Chương 72-73

Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 72:


Chiêu Nguyên Đế nói: “Tuy hoàng tổ mẫu nói rằng không cần quà mừng thọ, nhưng tôn nhi nghĩ tới nghĩ lui vẫn chuẩn bị một phần.

Hoàng tổ mẫu không thích phô trương, không phải năm nào cũng tổ chức đại thọ, sau này nghĩ về cuộc sống này cũng có kỷ niệm.”
Nói xong, ông vỗ tay, vài cung nhân khiêng một cây san hô đỏ như máu cao năm thước, rộng ba thước vào.
Loại san hô này rất hiếm thấy, mọi người đang ngồi nhìn thấy đều tấm tắc.
Hoàng quý phi cầm khăn lụa che miệng, lộ vẻ kinh ngạc: “Bệ hạ tặng cho hoàng tổ mẫu cây san hô có hình dạng giống như sừng hươu, có ý tốt lành, hoàng tổ mẫu trường thọ vẫn khỏe mạnh, nhận cây san hô này đương nhiên sẽ sống lâu hơn Bồ Tát đến trăm tuổi.”
Thái Hoàng Thái Hậu bật cười, giơ tay chỉ Hoàng quý phi: “Ngươi khéo miệng.”
Bà mỉm cười, nhìn chung quanh rồi ngồi xuống, không hiểu sao có chút buồn: “Mấy năm nay người trong cung càng ít hơn, Hoàng Hậu nhân từ, đã sớm ra đi.

Sau đó là Dương nhi, Thái Tử tốt biết bao, nho nhã, nhân đức, chăm lo cho dân sinh, là Bồ Tát đầu thai vào nhưng cũng bị trời xanh bắt đi.

Các ngươi hiếu thuận, chúc thọ và chuẩn bị quà mừng thọ cho ta, ta hiểu phần tâm ý này nhưng ta già rồi, chỉ có một ước nguyện, mong con cháu trong cung được thịnh vượng.”
Đây là ngày đại thọ, nói như vậy khó tránh khỏi không may mắn.
Chiêu Nguyên Đế nghe Thái Hoàng Thái Hậu nhắc tới cố Thái Tử Trình Dương, nhất thời chạm đến sự đau đớn tận đáy lòng, chậm rãi đặt chén rượu xuống.
Tông Thân Vương nói: “Hoàng tổ mẫu đừng vội, phúc thọ của ngài lâu dài, mấy chắt trai đều có, ngày tháng thịnh vượng vẫn còn phía sau.”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy, gật đầu, cười nói: “Ừ, xem ta nói này, hôm nay là ngày vui, vậy mà đánh tan hứng thú của các ngươi, còn chọc hoàng đế không thoải mái.”
Chiêu Nguyên Đế nói: “Hoàng tổ mẫu nói đùa, hôm nay là ngày đại thọ của ngài, tôn nhi chỉ vui thôi.”
“Thái hoàng tổ mẫu.” Lúc này, Vận Vương đột nhiên rời bàn, cúi lạy chỗ cao nhất và nói, “Tuy Thái hoàng tổ mẫu luôn căn dặn không cần chuẩn bị quà mừng thọ, nhưng chắt trai bất đắc dĩ, cũng chuẩn bị một phần giống phụ hoàng.”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy, trước tiên sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày cười nói: “Còn bất đắc dĩ? Con nói xem, đến tột cùng là bất đắc dĩ thế nào?”
“Để món quà lớn này tự mình tới.” Vận Vương cũng cười.
Hắn rất anh tuấn, cặp chân mày dài trên đôi mắt phượng, khóe môi còn điểm một nốt ruồi, cười rộ lên trông có chút xinh đẹp.
Hắn vẫy tay với Vận Vương phi: “A Phất, lại đây.”
Vận Vương phi gật đầu, bước tới bên cạnh Vận Vương, hai người cùng nhau hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu trước, rồi hành lễ với Chiêu Nguyên Đế: “Bẩm thái hoàng tổ mẫu, bẩm phụ hoàng, A Phất đã có thai gần ba tháng.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều bị sốc.
Thiên gia có con cháu, đây là niềm vui cỡ nào?
Vân Hy đang để ý bụng Vận Vương phi, chợt nghe một âm thanh giòn tan bên cạnh.
Nàng quay qua nhìn, Phương Phù Lan khẽ nhướng mày, chăm chú nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, cái muỗng trên tay rơi vào chén canh, vẻ mặt không vui như những người khác.
Vân Hy hỏi: “A tẩu không khỏe hay sao?”
Phương Phù Lan nhìn chỗ khác, lắc đầu, cười nói: “Không có, hơi ngạc nhiên thôi.”
Nàng nói ngạc nhiên là không phải không có nguyên nhân, Vận Vương và Vận Vương phi đã mâu thuẫn nhiều năm.

Mọi người ở Kim Lăng thành đều biết, trong phủ của Vận Vương nuôi hơn mười cơ thiếp có danh phận hoặc không danh phận.

