[ĐN Naruto] Sự Lặng Thầm Trong Đôi Mắt Em
Đăng vào: 12 tháng trước
Tên ta là Uzumaki Katou, ta là một trong những tộc nhân cuối cùng của tộc Uzumaki. Ta có một người chị gái tên là Uzumaki Kushina, và chúng ta sống ở làng Lá.
Cá nhân ta thực sự không ưa gì lũ người làng Lá, bởi bọn chúng đã lợi dụng chị gái ta trở thành vật chứa cho Cửu Vĩ - một trong số những vĩ thú mạnh nhất và tàn bạo nhất.
Lòng hận thù dành cho làng Lá của ta chưa bao giờ nguôi. Mỗi khi nhìn thấy một đám trẻ con dám chế giễu mái tóc đỏ của chị gái ta - một đặc trưng của tộc Uzumaki, ta lại càng căm ghét làng Lá hơn bao giờ hết. Có những lúc ta đã mong sao làng Lá bị huỷ diệt đi cho rồi, rồi ta lại giật mình bởi những suy nghĩ ấy.
Ta nghĩ ta điên thật rồi.
Nhưng với ta mà nói, kể từ khi cha mẹ chết đi, ngoài chị gái Kushina ra, ta chẳng quan tâm gì cả.
Một ngày nào đó khi ta trở về làng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta đã rất ngạc nhiên và lo sợ khi nghe tin chị gái ta vừa bị bắt cóc. Ta vội chạy về nhà, và đập vào mắt ta là chị gái đang cười rất tươi với một cậu nhóc tóc vàng nào đó.
Ta nghĩ mình có thể tin được Minato. Bởi ánh mắt của chị gái ta và cậu ta khi nhìn nhau, nó thật giống với ánh mắt của cha mẹ ta trong những ký ức còn sót lại. Và cũng bởi Minato đã khiến chị gái ta yêu mái tóc đỏ của mình, và cậu ta cũng yêu chúng.
Kể từ lần chị gái ta bị bắt cóc không thành đó, ta đã chăm chỉ luyện tập hơn trước rất nhiều. Ta liên tục cố gắng, cho dù ngày nắng hay ngày mưa, trong rừng huấn luyện có lẽ chưa bao giờ vắng thân ảnh ta.
Trong lòng ta vẫn có bóng tối bao trùm, ta biết điều đó.
Vào một ngày nào đó khi ta trưởng thành, khi Đại chiến thế giới thứ III diễn ra, ta dùng tuyệt kĩ Phi lôi thần thuật mà nhiều năm trước đã cùng Minato phát triển và thuật phong ấn của tộc Uzumaki, trở thành shinobi nổi danh trong Ngũ đại cường quốc, được xưng tụng là "Chớp đỏ" sánh ngang với "Tia chớp vàng của Konoha".
- Chị có hạnh phúc không?
Kushina mỉm cười, một nụ cười mới dịu dàng làm sao :
- Chị vẫn luôn hạnh phúc, Katou
- Kể cả khi chị có là Jinchuuriki?
Kushina bật cười :
- Em biết không, Katou? Phu nhân Mito đã từng nói với chị như thế này này : "Kể cả khi có là Jinchuuriki, con vẫn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc. Chỉ cần con học được cách lấp đầy khoảng trống trong tim."
Ta trầm mặc.
Kushina xoa đầu ta :
- Chị rất hạnh phúc, Katou. Bởi vì chị có em và Minato, vậy nên cuộc đời chị không có gì nuối tiếc cả. Làng Lá là nhà của chị, vậy nên chị muốn bảo vệ nó
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng bóng tối trong lòng ta đã bị phá vỡ. Ta không có hạnh phúc hay tình yêu, nhưng chị gái ta có.
Nếu chị gái ta yêu Minato, vậy thì ta sẽ cố hết sức để giúp đỡ anh ấy.
Chỉ mong chị gái ta sẽ hạnh phúc.
...
Vào một ngày nọ, khi đang trên đường trở về làng sau khi hoàn thành một nhiệm vụ nguy hiểm, ta bị vướng vào một cuộc tranh chấp giữa làng Đá và làng Cát.
Xuất phát từ hiệp ước liên minh giữa làng Lá và làng Cát, ta đã giúp đỡ một kunoichi đang chống chọi với 6 gã ninja của làng Đá.
