Chương 35: Hạnh phúc.

Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Đăng vào: 12 tháng trước

.


"Ừ, vậy đi cáp!"
Sau khi Ngả Hi thừa nhận sợ độ cao, Lê Mộc trả lời như vậy rõ ràng rất xấu xa, giống như sợ thế giới này không loạn, "... Cô cố ý."
Lê Mộc đắc ý trong bụng, tôi cố ý cô cũng phải chịu, giờ đã hơn bốn giờ chiều, đi bộ xuống là bất khả thi. Giám đốc Ngả trong công việc và trong cuộc sống khác nhau quá nhiều, nhưng Lê Mộc rất thích cảm giác này, bình thường nhìn như không sợ trời không sợ đất, kì thực rất yếu đuối, "Cáp treo không phải tàu lượn... Hơn nữa, đi cáp xem phong cảnh cũng rất đẹp, cô không muốn thử sao?"
Khách sạn trên núi rất ít, nếu như không đặt trước, khoảng chừng giờ này cũng hết phòng, lần này chỉ có thể thỏa mãn ý định của Lê Mộc, mọi người leo tới đỉnh núi cũng không còn sức xuống núi, nên người ta chọn đi cáp xuống núi nhiều hơn đi lên núi, mọi người xếp hàng đợi thành hàng dài khoảng chín mươi mét.
"Đàn chị!" Lê Mộc đang uống nước, hai cô gái tay trong tay tình cảm chạy tới.
"Thật đúng lúc, hai đứa cũng xuống núi?" Ngả Hi cười đáp lại.
"Đúng vậy, cậu ấy chân ngắn đi không nổi, nên tụi em đi cáp xuống." Cô gái Nhật Bản cưng chiều nhìn cô gái váy ngắn.
Không đi nổi là do hết sức, không thể đổ hết cho chân ngắn, Lê Mộc với cô gái váy ngắn cao tương đương nhau, nên lúc này cảm thấy giống như bản thân bị công kích.
"Cậu nói gì vậy, thấy ghét."
Cô gái váy ngắn lại nói một câu hờn dỗi, Lê Mộc nổi da gà khắp người.
Ngả Hi cảm thấy hai cô gái tuổi thanh xuân cãi nhau ầm ĩ thật tốt đẹp, đơn thuần nhất là thời còn đi học, không phiền não như bây giờ, Ngả Hi chỉ chỉ Lê Mộc, nói với cô gái Nhật Bản: "Cô ấy cũng vậy, ăn xong đi không nổi."
"Ngả Hi, cô không được nói xấu tôi!"
"Tôi nói sai à?"
Lê Mộc thực sự không lời phản kháng.
"Đàn chị, hai người thật hạnh phúc ~" Cô gái váy ngắn mê gái cảm thán.
Ngả Hi không hiểu lý do tại sao cô gái kia nói như vậy, tại sao lại hạnh phúc? Nhưng cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ nở nụ cười. Lê Mộc nghe rất rõ, rành mạch ý ngầm của cô bé kia, mặc dù là hiểu lầm, nhưng muốn đắm chìm vào sự hiểu lầm này dù chỉ trong phút chốc...
Có đôi khi Lê Mộc nghĩ, dù chỉ có thể duy trì mối quan hệ như thế này với Ngả Hi, có lẽ nàng cũng thấy hạnh phúc, ít nhất, không cô đơn. Hai mươi lăm năm, kết quả là phát hiện rung động với người bên cạnh, dù là thế nào, đều là may mắn, có phải khi thật sự thích một người, có thể ở bên cạnh người đó cũng thấy thỏa mãn?
Người bị rung động thường như thế này, sau khi được thỏa mãn sẽ bắt đầu vươn tới cảm giác khát khao thỏa mãn lớn hơn, khi ở cạnh người người mình thích, thì cảm xúc sẽ bành trướng, dục vọng sẽ lan tràn, bạn sẽ muốn phá đi hết những rào cản, thậm chí bản thân cũng không khống chế được.
Lê Mộc chưa bảo giờ cảm thấy mình có đủ can đảm để chủ động nói "tôi thích cô", sau này nàng mới hiểu được, không phải thiếu can đảm, chỉ là thiếu tình cảm, vì một ngày, khi người đó thực sự xuất hiện thì, tất cả mọi thứ điều trở nên khác biệt.
Một cái cáp ngồi bốn người, vừa lúc, Lê Mộc Ngả Hi chung nhóm với hai cô gái kia.
Ngả Hi bước vào khi cáp lung lay lắc lư, trong lòng có hơi hối hận, cô gái váy ngắn cũng sợ, "Mình không muốn đi..."
Váy ngắn nói một câu làm mọi người toát mồ hôi, cuối cùng cô gái Nhật ôm vai váy ngắn, an ủi: "Đừng sợ, có mình bên cậu!"