Nghe nói nếu hai người không cùng làm việc trong triều đình, có thể mười ngày hoặc nửa tháng cũng chưa gặp mặt.
Chiêu Nguyên Đế cũng ngạc nhiên: “Chuyện khi nào, sao trẫm không biết?”
“Bẩm phụ hoàng, lâu nay A Phất không khoẻ, nhưng mấy ngày gần đây mới cảm giác được.

Đại phu của vương phủ đã khám, cẩn thận điều dưỡng cho A Phất một trận.

Thai này đến không dễ dàng gì, nhi thần chỉ dám chờ thai ổn định mới bẩm lên, xin phụ hoàng tha thứ.”
Chiêu Nguyên Đế khẽ cười: “Không sao.”
Ngay sau đó phất tay, ra hiệu nội thị quan bên cạnh đi gọi thái y.
Chiêu Nguyên Đế luôn luôn ít nói ít cười, ông lộ ra cử chỉ này có lẽ vì thật sự vui vẻ.
Không có gì phải ngạc nhiên.

Kể từ thời Chiêu Nguyên Đế, thiên gia hiếm con nối dõi.

Sau khi Thái Tử qua đời, chỉ còn hai hoàng tử trưởng thành là Lăng Vương và Vận Vương, nhưng Vận Vương và Vận Vương phi không hoà thuận, Lăng Vương phi gầy yếu và thường bị bệnh, ngoài một thứ nữ mà Vận Vương có khi còn trẻ, mấy đứa cháu cũng không có con.

Đây là chuyện tốt, cuối cùng thiên gia có người kế vị.
Thái y bắt mạch cho Vận Vương phi xong, quỳ xuống đất chúc mừng: “Bẩm bệ hạ, bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, thai nhi của Vận Vương phi đã ổn, mạch đập trầm và mạnh, nhìn như là thai nam.”
Chiêu Nguyên Đế nhướng mày, lập tức cười to: “Thưởng!”
Thái Hoàng Thái Hậu gọi Vận Vương phi tới bên cạnh, vỗ tay nàng dặn dò: “Ngươi đã có hoàng tự, nên từ chức ở Hình Bộ đi.

Thái nãi nãi biết ngươi có chí hướng, bình thường không muốn để tài năng bị lãng phí, nhưng hiện tại không phải là thời điểm chịu dày vò.

Ngươi dưỡng thai kỹ càng, cẩn thận sinh hắn ra, như vậy mới là điều quan trọng nhất đối với giang sơn xã tắc.” Nói xong, bà liếc Vận Vương, “Sau này hắn dám lơ là ngươi, ngươi nói cho thái nãi nãi biết, thái nãi nãi sẽ mắng hắn giùm ngươi!”
Vận Vương phi hơi do dự, gật đầu đáp: “Vâng.”
Thiên gia có con nối dõi, mọi người ngồi ghế trên đều vui vẻ, trong lòng mỗi người như gương sáng.

Trước đây Lăng Vương và Vận Vương đều không có gì, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng Lăng Vương nhỉnh hơn một chút.

Bây giờ Vận Vương đã có, ý nghĩa sẽ khác, trữ vị ở Tuy Cung treo bao nhiêu năm, nếu muốn nói đến người sẽ ngồi lên đó, hiện tại nên lấy Vận Vương làm đầu.
Đột nhiên nhạc vang lên, nội thị trong cung nhân dịp náo nhiệt truyền rượu và thức ăn, hát vang: “Mở tiệc, mời ca múa, tấu nhạc ——”
Cùng với tiếng trống, hàng chục vũ công Tây Vực từ phía tây tiến vào Côn Ngọc Uyển, bọn họ đội mũ nỉ, đeo mạng che nửa mặt, ăn mặc rất hở hang.

