Chương 72: Tu tiên

Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 72 – Tu tiên

Chuyện mỗi ngày thái hậu phải làm không bao giờ thiếu, ngoại trừ buông rèm chấp chính còn phải làm hình tượng người phát ngôn của triều đình, rất hay xuất hiện ở những trường hợp quan trọng.

Tiểu hoàng đế năm nay sắp sáu tuổi, vóc dáng cao, nhưng vẫn chưa ra vẻ uy nghiêm của vua, tiểu tử kia rất yêu kẹo que và mứt quả, ngồi trêи ghế rồng không bao lâu thì nhắm mắt ngủ, nghe không hiểu người bên dưới nói loạn thất bát tao gì đó, cứ thế vui tươi hớn hở cười đùa nói chuyện. Nếu để cho tiểu bất điểm này cai quản triều chính, quốc gia nhất định vài ngày là hỏng mất, lúc này thái hậu buông rèm chấp chính là quá hợp lý.

Chuyện Quốc gia đại sự toàn bộ giao cho thái hậu xử lý, thái hậu phê duyệt xong … thì đưa tiểu hoàng đế xem, tiểu hoàng đế thấy được tên mình, giả vờ lật xem vài trang, sau đó các quan lại cứ thuận theo đó mà làm. Quan chép sử ghi nhớ trong sách rằng tiểu hoàng đế mới sáu tuổi có thể trị thiên hạ, quả thực quốc gia rất may mắn.

Để tên tiểu tử kia được khen ngợi thì sau lưng hắn luôn có một nữ nhân phải dùng thanh xuân ra trả giá.

Từ khi ta đeo chiếc vòng kia, ta không tỉnh lại, mà là trực tiếp nhập vào thế giới hư ảo, lần này ta nhìn thấy trêи đỉnh đầu mình bị dán hai cái băng dính lớn, ban đầu ta tiến vào ảo cảnh thì liền bị hình tượng không thể nghĩ ra hù cho sợ hãi. Quỷ hồn kia lúc nào cũng làm chuyện gây chuú ý, đến vài lần rồi ta cũng dần quen đi, mỗi lần trêи mặt nàng đều có gì đó lạ lùng, không đeo mắt kính thì cũng có thứ khác.

Quỷ Hồn kia thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng ta, âm trầm cất tiếng sau lưng ta, nói: "Ngươi cũng không muốn nhìn xem ai làm thủng nóc nhà sao!"

Ta sợ tới mức đi phía trước ba bước, nói: "Ai làm? Làm sao ta biết!"

"Là nước mắt tiểu thái hậu của ngươi ăn mòn nên mới thành ra như vậy!"

"Vậy cũng không thể mắng nàng a, ai kêu ngươi gọi ta vào nơi không lịch sự!"

"Ai nói cho ngươi biết nơi này không lịch sự hả! Đây là tác phẩm năm đó ta tốt nghiệp, ta tu ba năm mới tu luyện ra được thành quả như vậy, năm đó khi còn Tu Chân Giới ta còn được bầu thành nhân tài ngàn năm khó gặp, ngươi… ngươi vũ nhục nhân cách của ta!"

"Đừng kϊƈɦ động, ta xin lỗi."

"Ta nhận lời xin lỗi của ngươi, bây giờ chúng ta nói chính sự." Nàng vung tay lên, trêи mặt đất xuất hiện một chiếc chiếu, rách rưới tung tóe.

Nàng tiêu sái ngồi trêи chiếu, ta cũng ngồi xuống theo, ngồi xếp bằng lại.

"Hoàng hậu, hôm nay ta muốn nói với ngươi chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Ngươi nên lắng tai nghe."

"Ừ."

"Hiện tại khẩu vị của ngươi đã mở rộng cực hạn rồi, ngươi hẳn là cũng đã nhận ra, nếu còn tiếp tục phát triển thêm nữa, đợi cho ngươi đến lúc sinh thì mỗi ngày ngươi phải ăn khẩu phần của cả ngàn người"

"…"

"Như vậy mới có đủ năng lượng cần bổ sung."

