Chương 22: 22: Ăn No Để Làm Việc 2

Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Nhưng mà cô bé không đi đến trạm y tế đâu.Trạm y tế rất đắt tiền và tốn kém, nhà cô bé thì lại nghèo.

Hơn nữa, cô biết, nếu cô đi trạm y tế, những người đáng ghét kia nhất định lại nói anh Bảo Sơn khắc cô.


Cô bé sẽ không cho bọn người kia cơ hội đó đâu, anh là một anh trai tốt, vẫn luôn tốt với cô ……Tiểu Bảo Châu vừa tắm rửa vừa suy nghĩ, không nghe được tiếng bước chân, chờ đến tiếng bước chân lại gần, cô bé hoảng sợ hét lên: “A!”“Là mẹ!”Tiểu Bảo Châu vỗ vỗ bộ ngực, nhìn về phía người tới, Thích Ngọc Tú đi tới bên người con gái nói: “Bảo Sơn nói con bị thương, để mẹ nhìn xem.”Trong tay cô cầm theo cái đèn dầu hoả duy nhất trong nhà, đem đèn dầu hoả đặt ở một bên, Thích Ngọc Tú kéo con gái đến bên người mình, cẩn thận kiểm tra.

Một trận gió thổi qua, buổi tối trong núi vẫn có chút lạnh.


Tiểu Bảo Châu co rúm người lại, nhỏ giọng nói: “Con không có việc gì.”Thích Ngọc Tú nhìn thương tích trên người con gái, trong lòng vô cùng hoảng sợ.Cô nhẹ nhàng xoa xoa đầu con bé nói: “Rất đau đi?”Bảo Châu vội vàng lắc đầu: “Không đau.”Nghĩ đến quả táo đỏ thẫm, cô bé liền cầm lấy tay mẹ, vội vàng nói: “Mẹ ơi, con tìm thấy một cây táo còn chưa bị người khác phát hiện……”Cây quả trong núi, nếu hôm nay không hái, khả năng ngày mai liền không phải của mình nữa.Tiểu Bảo Châu hiểu được đạo lý này, cô bé sốt ruột giục: “Mẹ ơi, chúng ta tối nay đi hái quả táo đi?”Thích Ngọc Tú gật đầu nói: “Được!”Cô đã nhìn thấy quả táo kia, trước đây cô chưa từng thấy quả nào vừa to vừa ngon như nó, dĩ nhiên là không thể buông tha.Cô giúp con gái đem quần áo mặc vào, nhìn chiếc quần đã ngắn lộ ra một đoạn cẳng chân cùng chiếc áo thủng một lỗ khá to, cô đau lòng ôm con gái nói: “Con cầm theo đèn dầu hoả, mẹ ôm con về.”Bảo Châu mắt to lập tức cong cong, vui vẻ nói: “Vâng.”Ngay sau đó nghĩ đến cái gì, cô bé liếc mắt nhìn lén mẹ cô một cái, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con không cẩn thận làm hỏng quần áo rồi……”“Mẹ sẽ mua quần áo mới cho con.”Tiểu Bảo Châu lập tức cao hứng, dùng sức gật đầu: “Vâng ạ.”Hai mẹ con trở về nhà, Bảo Sơn đã lần mò dọn xong bàn ăn, Bảo Châu đem đèn dầu hoả để ra giữa nhà.

Một nhà bốn người ngồi ở trước bàn cơm, Thích Ngọc Tú thấy chỉ có bát cơm của mình là nhiều nhất, những người khác đều là non nửa chén thôi, liền hỏi: “Vẫn còn cơm phải không?”Bảo Sơn hiểu chuyện đáp: “Con để lại đến sáng mai.”Thích Ngọc Tú gật đầu nói: “Mọi người đều ăn một bát đầy đi, ăn cho no, buổi tối còn phải làm việc, nếu không không đủ sức đâu.”.