Chương 32: Thiên hạ là thứ gì?

Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

- Đông Phương~~ Nhan nhi ~~ Vũ nhi~~ các nàng nghe ta giải thích được không~~ bảo bối giúp papa giải thích đi mà~~

Các nàng cùng hài tử coi ta như không khí, lớn nhỏ ôm nhau ngồi xem tivi, lâu lâu lại ngồi bình luận bộ phim, có lúc lại cười khúc khích.

Ta bậm môi đánh liều đứng trước màn hình tivi, dù biết nhất định sẽ bị làm sao đó.

Quả nhiên, ta vừa ra trước tivi, một loạt gối bay ra trước mặt. Bị ném trúng, dù không đau nhưng ta ăn vạ một phen, nhất định phải thu hút sự chú ý của họ.

Lăn lóc đến sạch bóng sàn nhà nhưng ta vẫn bị bơ. Lết đến gần chỗ các nàng, ta dùng ánh mắt đáng thương, sụt sùi ấm ức:

- Đại bảo bối, tiểu bảo bối a~~ ta lỡ về muộn~~ đừng giận mà~~ các ngươi ăn chưa? Nếu chưa ta liền đi gọi món ~~

Sống lưng ta tự dưng rét lạnh, không một ai để ý đến ta. Ta chuyển hướng tấn công, từ cầu xin tất cả chuyển sang năn nỉ cá nhân.

- Bánh Bao yêu quý, tha lỗi cho papa đi~~ papa sẽ không như thế nữa mà~~ papa sẽ mua kẹo, kem, gấu bông cho Bánh Bao~~ Bánh Bao ơi~~~

- Papa im lặng chút đi. Đang đến đoạn gay cấn mà!

Bị một đứa nhỏ vứt bỏ, ta chuyển sang hai đứa còn lại. Kết cục thất bại tràn trề. Chuyển qua đứa lớn mong tình hình lạc quan hơn.

- Vũ nhi~

- IM LẶNG!

Chưa nói xong, ta bị tiếng 6 người đó làm im thin thít. Im lặng thì im lặng. Ta ngồi dựa mép giường xem phim cùng bọn họ. Bộ phim này cũng có cái gì đặc biệt đâu a. Mẹ chồng nàng dâu xung đột, cãi vã, nàng dâu bỏ đi, chồng ly hôn... này nọ nhiều thứ. Nhàm chán như vậy có gì để xem.

Bởi vậy, ta ngủ quên lúc nào cũng không biết.

Lúc tỉnh dậy thấy bản thân vẫn ngồi vị trí cũ, có điều bọn họ đâu rồi a. Nhìn đồng hồ cũng hơn 12h, muộn như vậy đã đi đâu rồi.

Ngồi một tư thế khó chịu nên đứng dậy có chút khó khăn, chân hơi tê a~ Ta kiếm xung quanh phòng cũng không có ai, gọi điện cho cả lớn cả nhỏ đều không bắt máy. Ta sang phòng của mấy đứa nhỏ, gõ cửa, bấm chuông cũng không động tĩnh. Cuối cùng, ta gọi cho lễ tân, không biết lễ tân còn thức không nữa. Cũng may có người bắt máy. Họ nói 6 người ra ngoài hơn nửa tiếng rồi. Đi lâu như vậy, còn muộn nữa, rốt cuộc muốn làm gì đây.

Ta mặc áo khoác, vừa chạy ra ngoài tìm, vừa gọi điện. Tìm xung quanh khách sạn vẫn không thấy người, gọi cũng không bắt máy. Muốn ta lo chết sao.

Chợt máy ta rung lên, số máy lạ. Cảm giác bất an trỗi dậy.

- Cho hỏi đây có phải số Vũ Dương?

Ta cẩn trọng đáp:

- Phải. Ai vậy?

- Ta là chủ tiệm quán ăn đêm ATGT ở đường PNJ, bạn cô đi ăn quên mang tiền. Cô ra chuộc họ về.

Ta giật giật khóe môi, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là ăn đêm. Dọa chết ta rồi.

.

.

.

.

Vừa bước vào quán, ta đã thấy ba lớn ba nhỏ ôm nhau mặt bí xị, ba nhóc chốc chốc lại gật xuống như gà mổ thóc, nhất định là buồn ngủ a.

Ta cẩn thận tiến lại gần, nhẹ nhàng từng bước:

- HÙ!

Cả 6 người giật mình rồi quay sang lườm ta. Ta bĩu môi:

- Các ngươi đi ăn không đem tiền, ta đến chuộc các ngươi về a~ thái độ như vậy không thích hợp.