Cô ta là một nữ kunoichi khá xinh đẹp và mạnh mẽ, ấn tượng của của ta về cô ta nhiều nhất cũng chỉ là Huyết kế giới hạn khiến cho cơ thể biến thành dạng nửa người nửa chim, không hơn.
Vài tháng sau, ta lại gặp lại cô ta lần nữa. Nhưng với tư cách khác, ta là quân sư của Hokage, và cô ta là sứ giả của làng Cát được phái đến làng Lá. Và ta phụ trách dẫn đường cho cô ta thăm thú làng Lá trong khoảng thời gian cô ta ở làng.
- Này, Uzumaki Katou phải không? Cảm ơn vì chuyện lần trước nhé - Nụ cười của cô ta thật ngây thơ, chẳng giống với khuôn mặt dữ tợn khi chiến đấu lần trước mà ta nhìn thấy
Xuất phát từ việc không muốn có thêm rắc rối, ta đã giữ một thái độ rất đúng mực để giới thiệu cô ta về làng Lá. Cái nhìn của ta về cô gái sứ giả kia cũng không tốt đẹp gì cho lắm.
Nhưng một ngày nọ, cô gái đó đã nói với ta một câu mà ta tự hỏi nếu như ngày đó không nghe thấy nó, bây giờ ta sẽ như thế nào nhỉ?
- Này, Katou-kun, mái tóc đỏ của cậu đẹp thật đấy - Cô gái đó cười thật tươi
Trái tim ta đập thình thịch.
Ta đã chính thức có ấn tượng với cô gái xinh đẹp ấy.
...
Nỗi lo của những ninja khi yêu phải người không cùng làng chính là không thể ở bên người mình yêu, bởi những tranh chấp giữa các làng, kể cả trong sáng và ngoài tối.
Người ta yêu không thể rời khỏi làng Cát bởi cô ấy đã có ơn với Kazekage. Nhưng ta nghĩ mình có thể, chỉ là ta không dám hạ quyết tâm.
Vào ngày mà ta rời khỏi làng, chị gái Kushina và anh rể Minato là người đưa tiễn ta.
- Hãy theo đuổi hạnh phúc của mình nhé, Katou - Chị gái ta cười, chỉ là đôi mắt rưng rưng nước
Sau đó, chị lấy tay lau nước mắt, xoa đầu ta :
- Katou, em đã luôn sống vì người khác suốt thời gian qua rồi, lúc này đây hãy sống cho chính mình. Nhớ đối xử thật tốt với người em yêu nhé
- Em sẽ - Ta đáp
- Chị luôn hi vọng ngày này, Katou. Có lẽ cô gái ấy chính là ánh sáng của cuộc đời em
Cuối cùng thì ta bật khóc, nước mắt lăn dài trên gò má.
Anh rể ta nói :
- Sống hạnh phúc nhé, Katou
Ta gật đầu. Cả chị Kushina và anh rể Minato đều biết rõ rằng ta không hề yêu làng Lá, không hề yêu người dân nơi đây, nhưng họ không nói gì cả, mà chỉ âm thầm giúp đỡ ta tìm thấy cuộc sống của chính mình. Và giờ đây, khi ta đã tìm được nó rồi, thì họ cũng cố gắng hết sức để ta có thể sống bình yên.
- Chị không còn là cô bé cần em bảo vệ nữa rồi, Katou. Chị rất mạnh đấy? Biết không hả? Chị có thể tự bảo vệ chính mình! - Chị gái ta giơ nắm đấm lên với một phong thái rất mạnh mẽ
- Hơn nữa còn có anh ở đây, cứ yên tâm đi - Minato cười ôn hoà
Ta gật đầu, trong lòng vô cùng cảm kích Minato. Anh ấy đã giúp đỡ ta quá nhiều. Cho dù là với tư cách là một người anh rể luôn hết lòng chăm sóc em trai vợ, hay với cương vị là 1 Hokage cho dù biết quân sư của mình bảo vệ làng chỉ đơn giản là do đây là mong muốn của chị gái mà vẫn giữ im lặng và bỏ ngoài tai sự chống đối từ các bô lão trong làng khi dám để 1 chiến lực mạnh như Uzumaki Katou rời khỏi làng Lá.
