Chương 15: Đại Chiến Đoạt Con (1)

Độc Nhất Vô Nhị

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tóm Tắt Chương 14: Chuyện Phát Sinh Ngoài Ý Muốn!

Mẹ Từ vô cùng tức giận, buộc Từ Thấm Hằng cầm giấy ly hôn đến rồi hãy gọi bà là mẹ, Từ Thấm Hằng không đồng ý.

Khiêm Khiêm ngây thơ hỏi ba mẹ: “Có phải vì con tè ra quần nên bà nội mới tức giận như thế không?” Thẩm Đan cảm thấy tội lỗi không nói nên lời, Từ Thấm Hằng chỉ biết xoa đầu con trai nói không phải vậy.

Khiêm Khiêm bị sốt cao, hai vợ chồng cùng đưa con trai đến bệnh viện, ba Từ muốn đi cùng nhưng mẹ Từ vẫn chưa nguôi giận nhất quyết cự tuyệt. Sau khi truyền nước biển, Từ Thấm Hằng một mình ôm Khiêm Khiêm ngồi ở đại sảnh đợi Thẩm Đan đi lấy thuốc, Khiêm Khiêm đòi đi vệ sinh sau đó thì bị một người phụ nữ mặc đồ hộ lý, đeo khẩu trang đưa đi mất!


Chương 15: Đại Chiến Đoạt Con (1)

Hạ Thành nhìn bản báo cáo kiểm tra ADN, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, hắn ném báo cáo xuống trước mặt Phương Yến Bình: “Cô xem đi.”

Phương Yến Bình lười cử động, cô chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn hai người bên bàn ăn, là chị Tiền giúp việc đang đút cơm cho một bé trai.

Thằng bé đã tới đây hai ngày, mỗi ngày đều không ngừng khóc lóc, ầm ĩ đòi tìm ba ba và mẹ, có lúc còn khóc để thở hơi lên, lúc đút nó ăn cơm cũng rất không ngoan, có một lần còn đẩy đổ cái chén làm cơm rau và đồ ăn rơi vãi khắp sàn. Lúc đó Hạ Thành không có mặt, Phương Yến Bình phiền não không dứt đi tới cầm lấy chén trên sàn hung hăng đập xuống đất lần nữa, cô ta trên cao nhìn xuống thằng bé, nó sợ đến choáng váng, xoay người lập tức ôm lấy chân của chị Tiền, Phương Yến Bình lạnh lùng nói với chị Tiền, “Nó không ăn thì cho nó nhịn.”

Chị Tiền rất do dự: “Nó đang bệnh không thể bỏ bữa được.”

“Không chết đói đâu.” Phương Yến Bình xoa xoa trán, lên lầu về phòng.

Phương Yến Bình kéo suy nghĩ trở lại, nhìn tờ báo cáo nằm trên khay trà, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thành: “Anh đây là có ý gì?”

Hạ Thành mỉm cười, đốt một điếu thuốc ngồi xuống, ngón tay gõ gõ lên mặt giấy, nói: “Đây là con trai tôi, cô nói tôi có ý gì là thế nào? Nó là máu mủ của Hạ gia, hiện tại nó hai tuổi rưỡi, chỉ nhỏ hơn Hạ Hải một chút.”

“Vậy thì sao?” Phương Yến Bình trừng mắt nhìn hắn, “Hạ Thành, tôi cho anh biết, anh đừng có hiếp người quá đáng, những năm này anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt tôi đều mắt nhắm mắt mở làm ngơ, giờ anh còn muốn làm gì? Ăn nằm với đàn bà bên ngoài, còn muốn để thằng nhóc đó nhận tổ quy tông? Tôi cho anh biết, tôi còn ở đây một ngày, anh đừng nghĩ đến chuyện cho nó vào cửa! Muốn tôi nuôi con cho anh, đừng có nằm mơ!”

Cô quắc mắt nhìn hắn trừng trừng, Hạ Thành cũng nhìn cô hồi lâu mới lắc đầu cau mày: “Cô đúng là không có đầu óc.”

“Anh mới nói gì?!” Phương Yến Bình giận tím mặt.

Hạ Thành trầm giọng nói: “Nếu cô có đầu óc thì những người ở Phương gia kia, thì cái công ty kia cũng sẽ không rơi vào tay em trai cô, cô chẳng lẽ muốn sau này muốn tiểu Tinh của chúng ta lớn lên cũng rơi vào hoàn cảnh giống như cô bây giờ?”

Môi Phương Yến Bình mấy máy, không nói nên lời.

