Chương 32: 32: Vốn Dĩ Tôi Ở Đây

Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Hai ngày sau mẹ Uyển cứ dặn dò đủ thứ với cô, muốn mua rất nhiều đồ nhưng Hạ Mạn Thư cản lại, vì không thể mang nhiều đồ đi được.

Chuyến bay của cô là 7h30 phút tối đã bay, cô tính toán từ Y đô đến Thành đô là khoảng 3 tiếng nên tới đó chắc khoảng 10 rưỡi 11 giờ.

Cô xoay sở một hồi thì cũng vừa nhận tin nhắn tập hợp.

Hạ Mạn Thư sắp xếp một chút rồi lên đường ra sân bay.

Đến sân bay mới vỡ lẽ ra là không được mang gì ngoại trừ vài bộ đồ và vật dụng thiết yếu nhất.

Vì đến nơi, những thứ cơ bản sẽ được phát.
Bên phía Cửu đô Hoắc Cố Lăng Thành đã "bật mí" cho Dương Lâm Bảo biết là ba giờ rưỡi sáng chuyến bay từ Y đô đến Thành đô sẽ hạ cánh, trên chuyến bay đó có đoàn của Hạ Mạn Thư.

Không biết có phải anh bị tâm thần hay không mà đã lặng lẽ chạy xe đến sân bay quân sự Thành đô từ lúc 12h.

Anh ngây ngốc nhìn bầu trời đêm, mong sao mau mau chuyến bay của cô hạ cánh.

Anh cầm điện thoại ra do dự muốn gọi cô, nhưng lại cất vào, lúc sau lại rút ra.

Lúc này bỗng có người gọi đến, Dương Lâm Bảo bực dọc nghe máy:
- Chuyện gì?
Phía bên kia vang lên giọng nói thanh thanh của Hoắc Cố Lăng Thành:
- Cậu đi đâu mà tôi tìm không thấy? Cậu không đi Thành đô đón người nhà à?
Dương Lâm Bảo hỏi:
- Cậu đang ở đâu?
- Vừa mới đến sân bay quân sự Thành đô.
Dương Lâm Bảo nhìn ra cửa xe, một đoàn người y bác sĩ, lính tinh nhuệ đang đứng, có vẻ là mới đến.

Hoắc Cố Lăng Thành không thấy anh trả lời thì goin:
- Alo! Dương Lâm Bảo, cậu nghe tôi nói không?
Dương Lâm Bảo cất lời:
- Phía sau cậu.
Lúc này Hoắc Cố Lăng Thành quay ra phía sau, đã thấy Dương Lâm Bảo từ xe bước xuống tiến lại gần.

Tên chỉ huy trưởng quân đội Thành đô thấy anh cũng hốt hoảng, ra lệnh lính của mình đứng chào.

Dương Lâm Bảo bỏ qua, tiến lại Hoắc Cố Lămg Thành:
- Tôi đến trước cậu.
Trần Diệc đang đứng cùng Dương Nguyên phía bên xe chuyên dụng cũng giật mình chạy lại:
- Đội, đội trưởng, à không thượng tướng.


Tôi tôi tưởng ngài vào thị trấn chứ? Sao lại ở đây?
Hoắc Cố Lăng Thành vỗ vỗ vai Trần Diệc, nhỏ giọng:
- Tới đón chị dâu nhà các cậu đấy!
Dương Nguyên đứng đó nghe được cũng hốt hoảng, nắm lấy áo Trần Diệc.

Trần Diệc trấn tĩnh người bạn đang muốn lên mây xanh của mình:
- Về tôi sẽ kể với cậu rõ hơn.
Nói chuyện xã giao một vài câu với quân khu Thành đô, thì máy bay cũng đã đến, ù ù đáp xuống mặt đất.

Từ trên mọi người theo nhau đi xuống, ai cũng choáng ngợp với cảnh trước mặt, thật là thỏa mãn người nhìn, lính tinh nhuệ đứng nghiêm giơ tay chào, đứng bên cạnh còn có vài vị mặc áo blouse trắng, phía trước vài người mặc quân trang màu xanh sẫm uy nghiêm đứng nhìn họ.

Đặc biệt có một người khác với những người còn lại, anh tuấn cùng cực, ngũ quan sắc sảo khiến ai nhìn vào cũng phải si mê, tà áo choàng bay phấp phới theo gió, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng người bước xuống.
Ánh mắt "vạn tiễn xuyên tim" của Dương Lâm Bảo bỗng hóa dịu dàng khi thấy một bóng người nhỏ nhắn bước ra, Hạ Mạn Thư vì gió quá to mà đưa tay che mắt, chỉ dám thận trọng nhìn từng bước đi chứ không dám nhìn xung quanh.

Giáo sư Trương và các giáo giáo sư khác đang đến nói chuyện cùng tên chỉ huy Thất Kha của Thành đô, những sinh viên cũng làm lượt đứng theo phía sau.

Chỉ có riêng Hạ Mạn Thư là đang chật vật, bỗng có một cánh tay vươn ra kéo nhẹ cô áp vào cơ thể cường tráng, để cô né tránh gió bụi mà bước xuống an toàn.
Cô ngước lên nhìn người giúp mình mà ngạc ngiên xém chút nữa là ngã ra đất:
- Anh, sao anh? Lại ở đây?
Dương Lâm Bảo kéo áo choàng che kín người cô rồi dìu trở về cạnh giáo sư Trương đang tuyên truyền nội dung cho sinh viên, anh khẽ nói:
- Vốn dĩ tôi ở đây!
Nói xong anh liền trở về hàng ngũ của mình, mặc cô ngơ ngác nhìn anh rồi đưa mắt nhìn đám sĩ quan.

Cô thu ánh mắt của mình lại rồi nghiêm túc nghe giáo sư Trương nói:
- Chúng ta đến đây là để hoàn thành khóa thực tập trong vòng 6 tháng, mọi người sẽ được cung cấp chỗ ở và làm việc tại các trung tâm y tế trong Thành đô.
Giáo sư Trương vẫn cứ nói nói, cô khẽ liếc qua bên Dương Lâm Bảo đứng, nhưng không thấy anh, cũng không thấy Trần Diệc đâu.

Chắc anh đi mất rồi, cô hơi thất vọng một chút.

Rồi lại nhìn giáo sư Trương cùng người của Thành đô phân công nhiệm vụ:
- Chúng ta sẽ chia thành hai nhóm cơ bản để đến hai nơi, A Tương, Hữu Trung cùng các sinh viên khoa ngoại là nhóm một, đi cùng chủ nhiệm Quách và giáo sư Phong.

Sinh viên khoa nội tổng hợp và các sinh viên khác là nhóm hai đi cùng tôi và chủ nhiệm Phan..