Váy của nữ tử tách ra khỏi áo, để lộ một phần bụng trơn bóng, nam tử mặc áo một tay, một cánh tay giấu trong tay áo rộng, cánh tay còn lại để trần bên ngoài, kỳ lạ và quyến rũ.
Nhưng mà Thái Hoàng Thái Hậu vinh quý cả đời, có cái gì chưa thấy? Cho dù các vũ công được Chiêu Nguyên Đế hạ chỉ mời từ Tây Vực đến, sở dĩ giờ phút này bà thấy thoải mái là vì “món quà lớn” mà Vận Vương vừa mới kính tặng.
Mọi người đang nâng ly cạn chén trong tiếng nhạc, Vân Hy có chút thất thần, nàng nhìn các vũ công Tây Vực nhảy múa điên cuồng trong hoa viên, vô cớ nhớ tới một chuyện —— sau khi về Kim Lăng, tai mắt của Kha Dũng nói rằng, hơn một tháng trước, bọn họ từng thấy tung tích của người có vết sẹo ở Kim Lăng, đáng tiếc hôm đó đúng lúc các vũ công Tây Vực vào kinh nên bị mất dấu.
Không biết người có vết sẹo hiện giờ ở đâu, Vân Hy nghĩ, nếu tìm được hắn, có thể tìm ra manh mối của “quý nhân” làm hại Tam công tử.
Bài hát kết thúc, các vũ công Tây Vực vái chào, rồi đứng lên, tung ra một nắm kẹo chúc thọ từ dưới khăn che mặt mỏng, mọi người lập tức trầm trồ khen ngợi.
Nhạc lại bắt đầu, vũ công tiếp tục đánh trống, phát kẹo mừng thọ bắt đầu từ Thái Hoàng Thái Hậu, đến Chiêu Nguyên Đế, Tông Thân Vương, Tam công tử, cho đến người ngồi bàn giữa.
Một vũ công mặc áo một tay đi tới chỗ của Vân Hy, đưa kẹo, Vân Hy chuẩn bị nhận lấy nhưng hắn rút tay lại.
Hắn dừng tại chỗ, ngay sau đó quỳ một gối xuống đất, ngửa tay, đưa kẹo cho Vân Hy lần nữa.
Mỗi vũ công đưa kẹo mừng thọ đều phải làm chút trò, Vân Hy không thấy lạ, nhưng khi nàng lấy kẹo thì đột nhiên sững cả người.
Lòng bàn tay của vũ công Tây Vực trước mặt có một vết sẹo cực dài và sâu.
Nàng ngước mắt nhìn, đúng là người có vết sẹo mà nàng tìm bấy lâu nay!
Đêm thăm thẳm, khăn che mặt mờ ảo, ánh đèn hỗn loạn, cho nên vừa rồi lúc hắn nhảy múa trong hoa viên, nàng không thể nhận ra hắn.
Sau khi phát kẹo xong, các vũ công Tây Vực tụ lại giữa hoa viên, cúi lạy Thái Hoàng Thái Hậu, nói bằng tiếng phổ thông trúc trắc: “Cung chúc Thái Hoàng Thái Hậu phúc như Đông Hải, trường thọ vô biên.”
Thái Hoàng Thái Hậu cười gật đầu: “Thưởng ——”
Cung nhân bưng tới vài cái khay, vũ công lần lượt nhận ban thưởng, rút lui dọc theo con đường phía tây của Côn Ngọc Uyển.
Bọn họ vừa đi, Trình Sưởng đứng dậy ngay lập tức.

Tiếng ca hát quá lớn, Vân Hy không nghe rõ hắn nói gì, chỉ nhìn thấy hắn chắp tay với Thái Hoàng Thái Hậu, sau đó cũng đi về phía tây.
Bọn họ đang tìm người có vết sẹo, “quý nhân” muốn giết người có vết sẹo để diệt khẩu.

Trải qua kinh nghiệm trong tiết thu lần trước, Vân Hy không dám chậm trễ khắc nào.

Nàng nhìn thoáng qua, thấy có rất nhiều người đi lại khắp nơi để kính rượu nên nói với Phương Phù Lan: “A tẩu, ta đi dạo một chút.”
Tối nay Phương Phù Lan luôn có chút thất thần, nghe nàng nói vậy, gật đầu đáp “Ừ”.
Vì Duyên Phúc Cung là một cung độc lập bên ngoài Tuy Cung, ngày thường nếu không có cung yến thì Chiêu Nguyên Đế sẽ không đến, bởi vậy trường hợp như tối nay, Điện Tiền Ty, Hoàng Thành Ty chỉ bố trí cấm vệ ở Côn Ngọc Uyển, những nơi còn lại do kinh phòng của Xu Mật Viện phân công người canh gác, phòng thủ tương đối lỏng lẻo.
Vân Hy dọc theo con đường phía tây đi ra Côn Ngọc Uyển, mới đầu còn gặp tốp năm tốp ba cung nhân, càng đi càng vắng người.
Nàng lo lắng trong lòng, thứ nhất là sợ “quý nhân” ra tay trước, giết người có vết sẹo để diệt khẩu, thứ hai càng sợ Tam công tử đi theo một mình sẽ gặp nguy hiểm.
Vòng qua một tảng đá giả làm hòn non bộ, phía trước truyền đến âm thanh đánh nhau mơ hồ, Vân Hy thầm rùng mình, nhìn qua đó, nhưng trước mặt là một rừng cây rậm rạp, không nhìn rõ gì cả.
Nàng bước nhanh hơn ra khỏi rừng cây, thấy Trình Sưởng chắp tay đứng bên bờ hồ, cách đó không xa, vài võ vệ đang đánh nhau với mấy gã hắc y che mặt, người có vết sẹo nghiễm nhiên đang ở giữa.
“Tam công tử!” Vân Hy nhìn thấy cảnh này thì hiểu ngay, Trình Sưởng không tới một mình, hắn đã giấu võ vệ trong Duyên Phúc Cung.
“Tam công tử đã biết người có vết sẹo trốn trong Duyên Phúc Cung?”
“Ta đoán thôi.” Trình Sưởng nói.
“Quý nhân” có quyền thế ngập trời, tai mắt dày đặc trong Kim Lăng thành, muốn giết một người để diệt khẩu đâu có khó như vậy? Người có vết sẹo trốn đông trốn tây ở Kim Lăng một thời gian trước, thỉnh thoảng lộ chút tung tích, ngày các vũ công Tây Vực vào kinh, vì sao lại đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng đâu cả?
Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân rất có thể là, hắn đã trà trộn vào đội vũ công Tây Vực.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cũng là nơi người bình thường khó nghĩ đến nhất.
Đối với người có vết sẹo, hắn trốn trong cung gần như tương đương với việc chọn một “ngõ cụt”, bởi vì “quý nhân” muốn giết hắn là người trong cung.
Trình Sưởng suy nghĩ cẩn thận điểm này, vốn định tới Duyên Phúc Cung tìm người có vết sẹo ngay lập tức, nhưng hắn lại cân nhắc, Duyên Phúc Cung quá lớn, sau khi người có vết sẹo đi theo vũ công Tây Vực tiến vào, chưa chắc vẫn còn trộn lẫn trong đó.