Hạ Thành dập tắt điếu thuốc, cúi người cầm lại tờ báo cáo, nhìn vào hàng chữ kết quả: “Đứa nhỏ này là cốt nhục của Hạ gia, dáng dấp không tệ, đầu óc cũng thông minh khả ái, cùng với tiểu Tinh giống như long phụng. Việc cấp bách bây giờ chính là giành lại quyền nuôi con, kế tiếp là…”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Phương Yến Bình, “Là lúc chúng ta chuyển mình.”

Chát!

Phương Yến Bình mặt không thay đổi cho hắn một bạt tai, chị Tiền nghe tiếng động cũng nghiêng đầu nhìn, Khiêm Khiêm bị dọa run lên một cái, miếng cơm trong miệng ngậm nửa ngày cũng nuốt không trôi.

Hạ Thành sờ sờ mặt, phun một cái, lại nhìn Phương Yến Bình.

Phương Yến Bình dửng dưng phủi phủi tay, đứng lên đi về phòng, vừa đi vừa bỏ lại một câu: “Cái tát này là vì tiểu Tinh. Hạ Thành, anh tốt nhất nên nhớ, anh vẫn còn một đứa con gái.”

#

Từ Thấm Hằng và Thẩm Đan đã hai ngày không ngủ, sau khi Khiêm Khiêm mất tích, bọn họ lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát điều động lực lượng đến khống chế hiện trường, lúc xem camera chỉ nhìn thấy một phụ nữ mặc đồ hộ lý, đeo khẩu ôm Khiêm Khiêm đi ra cửa sau bệnh viện. Dường như người đó biết con đường đi vào điểm mù của camera quan sát, đi hai ba bước liền không thấy bóng dáng.

Thẩm Đan in hơn một ngàn tờ rơi tìm trẻ mất tích, đi sớm về tối khắp nơi xung quanh phát tờ rơi, ba Từ biết mức độ nghiêm trọng của sự việc lập tức gọi rất nhiều thân hữu đi khắp hang cùng ngõ hẻm hỏi thăm tin tức, giúp đỡ Thẩm Đan phát tờ rơi, Từ Thấm Hằng không giúp được gì liền ở nhà chờ điện thoại.

Mẹ Từ bồi bên cạnh anh, điện thoại quả thật reo lên vài lần, đều nói là nhìn thấy đứa trẻ trong tờ rơi, nhưng giây tiếp theo lại đòi phí cung cấp tin, mẹ Từ đầu óc tỉnh táo biết đối phương là kẻ lường gạt, nhưng Từ Thấm Hằng không còn tỉnh táo nữa rồi, thật sự muốn đem tiền giao cho bọn họ, mẹ Từ liều mạng ngăn mới ngăn lại được.

Lúc Thẩm Đan trở lại bóng đêm đã dày đặc, cô mệt mỏi vô cùng, trên người vẫn còn đeo tấm bảng dán tờ rơi tìm người, nhìn thấy mẹ Từ, bước chân cô hơi chậm lại, lại nói không ra lời.

Mẹ Từ cũng là một người mẹ, nhìn thấy dáng vẻ của cô không khỏi thở dài, nói: “Ta đi nấu cho cô tô mì.” Rồi rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Từ Thấm Hằng và Thẩm Đan, Thẩm Đan hỏi anh: “Có tin tức gì không?”

“Không có.” Từ Thấm Hằng cúi thấp đầu, hai ngày này anh không ăn không ngủ, cả người vùi trong sự tự trách, mặc dù Thẩm Đan không nói ra miệng nhưng Từ Thấm Hằng biết, trong cô trách anh.

Ăn qua loa một chút, Thẩm Đan lại muốn ra ngoài, Từ Thấm Hằng giữ cô lại, “Khuya lắm rồi, chờ trời sáng em hãy đi. Cảnh sát cũng đang tìm kiếm mà.”

Thẩm Đan chỉ gạt tay anh ra, rũ mắt nói: “Đó là con trai em.”

Nghe tiếng bước chân cô rời đi, Từ Thấm Hằng mờ mịt đứng trong phòng, thật lâu sau mới tự lẩm bẩm nói: “Cũng là con trai anh mà.”(Muốn khóc quá =(((()

Ngày thứ ba, báo chí Hải Thành khắp nơi đều đưa tin tức về Khiêm Khiêm, trên các bảng tin công cộng, thiết bị vô tuyến ở trạm xe lửa cũng có. Thẩm Đan cùng thân thích Từ gia vẫn như cũng bôn ba ở phố lớn ngõ nhỏ, vừa phát tờ rơi vừa hỏi thăm tin tức ở dọc đường.