- Cảm ơn, chị, anh rể. Em đi đây
...
Bỏ mặc một vài chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, cuộc sống của ta và vợ ta thật sự rất hạnh phúc. Và khi vợ ta thông báo rằng cô ấy đã mang thai một bé gái, lòng ta giống như vỡ oà ra.
Ta nghĩ mình bắt đầu trở thành một kẻ suốt ngày lảm nhảm ngu ngốc như anh rể ta khi suốt ngày gối đầu vào bụng vợ ta để nói chuyện với con gái mình.
Vợ ta cười nói, đó là tình thương của cha.
Tuy nhiên, sự yên bình ngắn ngủi ấy cuối cùng cũng đã bị phá vớ khi Cửu Vĩ tấn công làng Lá.
- Anh phải đi sao? - Vợ ta với cái bụng bầu 7-8 tháng đứng sau lưng ta khẽ hỏi
Ta không nói gì, chỉ quấn băng trán có in biểu tượng của Konoha lên đầu
Vợ ta vuốt ve mái tóc của ta, cô ấy cười :
- Hãy cứ đi đi, em hiểu mà. Anh là một shinobi của Konoha, và đó cũng là anh mà em biết, Katou
- Anh xin lỗi - Đó lần cuối cùng trong cuộc đời ta rơi nước mắt :
- Hãy sống nhé
Vợ ta chỉ cười :
- Tên của đứa bé trong bụng sẽ là Uzumaki Hayuri
Ta cũng cười :
- Một cái tên nghe thật tuyệt
Đó là lần cuối cùng ta gặp vợ mình.
...
Khi ta có lại ý thức, ta nhận ra linh hồn mình đã bị phong ấn trong pháp trận của tộc Uzumaki. Và người phong ấn thì chính là Uzumaki Katou.
Thông qua pháp trận, ta đã nhìn thấy thế giới shinobi sau cái chết của mình. Ta được nhìn thấy đứa con gái mà ta hàng yêu mến - Uzumaki Hayuri.
Nhưng con gái ta lúc này đã là trẻ mồ côi, cả cha lẫn mẹ nó đều đã chết.
Thông qua pháp trận, ta được nhìn thấy quãng thời gian trưởng thành của Hayuri, kể từ lúc con bé còn là một Anbu cho đến khi nó thâm nhập vào Akatsuki.
Khi nó đối đầu với Kazekage Đệ Ngũ, cuối cùng ta cũng có thể yên lòng. Bởi đôi mắt mà tên nhóc tóc đỏ đó nhìn con gái ta, nó thật giống với đôi mắt ta khi nhìn vợ mình.
Hayuri đã chết. Nhưng là một người cha, ta cần phải làm gì đó cho nó. Nó vẫn chưa có được hạnh phúc.
Ta dùng phần chakra còn sót lại trên Dương giới để dẫn dắt Kazekage hồi sinh con gái ta, và cũng dùng chính pháp trận đang giam giữ linh hồn ta để tu bổ cho linh hồn của con gái ta.
Khi Hayuri trở thành một linh thể bay đến trong pháp trận, ta cảm thấy thật suиɠ sướиɠ biết bao. Ta tham lam nhìn kĩ nó, ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt nó, bởi ta sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa.
Ta dùng giọng nói của mình dẫn dât Hayuri quay về Dương giới, con bé đã sống lại.
Ta mỉm cười.
Làm cho một ai đó sống lại đương nhiên phải trả một cái giá tương tự. Nhưng ta sẽ là người trả cái giá ấy, còn con gái ta chỉ cần sống thật hạnh phúc là đủ.
Ý thức của ta trở nên mông lung. Ta hiểu, linh hồn của ta đang tan biến dần. Ta phải tan biến vào cõi hư vô.
Tạm biệt, Hayuri...
20 năm đầu trong cuộc đời ta, là để giúp cho chị gái của ta có một cuộc sống vẹn toàn. 10 năm tiếp trong cuộc đời, là để cho vợ ta có cuộc sống thật bình yên. Còn quãng thời gian ngắn ngủi còn lại của cuộc đời này, ta nguyện hiến dâng chúng cho mạng sống và nụ cười của con gái ta. Chỉ mong sao con sẽ yên bình...
Chúc con hạnh phúc, con gái của ta.