- Papa xấu xa, Bánh Bao đang mơ thấy chị xinh đẹp, bị giật mình quên mất chị xinh đẹp rồi.

- Tiểu Kiệt dỗi papa, ta đang ăn chiếc bánh kem siêu to khổng lồ ~

- Tiểu Chu cũng dỗi, ta vừa mới gặp được bé mèo còn chưa được sờ.

Đầu ta ong ong, rốt cuộc ta đến đây để làm gì? Chủ quán thấy ta đến thì ra nói:

- Giới trẻ thật sung sức a! Mới từng này tuổi mà ba con.

Ta cười chừ, nói qua vài lời rồi thanh toán. Họ đi ăn hay đi quét sạch quán người ta vậy? Ăn gì hết hơn 10 triệu? Ta dò hỏi ba nhóc vì ba "đứa" lớn kia vẫn bơ ta.

Bánh Bao thản nhiên nói:

- Ban nãy chúng ta ăn nhiều thứ a, bánh bao, thịt xiên, gà rán, cơm trứng, bò bít tết, trứng cá hồi, bào ngư... còn gì không ta?

- Còn nữa, để Tiểu Kiệt kể tiếp cho. Có khoai lang chiên, khoai môn lệ phố, có xúc xích, cơm cuộn, còn....

Chưa hết?

Tiểu Chu xen vào nói tiếp:

- Nước nữa. Sinh tố cam, sinh tố xoài, sinh tố bơ, sữa chua đánh đá, cafe trứng, nước ép hoa quả. Ta còn ăn thêm kem.

Ta gần như ngã ngửa, 6 người, ăn nhiều như vậy?

- Tại sao ăn nhiều như vậy? Có đầy bụng hay không? Ta đi mua thuốc.

Bánh Bao liền xua tay:

- Không có a. Ăn cùng bọn ta còn có tỷ tỷ xinh đẹp mà chiều nay papa nói chuyện cùng a~ mama mời tỷ ấy ăn đó. Còn hai người đi cùng tỷ ấy nhưng họ về trước.

Tỷ tỷ xinh đẹp? Mễ Dương? Ta nhìn sắc mặt của các nàng hình như không được tốt khi nhắc đến "tỷ tỷ xinh đẹp". Nhất định có hiểu nhầm.

Ta cười nhẹ, nói với Bánh Bao mà chính là ngầm giải thích với các nàng:

- Đó là Mễ Dương, đồng học cũ của ta. Nàng cùng lão công và hài tử đi du lịch. Không ngờ gặp lại, nói chuyện một hồi nên không để ý giờ mới về muộn.

Ta vừa ngừng thì không khí hòa dịu không ít. Quả nhiên gãi đúng chỗ ngứa a. Chắc là chiều nay bị mấy nhóc hoặc các nàng nhìn thấy nói chuyện với Mễ Dương nên bị hiểu nhầm tán tỉnh ai đó a. Không phải bị bơ vì về muộn~

Ta cười lớn vui vẻ. Lão bà ghen a~

Cảm nhận ánh mắt sắc bén, ta liền im bặt. Chợt từ đâu nữ nhân mặc lộ liễu chặn đường ta, bám tay ta xà nẹo:

- Ai cha! Soái tỷ! Người ta lạc đường rồi~~ có thể đưa người ta về không~ lạnh thật đó~~

Ta rùng mình tách khỏi nàng ta nhưng vẫn bị đeo bám.

- Soái tỷ a~ ngươi thương hoa tiếc ngọc đi~ ta...

Ta trừng mắt trầm giọng:

- Tránh xa!

Sắc mặt nàng ta cứng lại một lúc rồi tươi tỉnh trở lại:

- Ta tránh ra không được~ ngươi thu hút như vậy. Ngươi như mật ngọt a~

Ta rùng mình mấy cái. Giọng băng lạnh, khí thế cất lên:

- Vũ Dương! Mau đến bế Tiểu Kiệt! Bổn tọa mệt!

Ta chạy vội đón lấy Tiểu Kiệt, nuốt khan mấy cái. Ngữ khí Đông Phương có vẻ không được vui.

.

.

.

.

Sáng hôm sau, để chuộc lỗi, ta dậy sớm tìm quán ăn đặc biệt gần địa điểm vui chơi bọn ta định đi.

Bỗng mùi hương nhẹ truyền đến. Vòng tay choàng qua cổ ta:

- Dương Dương, ngươi dậy sớm!

Ta cười nhẹ gật đầu rồi chăm chú trở lại nhiệm vụ. Tiếp tục hơi ấm truyền đến eo ta:

- Tiểu Dương, ngươi dậy sớm như vậy làm gì a~

Dòng nhiệt ấm áp chảy trong lòng.