Thẩm Đan càng ngày càng cảm thấy tuyệt vọng, nghe cảnh sát nói, ba bốn ngày mà không có tin tức của đứa trẻ thì nó sẽ rất khó có thể trở về, hơn nữa nhỏ tuổi như vậy căn bản không nhớ được đường về, càng không có cách nào tự cứu bản thân, cảnh sát an ủi cô: “Giết con tin là chắc chắn không, đoán chừng là bị lừa bán.” (Vl cảnh sát an ủi có tâm dễ sợ =_=)

Thẩm Đan cảm thấy trời đất như sụp đổ, lúc đi dọc bên đường, cô nhìn thấy một đứa nhỏ ăn xin, chỉ khoảng sáu bảy tuổi, hai bàn tay bị chặt mất, nó quỳ trên đất, y phục bẩn thỉu đơn bạc, cổ tay kẹp một cái chén bằng men, không ngừng dập đầu. Thẩm Đan biết rất nhiều đứa trẻ ăn xin như vậy là do bị người khống chế, bọn họ bắt những đứa trẻ khỏe mạnh, khiến chúng thành người tàn tật rồi biến chúng thành công cụ kiếm tiền cho mình.

Thẩm Đan không có cách nào tưởng tượng Khiêm Khiêm của cô sẽ phải chịu những chuyện như vậy, cô không ngừng cầu nguyện thần linh, nguyện ý dùng hết tất cả để đổi lấy Khiêm Khiêm, cho dù là cái mạng này của cô.

Đang lúc ngẩn người, điện thoại cô reo lên, là Từ Thấm Hằng.

Trong giọng nói anh không che giấu được kích động cùng vui sướng: “Đan Đan! Em mau về nhà! Tìm được Khiêm Khiêm rồi!”

Khiêm Khiêm quả nhiên trở lại.

Không biết là ai đưa nó đến trước cửa đồn công an, nó bị kinh sợ, căn bản không thể nói thành lời những chuyện xảy ra trong ba ngày qua. Thẩm Đan ôm chặt con trai trong ngực, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt, Khiêm Khiêm nhìn thấy ba mẹ cũng không kích động, chỉ đưa mắt nhìn xem bốn phía.

Cho đến khi Từ Thấm Hằng ôm nó vào ngực, cái miệng nhỏ mới nức nở khóc thành tiếng, còn gọi một tiếng: “Ba ba…”

Thẩm Đan nhìn Từ Thấm Hằng, anh nhắm mắt lại, bàn tay phủ trên ót thằng bé, để đầu nhỏ của nó dán chặt vào tim anh. Hô hấp của anh có chút dồn dập, đôi tay hết lần này đến lần khác vuốt ve khắp gương mặt, mái tóc của con trai, tựa hồ như muốn chứng thực, Khiêm Khiêm của anh thật sự trở lại.

Ba mẹ Từ cũng thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Đan một khắc cũng không rời khỏi con trai, sau khi Khiêm Khiêm trở về, cô mới bắt đầu tỉnh lại, cảm giác được mình đối với Từ Thấm Hằng thực sự là có chút quá đáng.

Mấy ngày nay Từ Thấm Hằng khi nói chuyện với cô lúc nào cũng có chút dè dặt, anh vẫn đem chuyện Khiêm Khiêm mất tích đổ lỗi cho mình. Từ lúc Khiêm Khiêm trở về, chỉ cần Thẩm Đan không cho phép, anh tuyệt đối không cùng Khiêm Khiêm ở một chỗ.

Cho đến một ngày, Thẩm Đan đem con trai giao cho anh, nói: “Anh dẫn con đi chơi một lát. Em đi mua thức ăn.”

Từ Thấm Hằng không có lên tiếng, Thẩm Đan không nhịn nổi, chuyển người liền ôm lấy anh, ôm rất chặt rất chặt, cô nói: “Thấm Hằng, xin lỗi anh, thật sự xin lỗi, em không nên nói với anh lời đó.”

Từ Thấm Hằng thở phào nhẹ nhõm, anh nắm cả người Thẩm Đan, nói: ” Anh mới là người nên nói xin lỗi, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.” Anh siết chặt mặt Thẩm Đan, giọng nói hết sức dịu dàng, “Mới có mấy ngày mà em gầy như vậy, cẩn thận phá hư thân thể.”