Sắp tới tiệc mừng thọ, nếu hắn tốn nhiều thời gian tìm kiếm, gây ra động tĩnh khiến “quý nhân” biết, chẳng khác nào làm không công cho người khác?
Nếu người có vết sẹo muốn sống sót, sẽ tìm mọi cách tới gặp hắn, không bằng giấu vài võ vệ ở trong cung trước, nếu nhất thời có biến cũng dễ đối phó.
Mấy hắc y nhân nghiễm nhiên là người của “quý nhân”, không màng võ vệ cản trở, chiêu nào chiêu nấy trực tiếp lấy mạng của hắc y nhân, võ nghệ của bọn họ cực cao, ra chiêu tàn nhẫn, tuy địch lại chúng, nhưng người có vết sẹo không thoát ra được.
Vân Hy thấy Trình Sưởng có võ vệ bảo vệ, nói với hắn: “Ta đi giúp hắn!” Ngay sau đó vội chạy qua.
Vài hắc y nhân tựa hồ rất kiêng kị Vân Hy, thấy nàng tới, âm thầm hô “Giết”, đổi chiêu, đồng thời buông lỏng phòng bị.

Trước khi Vân Hi chạy tới nơi, hai gã nghiêng người cản lại, chặn thanh kiếm của võ vệ đâm tới, mấy người còn lại giơ dao găm về phía người có vết sẹo.
Người có vết sẹo chạy trốn đã nhiều ngày, vết thương cũ chưa lành, chém giết một hồi như vậy, thể lực đã cạn kiệt, mặc dù võ vệ cố hết sức để bảo vệ hắn, nhưng dao găm của một hắc y nhân cũng tìm thấy kẻ hở, đâm vào bụng hắn.
Dao găm đâm vào rút ra, lôi ra một khúc ruột dài cả tấc.
Máu phun ào ạt, người có vết sẹo không chịu đựng nổi nữa, ngã xuống đất.
Hắc y nhân thấy đã thành công, giơ dao găm quẹt qua cổ với tốc độ sét đánh, tất cả đều tự sát.
Vân Hy ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng đã hành động rất nhanh, không ngờ vẫn chậm một bước.
Trình Sưởng cũng chạy đến, nửa ngồi xổm xuống, thấy người có vết sẹo vẫn còn sống, giơ tay che vết thương trên bụng hắn, nói một cách nghiêm túc: “Ngươi ráng một chút, ta phái người đi tìm đại phu!”
“Không cần.” Người có vết sẹo đáp, hắn nói yếu ớt, “Ta không sống nổi.”
“Về chuyện……‘quý nhân’ kia, sở dĩ hắn muốn giết Tam công tử, là bởi vì Tam công tử biết chuyện đó, vì vậy hắn…… muốn giết ngài diệt khẩu.”
“Chuyện nào?” Trình Sưởng hỏi.
“Chuyện……” Người có vết sẹo ho khan vài tiếng, khóe miệng trào máu, “Tam công tử, ngài không nhớ hay sao?”
“Không nhớ.” Trình Sưởng nói.
Hắn dừng một chút, đột nhiên nói: “Ngươi ráng một chút, nói cho ta biết là chuyện gì.

Ta không nhớ gì cả, cho tới nay, cái gì —— cũng không biết!”
Lời này vừa dứt, Vân Hy không khỏi sửng sốt.
Nàng ngước nhìn Trình Sưởng.
Dưới ánh lửa và ánh trăng, trong mắt Trình Sưởng tràn ngập khẩn trương và bất đắc dĩ.
Từ khi rơi xuống nước, Tam công tử luôn bình tĩnh thản nhiên, có bao giờ lo âu hoảng sợ như vậy?
Ngoài ra ——
Hắn nói hắn không nhớ gì cả, nàng có thể hiểu được.
Nhưng, hắn nói hắn không biết gì cả —— đây là ý gì?
Người có vết sẹo nhìn Trình Sưởng với vẻ mặt phức tạp, nhưng đã quá muộn để hỏi hắn tường tận, hắn thở một cách khó khăn và nói: “Ta không biết đến tột cùng là chuyện gì…… Sau khi Tam công tử rơi xuống nước, ‘quý nhân’ bảo ta…… bắt và thẩm vấn mấy nữ tử trên thuyền hoa hôm đó, rồi…… diệt khẩu toàn bộ.”
“Có một chuyện, ta chưa nói với ai để bảo vệ tính mạng.”
“Một nữ tử trên thuyền hoa nói với ta, trước khi Tam công tử…… rơi xuống nước đã từng khoe với nàng, rằng ngài biết một bí mật động trời.”
“Bí mật động trời?” Trình Sưởng hỏi.
“Vâng, là một…… bí mật có thể khuấy động sự hỗn loạn trong thiên hạ.”
“Lúc ấy, nàng cho rằng ngài chỉ nói đùa, từng hỏi ngài là bí mật gì, nhưng ngài say bí tỉ, lảo đảo chỉ vào một chỗ cho nàng biết.”
“Ngài chỉ, Giáng Vân lâu…… bên sông Tần Hoài.”
Lời này vừa nói ra, Vân Hy cả kinh.
Nàng vội hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?!”
Nhưng người có vết sẹo đã không chịu nổi nữa, dường như không nghe thấy gì, dùng chút sức lực cuối cùng nói: “Ta tên…… tên là Mao Cửu.