- Sao các ngươi dậy sớm như vậy? Mới 6h~ ngủ chút nữa. 8h chúng ta đi chơi~

Hai nàng dụi mặt vào hõm cổ ta mấy cái rồi về giường ngủ tiếp. Nhìn sang giường bên kia, Đông Phương vẫn an ổn ngủ. Có lẽ nàng mệt.

Lại gần ngắm nhìn một chút, lúc ngủ nàng không có cau có như tối qua a, không khí thế bức người đến ngạt thở. Thơm nhẹ lên trán nàng một cái. Nhưng hình như có gì đó lạ.

Áp trán lên kiểm tra nhiệt độ, nóng hơn bình thường. Ta vội tìm nhiệt kế. 38,5°C, Đông Phương sốt rồi. Nàng vẫn trùm kín chăn như vậy thật không ổn chút nào. Ta kéo nhẹ chăn ra thì nàng nhíu mày:

- Lạnh!

Lạnh cái gì chứ! Ngươi sốt rồi đó. Ta thực muốn hét lớn cho nàng biết. Thở dài não nề, ta đi lấy miếng hạ sốt cho nàng rồi pha chút trà gừng uy nàng uống. Chật vật một hồi mất gần 1 tiếng, nhiệt độ cũng giảm xuống còn 38°C.

Nhan nhi, Vũ nhi dần tỉnh, chắc do ta làm ồn.

- Dương Dương, ngươi sao cầm bọc thuốc? Ngươi ốm?

Ta lắc đầu, chỉ Đông Phương nằm mê mệt trên giường.

- Là Đông Phương bệnh. Bị sốt rồi. Hai người trông nàng hộ ta. Ta đi mua chút cháo.

.

.

.

.

15 phút sau, ta đem cháo trở về. Đông Phương đã mặc chỉnh tề ngồi chơi với mấy nhóc. Nhan nhi, Vũ nhi thấy ta về thì ra nói:

- Tỷ tỷ vẫn sốt nhưng vẫn muốn đi chơi. Chúng ta khuyên không được.

Ta cau mày, đem cháo đặt bên cạnh.

- Phương Phương, ngươi ăn cháo rồi uống thuốc.

Nói xong, ta đem miếng hạ sốt trên trán nàng gỡ xuống. Kiểm tra lại nhiệt độ, giảm một ít, không đáng kể.

Ta nhìn sang mấy nhóc nói:

- Nàng không khỏe. Các ngươi đừng có nháo.

Ba nhóc hiểu ý liền tụt xuống giường. Năm người họ cùng bảo nhau ra ngoài.

Ta nhìn Đông Phương, Đông Phương nhìn ta.

- Ngươi nhìn bổn tọa như vậy có ý gì?

Ta cụp mắt xuống lí nhí:

- Ta xin lỗi. Lẽ ra hôm đó không nên...giờ khiến ngươi bệnh.

Nàng búng tay lên trán ta:

- Ngươi ngốc sao. Có bệnh thì ta bệnh từ sớm, không cần đợi hơn tuần sau. Ngươi cảm mạo bình thường có thể lây cho bổn tọa sao?

Nói rồi nàng đem cháo ra ăn. Nàng chợt nói:

- Ta ăn xong uống thuốc, nghỉ ngơi một lúc cũng có thể đi chơi cùng các ngươi.

Ta gật đầu như đã hiểu.

- Đông Phương, ta khiến ủy khuất nhiều rồi.

Nàng ngước mặt khó hiểu nhìn ta:

- Ngươi nói cái gì? Ta bệnh chứ ngươi không bệnh a.

Ta nói lí nhí như muỗi kêu:

- Ở thế giới kia, ta hứa giúp ngươi giành thiên hạ nhưng ta nuốt lời. Còn nữa, ta khiến ngươi phải chung "phu". Ngươi cao cao tại thượng như vậy lại chịu cảnh vậy. Ta...

- Được rồi! Để ta ăn.

Ta im bặt. Nhìn nàng ăn từng miếng nhỏ. Đông Phương rất nhanh đã xử lý xong bát cháo. Ta cẩn thận đưa nàng thuốc. Sau khi uống thuốc xong, Đông Phương bỗng nói:

- Ngươi thề đem thiên hạ về cho bổn tọa. Bổn tọa không quên. Bổn tọa vẫn muốn thiên hạ.

Nghe nàng nói đến đây ta cảm thấy có gì đó nghẹn lại ở cổ, ngực như bị đè ép.

- Vũ Dương, ngươi nhớ cho bổn tọa. Ngươi chính là thiên hạ. Mà thiên hạ không phải của một người.