"…" Ta không thể tưởng tượng hình ảnh ấy, đến lúc đó có phải là cả căn phòng sẽ tràn đầy đồ ăn, mà ta mỗi ngày sẽ ngồi chính giữa ăn không ngừng nghỉ? Kia quả thực là thống khổ! Ai nói ăn ngủ, ngủ ăn là vui sướиɠ đâu, kéo ta ra ngoài chém cho rồi!

"Đương nhiên cũng không phải là không có biện pháp khác, giống như là mấy ngày hôm trước, ngươi lấy được mấy viên kết tinh, hấp thu năng lượng kết tinh có thể tạm thời dịu đi đói khát của ngươi, nhưng cũng không phải kế lâu dài."

"Những viên trân châu đó là thái hoàng thái hậu cấp cho, cũng chính là Tiểu sư muội tuyệt phẩm nhân gian nhìn không chớp mắt của ngươi ban cho."

Quỷ Hồn mãnh liệt vỗ bàn, nói: "Không cần ngươi nhắc nhở ta, ta căn bản không muốn biết!"

"Được rồi." Ta nhún vai, ╮(╯▽╰)╭.

"Nhưng mà ngươi không biết quý trọng tinh túy của trân châu, một viên kết tinh giá trị giống như là kim cương, linh khí trong đó cần phải có thời gian trăm năm mới kết tinh được, còn cần trêи trăm năm thời gian mới có thể có một chút phân lượng, cho nên đó chính là thứ tốt khó cầu, ngàn vàng khó mua, ngươi có biết hay không, ngươi dùng chính là trân quý bảo bối đó có biết không hả!"

Nàng nói đến miệng sùi bọt mép.

"Không phải mấy viên đó còn ở đây sao?"

"Sớm đã bị ngươi hút khô rồi, người khác đợi mấy trăm năm mới lấy được bảo bối lại bị ngươi dùng thời gian mấy ngày ăn sạch, ngươi không đau lòng, ta cũng đau lòng dùm cho ngươi."

"Vậy làm sao bây giờ?". Ta nhận thức đến tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hiện tại liền nghĩ biện pháp giải quyết như thế nào.

"Đây chính là lý do vì sao ta khuyên ngươi nên tu tiên!"

"Ta sẽ không!"

"Ta đương nhiên biết ngươi sẽ không, cho nên bây giờ ta muốn dạy ngươi. Tu tiên phân ra hai loại, một loại là mượn Kim Đan linh dược thậm chí là tiên khí ngoại hạng để tu luyện, loại phương pháp này thuộc loại người không muốn sống nữa mới luyện, bình thường khó khăn vô vàng, nguy hiểm lớn, nhưng mà tương đối tốt, thời gian tu luyện ngắn, một ngày bằng mười năm, thuộc loại tu tiên thay thế, thoạt nhìn tươi đẹp, nhưng mà không thể ăn."

"…" Không thể ăn?

"Một loại khác chính là tu tính – tu thần – tu thân – tu tức giận, từ căn bản bắt đầu, tu luyện từng bước một, trải qua bảy bảy tám mươi lần, chịu đựng Thiên kiếp thì sau đó mới thăng lên một mức đó là tu tiên. Những người này bình thường da dày thịt béo, một khi thành tiên cũng sẽ không yếu, nhưng mà chỗ xấu là tốn thời gian dài, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, cuối cùng thăng lên mấy bậc, có thể nói là công thành danh toại, ai kêu ngươi bình thường không học tập cho tốt."

"Ngươi thuộc loại tu nào?"

"Ta à… Này, nói đến, kỳ thật, hai loại trêи cũng không phải. Ta là trời sinh có tiên cốt, ngày mốt có bảo bối, hơn nữa ta vừa thông minh lại cần cù, so với người khác thì chỉ cần mấy ngàn năm là qua được một cửa."

"Sau đó ngươi liền thịt nát xương tan ."

"Cám ơn ngươi nhắc nhở ta nga, ta sẽ hung hăng cảm kϊƈɦ ngươi."

"Không cần cảm tạ. Ta đây nên đi con đường nào đây?"