Tam công tử, nếu ngài có thể đâm ‘quý nhân’ bằng chính tay ngài, nhớ nói cho…… ta biết.”
Vừa dứt lời, hắn nhắm mắt lại, cả người mềm nhũn.
Trình Sưởng nhìn người trên mặt đất không còn sự sống, ánh mắt rơi vào Vân Hy, không khỏi hỏi: “Cô sao vậy?”
Vân Hy hơi thất thần, một lát sau, nàng mím môi, nói rất khó khăn: “Hắn nói, trước khi Tam công tử rơi xuống nước, ngài chỉ vào Giáng Vân lâu bên bờ sông Tần Hoài.”
“Tam công tử có biết, lúc ấy, ta đang ở trên Giáng Vân lâu không?”
Đó là đêm hội hoa triều, dân chúng về nhà muộn, nhưng Giáng Vân lâu đóng cửa đúng giờ, sau giờ Hợi chỉ chừa một cửa nhỏ trong góc cho Vân Hy ra vào —— Giáng Vân lâu cao, Vân Hy muốn lên tầng cao nhất để canh chừng tiểu vương gia đang uống rượu trên thuyền hoa, đề phòng hắn gây ra chuyện.
Tiểu vương gia biết điều này, bởi vì mười lần uống rượu thì hắn gây chuyện hết tám lần, đều do Vân Hy dẫn theo nha sai giúp hắn thu dọn cục diện rối rắm.
Hắn thậm chí còn nhìn nàng đi từ Giáng Vân lâu xuống.
Theo như lời của người có vết sẹo, trước khi Trình Sưởng rơi xuống nước bên sông Tần Hoài, một nữ tử trên thuyền hoa nói rằng hắn biết một “bí mật động trời có thể khuấy động thiên hạ”, sau đó chỉ vào Giáng Vân lâu.
Nói cách khác, lúc ấy hắn chỉ vào…… nàng?.

Chương 73:

Trình Sưởng và Vân Hy nhất thời không nói gì.


Mùi máu bên mép nước rất nồng, thấm vào mùa đông lạnh lẽo, toát ra một cỗ lạnh thấu xương.


Một hồi sau, Vân Hy nói: “Ta…… sinh ra ở Kim Lăng, lớn lên ở Tái Bắc, ra sa trường hai lần cùng với ca ca. Năm mười ba tuổi về lại Kim Lăng, không bao lâu thì kẻ địch man rợ xâm lấn thảo nguyên Tháp Cách. Cố Thái Tử điện hạ tiến cử phụ thân xuất chinh, sau đó, ca ca cưới a tẩu, phụ thân hy sinh vì ngăn địch ở Tái Bắc……”


Nàng kể không đầu không đuôi, như thể chẳng có ý gì.


Nhưng Trình Sưởng biết nàng đang cố gắng bày tỏ điều gì đó.


Tam công tử thực sự bị hại là vì một “bí mật động trời”, mà cái “bí mật động trời” kia lại liên quan đến nàng.




Trong lòng Vân Hy cực kỳ rối loạn, nàng không biết cuộc đời nàng đã xảy ra sai lầm gì, dẫn đến chuyện Tam công tử bị hại.


Nàng tự trách, muốn giải thích, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.


Trình Sưởng nói: “Có lẽ bí mật đó không thuộc về cô, mà là ——”


“Tam công tử.”


Trình Sưởng chưa dứt lời đã bị võ vệ tới bẩm báo cắt ngang.


Hắn nhìn theo ánh mắt của võ vệ, cách đó không xa, có một người khoanh tay dựa vào cây long não, nhàn nhã nhìn bọn họ.


Là Vệ Giới.


Ở đây, cả võ vệ lẫn Vân Hy đều là người có võ công, rất thính tai, nhưng cả một nhóm người như vậy mà không ai biết Vệ Giới tới khi nào.


Vệ Giới thấy đã bị phát hiện, cà lơ phất phơ đi tới nói: “Tuy rằng việc phòng thủ Duyên Phúc Cung lỏng lẻo, nhưng Nam An tiểu quận vương của kinh phòng làm quá tệ.”


Hắn cười, nhìn thoáng qua phía rừng long não, “Nếu Tam công tử chậm trễ nữa, e rằng sẽ có người tới ——”


Giọng nói vừa dứt, từ xa quả nhiên truyền đến tiếng tìm kiếm.


