Đăng vào: 11 tháng trước
Dịch+biên: Zasw
Âu Dương Vũ gật đầu, tin lời của hắn. Hi Thú trăm phương ngàn kế đem nàng dẫn tới đây, chắc chắn là có điều chuẩn bị.
Không nhịn được, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Liễu ở bên ngoài. Vừa mới nhìn, Âu Dương Vũ bỗng cảm thấy vô cùng thất kinh: Liễu trước mắt, đầu tóc tán loạn trên bờ vai, bám đầy mảnh lá vụn, hai mắt đỏ sậm, trên chiếc cằm trắng noãn là một vòng râu mép xù xì. Thoạt nhìn so với trước thì âm trầm nhiều lắm, tiều tụy nhiều lắm.
Lúc này mới chỉ qua một ngày, hắn đã biến thành cái bộ dáng này!
Trong tâm Âu Dương Vũ vô cùng đau xót. Đúng lúc ấy, nàng cảm giác được một ánh mắt rất không vui đang nhìn mình chằm chằm, là Hi Thú! Hắn là một đại thố quỷ [Nhện: siêu cấp quỷ dấm chua (1)], ngàn vạn lần không nên để xảy ra chuyện gì mới ổn.
(1): dấm chua: hay ghen
Cho nên, Âu Dương Vũ nhanh chóng xoay qua chỗ khác, để cho ánh mắt của mình rời khỏi Liễu.
Thiên cùng Liễu lẳng lặng đi vào sơn cốc, hai người nhìn kĩ vào trong sơn cốc, ánh mắt quét khắp mọi nơi.
Nhìn vào ánh mắt hai người Thiên và Liễu, Âu Dương Vũ cùng Hi Thú đồng thời lắng nghe xem bọn họ nói gì.
Liễu khẽ động lông mày, nói: “Kỳ quái, làm sao trong lúc bất chợt, hơi thở của Vũ đã biến mất?” Hắn quay đầu hỏi: “Thiên đại nhân, ngài nhìn thấy cái gì không?”
Thiên đang giương mắt nhìn vào trong cốc. Ánh mắt của hắn như là thực chất, mang theo một loại hàn quang vô hình nhìn thẳng vào trong cốc. Nhưng ngay khi ánh mắt Thiên sắp tiếp xúc với Âu Dương Vũ, hàn quang kia rõ ràng dừng lại. Tiếp theo liền dời đi phương hướng khác.
Một lát sau, trong ánh mắt chờ mong của Liễu, Thiên lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có, thật là kỳ quái, Tầm chưa từng nhìn lầm bao giờ. Chẳng lẽ là, Tôn Giả có biện pháp gì có thể đem hơi thở và hình dạng của yêu nữ giả mạo, để cho Tầm sinh ra hiểu lầm?”
Ngoài cốc, trên mặt hai người cùng xuất hiện vẻ do dự, Âu Dương Vũ ngơ ngác nhìn hai người, không động cũng không nói gì. Ngay khi suy nghĩ của nàng cực kỳ phức tạp, cũng không biết là muốn cho Liễu phát hiện hay lại là muốn Liễu buông tha cho, bất chợt một thân thể ấm áp ôm lấy lưng làng, ngay sau đó, cảm thấy bên hông ấm áp, nàng đã lâm vào trong lồng ngực của Hi Thú.
Âu Dương Vũ trong lòng cả kinh, bỗng nhiên trên chiếc gáy ngọc truyền tới một cảm giác đau nhẹ. Nàng khẽ kêu một tiếng, cảm giác đau nhè nhẹ kia lập tức biến thành ngứa ngáy, ra là Hi Thú vừa cắn nàng một cái xong liền nhanh chóng dùng đầu lưỡi liếm một cái.
Âu Dương Vũ hai chân mềm nhũn, tim cũng đập nhanh lên. Lúc này, tiếng cười khẽ của Hi Thú từ phía sau truyền đến: “Ta nói, ta đã chuẩn bị xong. Hiện tại trong lòng nàng vẫn sợ sao?”
Âu Dương Vũ âm thầm liếc một cái, thầm nghĩ: ta cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ, tối đa cũng chẳng qua là còn do dự, không biết như thế nào cho phải.
Lúc này, hô hấp từ phía sau của Hi Thú bắt đầu dồn dập lên, đồng thời, có một vật đang từ từ biến ngạnh (cứng).
Sự biến hóa này dọa cho Âu Dương Vũ hoảng sợ, đồng thời, nàng cũng không khỏi vô cùng tức giận. Cũng không quản Hi Thú ôm mình chặt thế nào, nàng ra sức vùng người một cái, sau đó quay đầu lại.
Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm Hi Thú đầy tức giận, bởi vì tức giận, hai gò má nàng lộ ra một màu ửng đỏ, đôi mắt luôn long lanh như nước kia cũng tựa như lưu ly, ánh sáng tỏa ra bốn phía.