"Ngươi còn có một con đường khác, đó chính là song tu. Thông thường tu tiên sẽ làm cho tư tưởng của ngươi thay đổi, thông thường là chặt đứt trần duyên, một lòng chuyện tâm đi tu. Bởi vì ɖu͙ƈ vọng dâng trào thì hồn phách cũng bay mất, cuối cùng không phải đi vào tà đạo chính là biến thành ngu ngốc. Cho nên sẽ không ai sẽ hướng đến con đường này mà đi, nhưng mà ngươi thì không giống như những người đó, đầu tiên, ngươi có bản chất ɖâʍ loạn, tiếp theo, ngươi có đối tượng song tu, tiếp theo là ngươi có ta."

"Ý của ngươi là mỗi ngày ta phải cùng thái hậu làm 'chuyện kia', phải không."

"Ngươi cười thật là đáng khinh… Đương nhiên là vậy rồi, bất quá loại vận động này rất dễ dàng. Bây giờ mới bắt đầu, ngươi trước tiên nên tu thân, rèn luyện thân thể, không cần luyện đến trình độ quá mạnh đâu, chỉ cần có thể chịu khổ nhọc một đêm bảy lần sẽ là được rồi."

"Chỉ như vậy thôi sao?" Trêи đời này cón có chuyện tình tốt như vậy? Một bên hưởng thụ một bên tu tiên.

"Đương nhiên… Không có khả năng!" Nàng nói như đinh đóng cộ làm ta tan vỡ vọng tưởng.

"Ngươi không phải nói…"

"Hoàng hậu, ngươi cũng không thấy khẩu vị của ngươi càng nặng sao, song tu là phải có thời gian chuyển hóa và tích lũy, ngươi muốn hấp thu hết một lúc thì không có khả năng đâu, ngược lại còn biến thành sắc ma. Còn thái hậu sẽ bị ngươi ép đến khô héo, sau đó ngươi còn có thể đi uy hiếp những người khác, chẳng hạn như phi tần hay là cung nữ."

Nếu thành như vậy thì thiên văn này chẳng khác nào biến thành tiểu thuyết đồi trụy.

"Không thể nào!" Hai tay ta nâng chặt mặt, hoảng sợ hét rầm lêm.

"Có thể chứ, nếu ngươi đặt hi vọng của mình vào việc song tu thì ngươi chỉ sẽ biến thành sắc ma."

"Vậy còn có biện pháp nào khác?"

"Tự lực cánh sinh cơm no áo ấm."

"Tự……". Chữ cuối cùng kia ta không nói ra.

Nàng trừng mắt liếc ta một cái, nói: "Ngươi suy nghĩ đi đâu vậy, ta là nói ngươi không thể chỉ dựa vào vận động da thịt để hấp thu chân khí, ngươi cần tu luyện, tu tâm tu thân."

"Từ hôm nay trở đi, ngươi cần phải kiên trì không lơ là làm công, ngồi xuống, vận khí, phơi nắng."

"Vì sao phải phơi nắng?"

"Ngươi nhất định chưa có xem tiểu thuyết tu tiên! Tinh hoa nhật nguyệt ngươi hiểu hay không!"

"Biết, ta biết rồi. Chính là mỗi ngày ngồi vận khí dưới ánh mặt trời là được đúng không? Vậy có phải sau này cũng không cảm thấy đói khát như bây giờ nữa không?"

"Không biết. Hiện tại ngươi vẫn trong giai đoạn nhập môn, thân thể hấp thu năng lượng căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu của ngươi, mục đích của việc ngồi xuống vận khí cũng là vì giúp năng lượng trong thân thể ngươi được hấp thu, giảm bớt thương tổn kinh mạch, hiện tại ngươi cần vẫn còn ít, đợi sau này, ngươi hấp thu không dứt nhất định sẽ nổ tan xác mà chết. Tiếp theo là cần có năng lượng Kim Đan để bổ sung. Buổi tối bắt buộc phải song tu, ban ngày thì hấp thụ. Ta sẽ cho ngươi một quyển sách, quyển sách này sẽ giúp ngươi tu luyện. Buổi tối ngươi cứ tu luyện theo như quyển sách này là được. Nhớ kỹ, cần phải đồng thời."

Nói nhiều như vậy, ta nhớ kỹ một điểm, chắc chắn sau này ta sẽ bề bộn nhiều việc.

"Kim Đan làm sao có?"

