Đăng vào: 12 tháng trước
Hạ được hai tên đó như trở bàn tay, Linh tìm dây trói chúng lại, rút điện thoại gọi cho Phong...
Nửa đêm nhận được điện thoại của Linh, Phong tức tốc dẫn người đến chỗ của cô. Anh giao lại mọi việc cho Jason, còn anh thì lôi Tuyết Linh về, giáo huấn cho một trận nên thân vì dám liều mạng đi đêm.
Alice thấy tội nên can thiệp bênh vực cho Linh, chứ nếu không cô ắt hẳn sẽ vừa bị mắng vừa bị phạt.
Sáng hôm sau...
Sau khi xử lý xong mọi việc Jason đến báo cáo Hàn Phong. Đêm qua hai tên áo đen đó nhận được mệnh lệnh chủ nhân phải đem chôn một cái xác, còn cái xác đó không ai khác chính là lão Trần.
Mọi người trong tổ chức bàng hoàng- lão Trần đã chết!
Chỉ trong một ngày tin tức nhanh chóng lan truyền khắp thế giới ngầm, đâu đâu cũng xôn xao về tin động trời này.
_______________
"Con gái ta làm tốt lắm!"
"Mẹ đã quá khen rồi, con chỉ phẩy tay một cái cũng đủ giúp mẹ rửa hận."
"Để xem lần này con nhỏ đó còn ai có thể bảo bọc được cho nó hay không!?"
________________
"Bị gì mà ủ rũ thế nàng?"-Bạch Nhi ngồi xuống cạnh Tuyết Linh.
"Hàn Phong chết tiệt, hắn ỷ mình lại đại boss rồi đi ăn hiếp tôi à? Tôi chỉ là đi điều tra, hoàn thành công việc rồi lại bị ăn mắng, có ngon hắn ta tự đi mà làm."-Tuyết Linh bực dọc tuôn ra một tràng.
"Cậu ta mắng em à?"-Mộc Thành đẩy ly trà đến trước mặt cô.
"Nặng lời luôn ấy chứ!"
"Lần này bị mắng đúng rồi còn than phiền gì nữa?" - Nhã Uyên từ đâu xuất hiện.
"Tôi biết chị theo phe anh ta rồi, khỏi bàn cãi."-Tuyết Linh lườm thẳng Nhã Uyên một cái muốn lát mặt.
"Anh ấy nói cô biết mọi chuyện chưa?"-Nhã Uyên hỏi.
"Có nói đại khai!"-Tuyết Linh trả lời cho qua chuyện.
Ba mẹ bị bắt cóc, con tự nguyện hy sinh mình để chuộc cha mẹ thật ra cũng chỉ là màn kịch do các vị tiền bối tạo ra. Lão Trần cũng chỉ là bất đắc dĩ đóng vai ác, còn cha mẹ của Tuyết Linh thì lặng lẽ rút khỏi thành phố, mai danh ẩn tánh, giao Tuyết Linh lại cho Lão Trần chăm sóc. Dĩ nhiên màn kịch này dựng lên cũng vì Linh.
Lúc bị đưa về, Alice đã nhuộm mái tóc nâu của cô thành màu bạch kim, mắt cô vốn là xanh biển nhưng vì đi học thường hay đeo kính áp tròng có màu nên mọi người nhầm tưởng là màu đen, muốn thay đổi chỉ cần tháo kính áp tròng ra là được.
Từ đó Tuyết Linh được thay tên đổi họ nhằm che giấu thân phận đặc biệt của mình. Ngoài ra màn kịch này được dựng lên một phần cũng là do thù hận của đời trước vẫn chưa được giải quyết, kéo dài đến tận đời con cháu.
Thù hận đời này để lại cho đời sau, hận càng thêm hận mãi mãi cũng không thể giải quyết được.
_________________
"Linh xuống ăn cơm!"-Phong gọi.
"Không ăn!"
"Em muốn gì đây?"
"..."