Trình Sưởng vốn không rõ vì sao Vệ Giới nhắc tới Trình Diệp, suy nghĩ một chút mới nhận ra tối nay là tiệc mừng thọ Thái Hoàng Thái Hậu, Duyên Phúc Cung được người của kinh phòng canh gác, mà Trình Diệp hiện đang phụ trách kinh phòng.


Một võ vệ hỏi: “Tam công tử, cần dọn dẹp thi thể của đám hắc y nhân này không?”


Trình Sưởng nói: “Không cần.”


Vệ Giới cười nhạo: “Chủ tử của ngươi có phải là trộm đâu, cần gì phải dọn?”


Hắn ngồi xổm xuống bên mép nước, đang định cẩn thận kiểm tra thi thể của Mao Cửu thì chợt nghe có người nói chuyện bên ngoài khu rừng: “Tiểu quận vương, hình như động tĩnh từ nơi này.” Rồi cúi lạy, “Bệ hạ.”


Bệ hạ?


Vân Hy và Trình Sưởng đồng thời sửng sốt, tại sao Chiêu Nguyên Đế cũng tới?


Vệ Giới nhíu mày “suỵt” một tiếng, sau đó chăm chú nhìn xuống đất, Mao Cửu mặc trang phục vũ công Tây Vực, trên bụng lủng một lỗ đầy máu, nghiễm nhiên không phải cùng một giuộc với đám hắc y nhân.




Hắn hơi suy tư, quyết định một cách nhanh chóng, giơ chân đá thi thể Mao Cửu xuống hồ.


Vân Hy ngạc nhiên: “Ngài làm gì vậy?”


Vệ Giới liếc nhìn nàng, sốt ruột giải thích: “Thiên gia có người thừa kế!”


Một câu không đầu không đuôi, nhưng trong chớp nhoáng, Trình Sưởng hiểu ngay.


Tuy Chiêu Nguyên Đế và Tông Thân Vương là huynh đệ cùng tông, nhưng vẫn là quân thần.


Hơn nửa năm nay, Trình Sưởng bị phục kích và giết chết nhiều lần, thái độ của Chiêu Nguyên Đế luôn mơ hồ, rõ ràng muốn che chở cho “quý nhân”. Trước đây, nếu “quý nhân” làm quá mức, có lẽ Chiêu Nguyên Đế sẽ khiển trách, sẽ bí mật điều tra, nhưng bây giờ thì khác, thiên gia có người thừa kế, trữ vị sẽ được xác định. Chiêu Nguyên Đế sẽ không đụng đến một hoàng tử có thể làm chủ Đông Cung vì con trai của một thân vương.


Hơn nữa, các võ vệ đêm nay là do Trình Sưởng giấu trong Duyên Phúc Cung, mục đích là để tìm “quý nhân” do Mao Cửu tố giác.


Con trai của thân vương và hoàng tử tranh đấu kịch liệt là chuyện Chiêu Nguyên Đế không thích nhìn thấy, hiện giờ ông có thể nhẫn nhịn, bề ngoài tỏ vẻ công bằng, nhưng nếu Trình Sưởng không biết che giấu, thậm chí ép từng bước, cho dù một ngày nào đó bắt được “quý nhân” cũng khó có thể an toàn dưới hoàng quyền.


Bởi vậy vụ này tối nay, ít nhất không thể quá khó coi về bề mặt, lộ ra chút yếu thế, coi như bị ám sát.





Vệ Giới lại nhìn vết máu thật lớn trên người Trình Sưởng và Vân Hy, ngẫm nghĩ, nhặt một con dao găm của hắc y nhân dưới đất, nói với Trình Sưởng: “Ngài hãy kiên nhẫn.”


Trong rừng đã mơ hồ nhìn thấy ánh lửa, Trình Sưởng gật đầu: “Được, mau lên!”




Vệ Giới xắn tay áo, lập tức giơ tay chuẩn bị đâm vào vai Trình Sưởng.


Vân Hy vừa mới hiểu ra, thấy cảnh trước mắt thì nhất thời không phản ứng kịp, giật dao găm theo bản năng. Nàng cắt cổ tay Vệ Giới khoảng hai tấc, Vệ Giới không chuẩn bị nên bị nàng hạ gục.


Dao găm rơi khỏi tay, ném lên cao, Vân Hy chụp được, trở lưỡi dao sắc bén về phía mình, đâm mạnh vào vai.


Nàng là người thường tập võ, ra tay có chừng mực, vết thương không sâu cũng không nông.


Nhưng khó tránh khỏi đau đớn, máu lập tức phun ra, Vân Hy kêu một tiếng, dao găm rơi khỏi tay nàng, rớt xuống đất phát ra một tiếng vang rõ ràng. Nàng giơ tay che bả vai, tay kia chống trên mặt đất.


Hết thảy xảy ra một cách chớp nhoáng.


Trình Sưởng không khỏi sửng sốt.


Máu đỏ tươi chảy ra trước mắt hắn, lan xuống chiếc váy màu xanh trắng của nàng.


Rực cháy, dữ dội như lửa.