"Chuyện này ngươi không cần lo, hậu cung cất giấu rất nhiều năng lượng quý hiếm, giống như cái vòng trêи tay ngươi vậy, là cái vòng năng lượng làm ta thức tỉnh, ngươi nhìn không thấy gì đặc biệt, nhưng mà dưới mắt ta thì đây là thứ tốt, bảo bối quý giá, hơn nữa nó cũng nhận biết ngươi là chủ nhân của nó, ngươi chỉ cần lợi dụng ưu đãi của nó là được."

"Thật vậy không? Cụ thể là tốt chỗ nào?" .Ta mừng rỡ không thôi.

Nàng bình tĩnh nói: "Cụ thể thì ta cũng không thể nói, nhưng tóm lại là nó tốt cho cơ thể của ngươi, ngọc thuộc tính dịu, chỉ cần mang theo tuyệt đối không có chỗ xấu."

"Ý của ngươi là những thứ trong hậu cung đều có linh khí?"

"Đương nhiên, thiên hạ bảo bối đều thuộc về hoàng gia, nơi này không ít những thứ đồ cổ lưu truyền lại, có tiên nhân tiên khí ẩn giấu trong đó."

"Tốt." Ta nóng lòng muốn thử.

Đột nhiên sắc mặt Quỷ Hồn đột đại biến, ánh mắt của nàng nhìn trêи lỗ thủng trêи nóc nhà, nói: "Không tốt, ta thấy có người đang rình cảnh trong mơ, ngươi cũng không thể ở chỗ này thêm nữa, có chuyện gì ngươi tiếp tục gọi ta, ngươi biết mã số của ta mà."

'Chéo', một tiếng quỷ dị xẹt qua, Quỷ Hồn biến mất không thấy, mà ta cũng từ ảo cảnh đi ra, mở to mắt nhìn hình ảnh quen thuộc.

Nơi này có người khác?

Sau khi xuống giường, ta đi mở cửa phòng, nhìn thấy cung nữ ngoài cửa, hỏi: "Vừa rồi có người tới đây không?"

"Vừa rồi Liên phi nương nương có tới, bảo là muốn gặp thái hậu, nhưng mà nàng không có vào cửa, chỉ đứng ở ngoài một chút thì đi."

"Liên phi?" Ta nghĩ thầm chẳng lẽ vừa rồi người nọ là Liên phi? Quỷ Hồn nói Liên phi nữ nhân kia sâu không lường được, ta cũng hiểu được, thế nào cũng cảm thấy nàng như là đại boss phúc hắc.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào chiếc vòng trêи cổ tay ta, cái vòng sáng bóng so với trước, làm ta vui mừng vạn phần, ta lập tức cầm hai cái đệm ra sân nhỏ, đặt dưới ánh mặt trời, sau đó ngồi xếp bằng.

Được tắm dưới ánh nắng mặt trười, lần thứ hai nhận thấy có chút chân khí tiến vào, trước kia thì cường độ chân khí thế này với ta mà nói có lẽ đầy đủ, nhưng mà hiện tại chỉ giống như chỉ ăn có một hột cơm, vẫn không đủ no.

Trêи mặt đất có kiến, ong, bướm không ngừng đến quấy rầy ta, ta nhịn xuống tuu luyện thì cũng đến được buổi chiều.

Chờ mặt trời xuống núi, ánh mặt trời dần dần yếu, chân khí cơ hồ không còn nữa, bụng của ta thầm thì kêu lên, bắt đầu tiến vào trạng thái đói bụng.

Thái hậu coi chừng một bàn đồ ăn chờ ta, đũa của nàng để ở một bên không hề động qua, đợi thời gian có chút lâu, nàng lộ ra thần sắc mệt mỏi, một tay nâng trán, tựa hồ tùy thời có thể ngủ.

Sau khi ta tới, nàng ổn định tinh thần lại, nói: "Hoàng hậu."

"Uhm, ta thật có lỗi vì đến chậm, sao ngươi không cho người gọi ta về."

"Vừa rồi thấy ngươi hết sức chăm chú làm việc, ai gia không muốn quấy rầy ngươi." Thái hậu nói.

"Kỳ thật nương nương ở bên cạnh hoàng hậu đợi một đoạn thời gian rất dài, là do hoàng hậu ngươi chẳng quan tâm nên mới không biết…". Hương di lên tiếng nói.