Không có tiếng trả lời, Hàn Phong đành lên phòng xem tiểu công chúa như thế nào.
"Linh! Mau ra đây cho anh!"-Phong ra lệnh.
"Không! Muốn thì anh tự vào, cửa không khóa."
Hàn Phong mở cửa vào xem, anh thấy Tuyết Linh đang ngồi trên bệ cửa sổ nhâm nhi cốc ca cao. Anh đến lấy cốc ca cao ra khỏi tay cô đặt xuống bàn, anh hỏi - "Tại sao không nghe lời?"
"Tại sao em phải nghe lời anh?"-Tuyết Linh cãi lại.
"Em không thể bớt trẻ con một chút à?"
"Em trẻ con đó thì sao? Anh là đồ ngốc, ngốc tối nỗi không biết rằng em chỉ làm như vậy trước mặt anh. Còn anh, anh chỉ biết giữ khư khư cái bí mật vớ vẩn, anh chẳng quan tâm lý do vì sao em hành động như thế này hay như thế kia. Hàn Phong là kẻ ngốc nhất thế giới!"
Sau khi tuôn ra một tràng dài bức xúc, đôi mắt Linh bắt đầu hoe hoe đỏ, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô.
Phong sững sờ...
"Nín đi!"-Anh kéo cô vào lòng nhưng cô vùng ra. Cô ngồi bệt xuống đất khóc như một đứa trẻ bị giành mất đồ chơi.
Phong nhẹ nhàng ngồi xuống lau nước mắt cho cô, nhưng lại bị cô hất tay ra.
"Em muốn gì?"-vẫn là câu hỏi cũ.
Linh đứng dậy trèo lên giường, quấn chăn kín mít, hồi lâu sau mới lên tiếng.
"Ra khỏi phòng em!"
************
Khuya...
Vì có nàng đói quá nên lén mò xuống bếp tìm đồ ăn lót dạ...
Ăn xong lại mò ra phòng khác thút thít một mình...
"Hàn Phong ngốc, đồ đáng ghét khó ưa! Hic!"
"Đêm hôm không ngủ lại xuống đây ngồi mắng anh à?" - Hàn Phong xuất hiện bất thình lình.
Tuyết Linh giật ngẩng đầu lên.
"Anh..."
Phong ngồi xuống cạnh cô, vươn tay kéo cô ngồi gọn vào lòng mình.
"Cả một buổi tối kiếm chuyện với anh chỉ vì anh mắng em hay vì anh không nói em biết sự thật?"
"Cả hai!"
"Vậy bây giờ muốn như thế nào đây?"
"Không muốn gì hết!"
"Em không muốn gì nhưng tôi thì muốn!"
Nói rồi liền ôm chặt lấy Linh, cuối xuống hôn cô...
Linh bất ngờ, ngẩng người ra vài giây, cảm giác khi môi chạm môi thời gian như ngừng lại...
Lát sau, anh buông cô ra... Mặc dù đây là lần thứ hai hôn nhau nhưng cô vẫn bị đơ như tượng đá.
"Anh... Anh..."
Phong nhìn cô, phì cười - "Nhìn em lúc này hài lắm biết không?"
Linh quơ lấy cái gối đánh vào người Phong - "Tên vô lại! Ai cho anh hôn em?!"
"Anh muốn thì hôn thôi!"-Phong chụp lấy cái gối ném sang một bên. Anh nhanh tay bế cô lên phòng - "Đi ngủ! Định ngồi đây khóc tới sáng à?"
"Bỏ em xuống!" - Linh vùng vẩy.
"Anh không phải kẻ ngốc! Bây giờ một là yên lặng hai là anh 'ăn' em luôn!"
Vừa nghe xong câu đó, Linh lập bị tức im lặng, ngoan ngoãn để Phong bế lên phòng ngủ.
Con nhỏ đó không xứng đáng ở bên cạnh Hàn Phong!
Tránh xa Tuyết Linh ra hoặc tôi sẽ nghiền nát cô!