Hắn hoảng hốt nói: “Cô……”


Nhưng không đợi hắn dứt lời, Vệ Giới đã nói: “Đầu óc của ngươi làm bằng nước à? Trên người của ngươi có máu là bình thường, ngươi tự làm mình bị thương, trên người hắn nhiều máu như vậy thì giải thích thế nào?”


Ánh lửa càng ngày càng gần, có người gọi trong rừng: “Tiểu quận vương, ở bên này!”


Không còn kịp nữa.


Vệ Giới cắn răng, dùng tay đánh vào gáy Vân Hy.


Hắn ra tay rất nặng, Vân Hy mờ mắt, không chống đỡ nổi, ngã về phía trước, Trình Sưởng đỡ nàng, đỡ cánh tay nàng, để nàng chậm rãi dựa vào vai hắn.


Ngực hắn nghẹn ứ, không nói nên lời, một lúc lâu mới hỏi: “Cô…… Vì sao……”


Vì sao cô chịu đâm thay ta?


“Thân thể ngàn vàng của Tam công tử…… không thể bị thương,” Vân Hy lẩm bẩm trước khi ngất đi, “Ta quen rồi, không sao đâu……”


Máu chảy xuống vai nàng, từng giọt rơi xuống mu bàn tay hắn, cơn nóng vừa chạm vào da thịt đã biến thành hơi ấm tan chảy, lặng lẽ theo đường gân trên mu bàn tay hắn, thấm vào mạch máu, đi qua hàng trăm khúc xương, cuối cùng chảy vào tim.


Trình Sưởng từ từ cụp mắt.


Hắn cảm thấy hơi buồn cười.


Nàng nói thân thể ngàn vàng của hắn không thể bị thương, nhưng nàng có biết trái tim hắn đã vỡ nát từ lâu? Ở thế giới khác, hắn đã bị mổ ngực vô số lần dưới ngọn đèn không bóng, nằm trên bàn mổ chờ đợi sự kết thúc của sinh mạng như chuyện thường ngày, mỗi lần đều cảm thấy vô vọng.


Độc hành một cách khó khăn cả đời, không hy vọng có thể đơm hoa kết trái.


Quen với việc mổ tim bằng dụng cụ lạnh, và những vết thương gớm ghiếc trên lồng ngực, hắn không còn sợ đau nữa.


Hắn có thể bình tĩnh đối mặt với những đau đớn trong lòng, nhưng một dòng chảy ấm áp xuyên vào nội tâm lại khiến hắn cảm thấy không thoải mái.


“Tiểu quận vương, Tam công tử ở đây!”


Một loạt ánh lửa xuyên qua khu rừng, Trình Diệp dẫn đầu hộ vệ kinh phòng đi tới hồ nước. Nhìn thấy Vân Hy, hắn sửng sốt, muốn bước tới đỡ nàng nhưng lại do dự, vẫy tay bảo hộ vệ canh gác nơi này, đi tới bẩm Chiêu Nguyên Đế và Tông Thân Vương: “Bệ hạ, Vương gia điện hạ, đã tìm thấy Tam công tử. Vệ đại nhân và Vân giáo úy cũng có mặt.”


Chiêu Nguyên Đế “Ừm”.


Vệ Giới chắp tay nói: “Bẩm bệ hạ, vừa rồi Tam công tử bị tập kích, thần và Vân giáo úy nghe thấy động tĩnh nên tới đây.”


Hắn chỉ thi thể rải rác dưới đất, “Đám hắc y nhân này đã tập kích Tam công tử, Vân giáo úy bị thương vì bảo vệ Tam công tử.”


Ánh mắt Chiêu Nguyên Đế rơi vào Vân Hy đang ở trong vòng tay Trình Sưởng, không nói gì.


Sau một lúc lâu, ông mới chậm rãi nói: “Vân thị nữ của Trung Dũng Hầu phủ vô số lần cứu Sưởng Nhi thoát khỏi nguy nan, người đâu ——”





“Có mặt.”


“Mang nàng xuống tìm thái y chữa trị.”


Vài nội thị quan trong đám đông đi ra, muốn đỡ Vân Hy nhưng Trình Sưởng không buông tay, kéo vài cái cũng không thể kéo nàng ra khỏi vòng tay Trình Sưởng.


“Cái này……” Một nội thị quan khó xử, đang định bẩm báo, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Chiêu Nguyên Đế, lập tức dùng sức kéo Vân Hy đang ngất xỉu ra.


Trình Sưởng thẫn thờ nhìn nội thị quan mang Vân Hy đi, dừng tại chỗ thật lâu mới đứng dậy, hành lễ với Chiêu Nguyên Đế và Tông Thân Vương: “Làm phiền hoàng thúc phụ và phụ thân lo lắng, Minh Anh không sao.”


Tông Thân Vương không lên tiếng.


Chiêu Nguyên Đế ra lệnh: “Vệ Giới, Trình Diệp, đi điều tra ngay lập tức, xem ai dám ra tay với Sưởng Nhi ngay tại Duyên Phúc Cung!”


Vệ Giới và Trình Diệp chắp tay nhận lệnh.


