Chương 54: Thật Khủng Khiếp

Đỉnh Cấp Tông Sư

Đăng vào: 12 tháng trước

.



“Mời!”, Tô Minh cũng làm ra tư thế ‘mời’.

Anh muốn giao đấu thì cứ việc!
Tô Minh và Tiết Tịnh đi về phía võ đài.

Còn Trần Chỉ Tình lấy điện thoại ra quay video mà không mảy may lo lắng.

Tô Minh còn đỡ, anh đi lên võ đài, thoạt nhìn không khác gì với người bình thường.

Nhưng Tiết Tịnh lúc đi lên võ đài thì võ đài rộng lớn không ngừng run rẩy, dường như không chịu được bước chân của hắn ta.

Quan trọng hơn là có người đã chú ý được, các cơ trên mặt và trên cánh tay của Tiết Tịnh đang không ngừng biến dạng.

“Chuyện này…”, Ngô Viên Viên ôm chặt Tống Cẩm Phồn, nói: “Chị ba! Rốt cuộc… Rốt cuộc Tiết Tịnh làm sao vậy? Không… Không bình thường lắm”.

Hơn nữa lúc này trên người Tiết Tịnh phát ra một hơi thở gì đó nồng nặc mùi máu tanh.

Mùi vô cùng nhức mũi…
Khiến người khác cảm thấy lạnh buốt sống lưng và vô cùng sợ hãi.

Tống Cẩm Phồn, Ngô Viên Viên, Trần Chỉ Tình và Vu Lâm đều theo bản năng lùi lại phía sau.

Sau đó Tiết Tịnh trực tiếp ra tay, dường như không thể đợi được nữa.

“Phù!”, hắn ta đột nhiên giơ cánh tay ra, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, luồng chân khí toát ra với sức mạnh kinh người.

Năm ngón tay hắn ta cào về phía mặt Tô Minh như những móng vuốt.

Kình phong sắc lạnh đập lên trên võ đài, thân người Tiết Tịnh run rẩy, hắn ta giơ chân bước về trước như mãnh hổ xuống núi rồi bổ nhào tới.

“Trời ơi!”, bên dưới võ đài có rất nhiều người đờ đẫn nhìn, xuất hiện cả tàn ảnh, đây đâu còn là người bình thường nữa? Trước đây chưa bao giờ họ nhìn thấy…
“Chị rể hai, cẩn thận!”, Ngô Viên Viên lớn tiếng hét.

Ban nãy Tiết Tịnh ra tay thật đáng sợ, kể cả không phải là tu giả võ đạo đều có thể cảm nhận được sự độc ác và khủng khiếp của chiêu thức này.

Họ có thể nhìn ra Tiết Tịnh đang muốn lấy mạng Tô Minh.

Nhưng lúc đó Tô Minh chỉ cười khinh bỉ một cái, không lùi mà tấn công về trước, đồng thời anh cũng giơ một tay ra.

“Bụp…”, cũng là kiểu móng vuốt.

Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Tô Minh có khác nào đang tự tìm cái chết.


Móng vuốt của Tô Minh thoạt nhìn không có khí thế, thậm chí tốc độ không nhanh, vậy thì làm sao so sánh được với Tiết Tịnh?
Thoắt cái, giữa ánh đèn và đá lửa, hai móng vuốt va chạm vào nhau.

Chỉ nghe thấy tiếng ‘két’ một cái, tiếng xương gãy vang giòn.

Nhưng cảnh tượng trước mặt mới khiến mọi người kinh hãi.

Tất cả mọi người đều tưởng rằng đó là âm thanh xương cánh tay Tô Minh gãy nát nhưng nhìn kỹ lại thì…
Không ngờ móng vuốt của Tô Minh lại nắm chặt lấy cánh tay của Tiết Tịnh? Hơn nữa lại làm gãy cánh tay của hắn ta luôn.

“Á? Sao có thể thế được?”, những người ở võ quán đều ôm đầu kinh hãi và đờ người ra.

Quá khủng khiếp!
Rõ ràng là móng vuốt của Tiết Tịnh nhìn kinh khủng hơn, còn của Tô Minh rất bình thường nhưng kết quả lại…
Trần Chỉ Tình thì đắc ý cười lạnh một tiếng, kẻ nào dám ra tay với người đàn ông của mình thì đúng là không biết chữ ‘chết’ viết thế nào?
“Yếu quá thể!”, Tô Minh thấy vô vị, nói.

Anh là tu giả thuộc tông sư hậu kỳ, hơn nữa thực lực còn tồn tại ở cảnh giới cao.

Còn Tiết Tịnh thì sao? Đang ở cảnh giới nửa bước tông sư.

Nhưng điều quan trọng là, Tiết Tịnh là ác ma, đi đường tắt nên thực lực không bằng cảnh giới.

Thực lực giữa hai người đúng là một trời một vực.

Trong mắt Tô Minh thì Tiết Tịnh đầy khiếm khuyết, còn không bằng đứa trẻ mẫu giáo nữa.

“Mặc dù ưng trảo công rất hung dữ nhưng quan trọng là tốc độ, độ bám chứ không phải là độ tàn nhẫn và quái dị.

Huống hồ, từ trước đến nay ưng trảo công không phải chỉ tấn công không phòng thủ, mà là công thủ đủ cả”, Tô Minh nói tiếp: “Ưng trảo công của anh chỉ có hình chứ không sắc”.

Mặc dù Tô Minh không chuyên tâm tu luyện ưng trảo công nhưng những công phu này chỉ cần một đường là hiểu.

Huống hồ, thế nào được gọi là tông sư? Võ đạo tông sư không phải chỉ nói để đấy.

“A...!Đau.

Thằng khốn! Mày chết với tao!”, những lời nói của Tô Minh chỉ khiến Tiết Tịnh cảm thấy bị sỉ nhục, còn thấy chấn động.

Cộng với nỗi đau xương tay gãy vụn khiến hắn ta như muốn phát điên.

Vốn bắt đầu thấy suy sụp nhưng lúc này thì hắn ta đã hoàn toàn sụp đổ.

“Thằng khốn! Tao phải ăn thịt mày, tao phải nuốt sống máu thịt của mày”, Tiết Tịnh điên cuồng rống lên.

Khuôn mặt vốn dữ tợn, giờ đây co quắp lại, máu tươi chảy ra.

Lúc này máu tươi không phải là màu đỏ mà đã chuyển sang màu đen rồi.

Con ngươi hắn ta giãn nở, có đủ màu tím đỏ.

Càng đáng sợ hơn là thân hình hắn ta biến đổi như con giun, các khớp cứ phình ra.