Thẩm Đan đỏ mặt nhìn anh, mơn trớn gương mặt hơi lõm vào của anh, nói: “Còn nói em, chính anh cũng gầy đi rất nhiều.”

Từ Thấm Hằng cười không đáp, Khiêm Khiêm lại chu miệng làm cái mặt quỷ, le lưỡi nói: “Ba mẹ xấu hổ xấu hổ xấu hổ kìa!”

Thẩm Đan luôn cho rằng mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc, không nghĩ tới, tìm được Khiêm Khiêm chưa đến một tuần, cô liền nhận được một thứ mà cô chẳng thể nào ngờ tới——-lệnh triệu tập của tòa án.

Hạ Thành đệ đơn lên tòa án, yêu cầu quyền nuôi dưỡng Khiêm Khiêm.

Khiêm Khiêm đã qua thời kì sơ sinh, mặc dù Thẩm Đan và Hạ Thành không phải quan hệ hôn nhân, nhưng Khiêm Khiêm vẫn được hưởng quyền lợi ngang bằng với con cái trong giá thú. Mặc dù hiện tại Thẩm Đan có quyền nuôi dưỡng Khiêm Khiêm, nhưng Hạ Thành là ba ruột của Khiêm Khiêm, hắn có quyền đòi lại quyền nuôi dưỡng Khiêm Khiêm. Hắn đưa ra báo cáo giám định ADN, còn nói nếu Thẩm Đan không tin tưởng có thể yêu cầu cơ quan giám tiến hành giám định lại lần nữa.

Hiển nhiên Hạ Thành đã chuẩn bị hết sức cẩn thận cho lần ra tòa này, hắn cung cấp tình hình tài chính của mình, toàn bộ đều qua công chứng, con số khổng lồ trong ghi chép khiến người ta vừa nhìn liền hít khí lạnh. Hắn chứng tỏ bản thân bất kể là về mặt tài chính hay môi trường nuôi dưỡng đều vượt xa Thẩm Đan, hắn có bằng du học nước ngoài, vợ Phương Yến Bình là nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học danh giá, Phương Yến Bình bày tỏ mình vô cùng thích đứa trẻ, trong nhà đã có một đứa nếu như Khiêm Khiêm về nhà, cô nhất định sẽ đối xử nó như con ruột của mình, sẽ cho nó môi trường tốt nhất để lớn lên.

Mà Thẩm Đan và Từ Thấm Hằng thì sao?

Hạ Thành liệt kê điều kiện của bọn họ: Từ Thấm Hằng tốt nghiệp trường trung cấp cho người khiếm thị, hai mắt bị mù hoàn toàn, dựa vào cửa tiệm xoa bóp người mù để kiếm sống, Thẩm Đan tốt nghiệp trung học, nhiều năm vô công rỗi nghề, hai người và Khiêm Khiêm cùng ở trong căn hộ chỉ 40 mét vuông, thậm chí Khiêm Khiêm còn không có phòng riêng.

Ba mẹ Từ Thấm Hằng biết Khiêm Khiêm không phải là con ruột của Từ Thấm Hằng, hiện tại hoàn toàn không giúp bọn họ nuôi nấng cháu trai, Hạ Thành lấy lời khai của nhân chứng, chứng minh mẹ Từ thậm chí còn ở trước mặt Khiêm Khiêm xảy ra tranh chấp với Thẩm Đan, đây tuyệt đối là điều bất lợi đối với một đứa trẻ đang lớn.

Nghiêm trọng nhất chính là, thân là người giám hộ của Khiêm Khiêm mà cả Thẩm Đan lần Từ Thấm Hằng đều không thể đảm bảo được an toàn cho thằng bé, cách đây không lâu, bởi vì Từ Thấm Hằng không nhìn thấy đã để cho Khiêm Khiêm bị bắt cóc mấy ngày, mặc dù cuối cùng hữu kinh vô hiểm (*), nhưng ai có thể đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa.

(*): Có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.

Luật sư của Hạ Thành thậm chí còn nói thế này: “Từ Thấm Hằng và Thẩm Đan kết hôn ba năm, không sinh thêm đứa con nào khiến ba mẹ Từ Thấm Hằng bất mãn, không loại bỏ khả năng Từ Thấm Hằng mượn thân thể tàn tật cố ý vứt bỏ Từ Hiếu Khiêm, đây tuyệt đối là uy hiếp đến sinh mạng và sự an toàn của thằng bé. Vì vậy, tôi được ủy thác bởi thân chủ của mình là ông Hạ Thành, quyết định đòi lại quyền nuôi dưỡng Từ Hiếu Khiêm.”