Chiêu Nguyên Đế vừa dứt lời, ánh mắt hơi nhu hòa, nói với Trình Sưởng: “Thái hoàng tổ mẫu không thấy ngươi trong bữa tiệc đã lâu nên rất lo lắng, may mắn ngươi không bị thương. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của bà, không thể làm mất hứng thú, hãy theo trẫm trở về.”


Nói xong, ông nhìn xuống, thấy áo choàng nhung của hắn đầy vết máu, giơ tay ra hiệu cho nội thị quan cởi áo nhung cho hắn, rồi tự cởi áo của mình khoác cho hắn.


Đây là thiên gia, luôn luôn giả vờ thái bình, bất kể trong lòng đấu đá nhau như thế nào, bề ngoài phải hoà thuận vui vẻ.


Trình Sưởng trở lại Côn Ngọc Uyển, Thái Hoàng Thái Hậu được Dư Lăng đỡ đi tới, kéo tay hắn lo lắng hỏi: “Sao con đi lâu vậy, không có việc gì chứ?”


Trình Sưởng nói: “Thái nãi nãi yên tâm, con chỉ đi dạo, không có chuyện gì.”


“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Thái Hoàng Thái Hậu vuốt ngực, cười nói: “Vừa mới bưng canh ngọc dung lên, ta nhớ con thích món này nhất, đặc biệt bảo Lăng tỷ nhi lấy bếp nhỏ giữ ấm cho con, chỉ chờ con trở về. Lăng tỷ nhi, còn không mau bưng canh tới cho Sưởng Nhi?”


Dư Lăng đáp “Dạ”, cúi người trước Trình Sưởng, bước tới bàn lấy chén canh rồi nói: “Tam công tử, xin mời dùng.”


Trình Sưởng gật đầu, nhận chén canh, ánh mắt vô tình xẹt qua người nàng.


Hôm nay Dư Lăng mặc váy màu xanh da trời.


Trình Sưởng nhớ, hôm nay Vân Hy mặc màu xanh lam, cũng là màu xanh nhưng ở trên người Vân Hy đặc biệt xinh đẹp, hạt châu bằng ngọc giữa trán, trâm cài bên mái, sạch sẽ và tươi sáng. Hôm nay trong bữa tiệc, hắn đã nhìn nàng vài lần nhưng nàng chỉ lo ăn tiệc, không hề phát hiện.


Hắn nhớ tới đóa hoa máu trên vai nàng, không khỏi nhìn sang chỗ ngồi của Vân Hy.


Ghế trống trơn.


Nàng chưa trở về. Có lẽ sẽ không về nhanh như vậy.


Thái Hoàng Thái Hậu thấy bộ dạng thất thần của Trình Sưởng, đưa mắt nhìn Chiêu Nguyên Đế.


Ánh mắt đối diện, Chiêu Nguyên Đế gật đầu với Thái Hoàng Thái Hậu. Bà khẽ thở dài, kéo tay Trình Sưởng cười nói: “Sưởng Nhi, thái nãi nãi có một tâm nguyện, không biết con có đáp ứng không?”


“Con đã cập quan, không còn nhỏ nữa, lại chưa có chính phi trong vương phủ, như vậy chẳng ra thể thống gì. Con hãy sớm nạp phi, hoàng thúc phụ cũng sẽ phong con làm vương thế tử. Con và Lăng tỷ nhi lớn lên cùng nhau, suy cho cùng là thanh mai trúc mã. Hiện tại con không thích ai, nhân dịp sinh nhật của thái nãi nãi, chi bằng để thái nãi nãi quyết định cho con, xin hoàng thúc phụ ban hôn cho con và Lăng tỷ nhi, coi như chúc thọ cho thái nãi nãi, con bằng lòng không?”


Trình Sưởng nghe vậy, sững sờ, ngơ ngác nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.


Chiêu Nguyên Đế cũng cười: “Đúng vậy, Sưởng Nhi không còn nhỏ nữa, gần đây cũng rất tiến bộ, đã đến lúc nạp phi. Nếu đây là ý của hoàng tổ mẫu, lẽ nào trẫm lại từ chối? Sưởng Nhi, thái nãi nãi đang hỏi ngươi đó.”


Trình Sưởng nhất thời không đáp.


Nửa đời người ở ngã rẻ sinh tử, tùy ý tới lui giữa nhân gian, cho tới nay, hắn luôn thờ ơ đối với tình duyên.


Đây là lần đầu tiên, hồng trần uốn khúc từng chút một, mọc rễ trong trái tim hoang vắng của hắn, trổ ra nhánh cây.


Cuộc đời này vẫn vô biên, nhưng trong sương mù dày đặc, dường như phía trước thắp lên một ngọn đèn.


Ánh sáng mờ ảo và quạnh quẽ, nhưng phảng phất có tham vọng ngập trời, muốn nắm một chút ánh xuân đến trước mặt hắn trong ngày đông lạnh giá này.


Trình Sưởng không khỏi bật cười.


Tuy rằng nụ cười này bị giấu tận đáy lòng.


Hắn chắp tay, cúi người vái chào: “Bẩm bệ hạ, bẩm thái hoàng tổ mẫu, Minh Anh —— không muốn.”