Lê Mộc nhận ra rằng, hóa ra đi cáp cũng là một chuyện mập mờ.
Lê Mộc nhìn đôi tình nhân nhỏ ngồi đối diện, còn chưa di chuyển, váy ngắn đã ôm chặt eo cô gái Nhật, chỉ kém đu cả người lên.
Lê Mộc cảm thán trong bụng, quả nhiên là còn trẻ, thấy Ngả Hi tương đối bình tĩnh, nói là sợ độ cao, nhưng không nhìn thấy dấu vết của sự hoảng loạn.
Tuy rằng Ngả Hi cũng sợ, nhưng vì không phải nhỏ tuổi, cũng không thể nói ra lời xấu hổ như cô bé kia, mặc dù cáp còn chưa trượt xuống, hai chân cũng muốn mềm nhũn...
"Sợ như thế à ~" Lê Mộc cười hỏi cô gái kia, nghĩ hay người họ ôm một cục thật đáng yêu.
"Dạ, cậu ấy nhát gan." Cô gái Nhật tiếp tục dụ dỗ, "Sợ thì ôm chặt một chút."
Lê Mộc quay đầu nhìn Ngả Hi, "Cô sợ không?"
Ngả Hi ngồi một lúc, tâm trạng bình tĩnh hơn, nghĩ thầm, tuy rằng sợ cao, nhưng nhắm mắt lại cũng không phải chuyện gì lớn, "Ổn."
Cáp treo chậm rãi trượt xuống, không quá lung lay, tầm nhìn ngày càng trở nên chói mắt và trống trải hơn, Ngả Hi bắt đầu có hơi khẩn trương...
Đến khi cáp hoàn toàn treo trên bầu trời, bất ngờ trượt xuống làm bụng rất khó chịu, Ngả Hi không dám mở mắt, gió thổi vù vù qua tai nảy sinh cảm giác kì lạ...
Váy ngắn đối điện đã la lên...
Cáp trượt theo sợi dây, tốc độ càng lúc càng nhanh, coi như là nhắm chặt mắt, Ngả Hi cũng không thể vượt qua nỗi sợ hãi mang tên mất trọng lực.
Đến một đoạn khác, lại đột ngột trượt xuống...
Ngả Hi cảm thấy trái tim mình cũng sắp nhảy ra ngoài!
"Lê Mộc tôi hận cô!!!" Giám đốc Ngả hét lên những lời này giữa không trung, vang dội khắp bầu trời, dứt lời, tay chân ôm chặt Lê Mộc, cái phao cứu mạng duy nhất.
Lê Mộc không biết Ngả Hi sợ đến vậy, ai kêu giám đốc Ngả giả vờ chi! Đến khi Ngả Hi vươn hai tay ôm cổ nàng, đầu chôn chặt vào cổ nàng, Lê Mộc mới cảm giác được Ngả Hi thực sự hoảng sợ...
"Đừng sợ, đừng sợ ——" Thoáng chốc lòng Lê Mộc cũng sợ hãi không ngừng, nàng ôm vai Ngả Hi, sau đó nghiêng qua kéo cả người Ngả Hi ôm vào lòng mình, tay Ngả Hi đang ôm cổ Lê Mộc di chuyển xuống, ôm chặt hông Lê Mộc, muốn chặt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Lồng ngực Lê Mộc nhấp nhô rất rõ ràng, Ngả Hi dán vào trái tim của nàng, chắc chắn nghe thấy, chắc chắn nghe thấy tiếng tim đập của nàng.
Xe cáp trượt gần nửa đường, tốc độ đã đạt mức tối đa, Lê Mộc ôm Ngả Hi càng chặt hơn, ôm cô như vậy, Lê Mộc nghĩ có một cảm giác tê dại nhảy từ đầu xuống chân, rất muốn tiếp tục ôm như vậy, không nỡ buông tay.
Ngả Hi cũng không buông tay, tuy rằng Lê Mộc nhỏ gầy, nhưng ôm nàng cho Ngả Hi cảm giác an toàn mà từ trước đến nay chưa từng có, nhịn không được dựa vào gần hơn, ôm càng chặt hơn, toàn tâm toàn ý dựa vào vào nàng.
"Mở mắt nhìn thử, rất đẹp..." Lê Mộc cố gắng dẫn dắt Ngả Hi mở mắt, ngồi cáp ngắm cảnh mà nhắm mắt từ đầu tới cuối thiệt thòi nha, hiện tại cáp đã trượt đến nửa đường, tốc độ chậm lại cũng ổn định hơn nhiều.
"Không..." Ngả Hi không thưởng thức nổi cảnh đẹp trên cao.
"Cũng sắp đến chân núi, lá gan của cô nhỏ quá, tuổi cao mà không biết xấu hồ à, còn ôm chặt như vậy!" Lê Mộc khẩu thị tâm phi, lòng ngọt ngào biết bao, ôm chặt mới tốt, nghĩ, cánh tay lại thắt chặt.
Dường như cáp treo đã vững hơn nhiều, Ngả Hi tin Lê Mộc mở mắt ra, đây không phải chân núi! Nhìn dòng sông nhỏ dài phía dưới, chỉ biết độ cao không hề thấp...
"Đừng nhắm mắt!" Lê Mộc ôm chặt cô, giọng nói dịu dàng, "Tôi sẽ ôm cô thật chặt, cô nhìn thử xem, rất đẹp đúng không?"
/span>