Vươn ngón trỏ chỉ vào Hi Thú, Âu Dương Vũ cả giận nói: “Hi Thú, ngươi chẳng lẽ nhìn ta thì chỉ có thể nghĩ đến chuyện giao phối sao? Ngươi, hiện tại Liễu cùng Thiên đang ở bên ngoài, ngươi vẫn còn có tâm tư nghĩ cái này. Ngươi, ta ở trong lòng của ngươi được coi là cái gì? Một con thú cái? Một con thú cái cho ngươi phát tiết dục vọng? Hi Thú, ngươi so với Liễu, cách nhau quá xa. Ta cùng Liễu khi ở chung một có thể vui vẻ chơi đùa, nói chuyện lung tung, thậm chí có thể tùy ý cùng chàng vui cười. Nhưng còn ngươi, ngươi vĩnh viễn chỉ biết nghĩ tới một chuyện… Ngươi… Ngươi căn bản cũng không có tiến hóa hoàn toàn, ngươi căn bản cũng không xứng theo ta nói chuyện tình yêu!”
Oán hận nói những lời này, Âu Dương Vũ vung tay phải lên, sải bước đi ra ngoài cốc.
Tiểu bạch hồ “Chi~~” một tiếng, nhảy tới trên vai của nàng, vội vàng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Âu Dương Vũ oán hận nói: “Ta muốn ra ngoài cốc! Ta không muốn sẽ cùng động vật chỉ biết động tình này sống chung một chỗ!”
Nàng xông về trước được vài chục bước xong, trước mắt đột nhiên hoa lên, thân hình cao lớn của Hi Thú đã chặn kín ở phía trước, che đi đường đi của nàng.
Lúc này, đôi môi của Hi Thú đang mím thật chặt, tạo thành một đường thẳng tắp (:|), trong đó, có vẻ tức giận, lại còn có vẻ ủy khuất. Nhìn thấy sự ủy khuất trong ánh mắt hắn, ánh mắt Âu Dương Vũ từ kinh ngạc trở nên ấm áp.
Hi Thú nhìn Âu Dương Vũ thật sâu, ngực không ngừng phập phồng, qua một hồi lâu, hắn mới bình tĩnh trở lại.
Khi đã bình tĩnh rồi, hắn liền tiến hai bước về phía Âu Dương Vũ, thanh âm trầm thấp mà tràn đầy tức giận: “Nàng mới vừa nói cái gì? Nói ta đối với nàng động tình, chính là ngay cả Liễu cũng không bằng?”
Hai mắt của hắn bừng bừng lửa cháy, oán hận nói: “Trừ Liễu kia, nam nhân trong thiên hạ nào nhìn nàng mà có thể không đối với nàng động tình? Coi như là Liễu, hắn cũng chỉ là mạnh mẽ ức chế sự vọng động của mình! Âu Dương Vũ, nàng lại bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này liền nói ta như thế.”
Nói đến đây, thanh âm của hắn dừng lại, nghiêng đầu đem nàng từ trên xuống dưới đánh giá mấy lần, thanh âm của Hi Thú lại hạ thấp mấy phần: “Nàng là đang sợ, Vũ, nàng tại sao lại sợ như vậy chứ? Chuyện như vậy không phải là rất tốt sao? Tại sao nàng có thể sợ như vậy chứ?”
Nói đến phần sau, thanh âm của hắn đã trở nên hết sức ôn nhu. Hai mắt Âu Dương Vũ đỏ lên, nàng không muốn để cho Hi Thú thấy hình dạng này của mình, liền đem thân thể khẽ chuyển, không đối mặt cùng hắn nữa.
Hi Thú lại tiến lên hai bước, cản ở trước mặt nàng. Hắn vươn tay, đầu tiên là cẩn thận đặt trên bả vai Âu Dương Vũ, thấy nàng chẳng qua là khẽ run rẩy, liền mở hai tay ra, đem cả người nàng ôm vào trong ngực.
Đem Âu Dương Vũ đang run rẩy ôm thật chặt vào trong ngực, cằm của Hi Thú khẽ cọ trên mái tóc nàng, hắn ôn nhu trấn an nói: “Vũ, đừng sợ, ta sẽ không thương hại nàng. Cho dù người trong thiên hạ đối với nàng bất lợi, ta cũng sẽ không thương hại nàng, ta yêu nàng!”
Âu Dương Vũ khóc thút thít, nói thật nhỏ: “Không, ngươi không thương ta, ngươi chỉ là muốn đoạt lấy ta, Liễu mới là yêu ta.”
Nghe nàng lại nhắc tới Liễu, gương mặt tuấn tú của Hi Thú lập tức tràn đầy mây đen. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ trong chốc lát, cắn răng, rốt cục thấp giọng nói: “Vũ, không cho nàng nhắc tới Liễu. Ta yêu nàng, nàng như vậy khiến cho lòng ta đau.”
Dừng lại chốc lát, hắn quyết định nói: “Hảo, ta sau này sẽ không ép nàng cùng ta giao phối nữa. Nàng đừng thương tâm như vậy nữa.”
Lời này vừa ra, Âu Dương Vũ đang khóc thút thít liền lập tức dừng lại, hai mắt không có chút nước mắt nào vui vẻ chớp chớp. Nàng hít một hơi, thanh âm thật thấp nói: “Ngươi đang là dụ dỗ ta đi?”
“Đương nhiên là lời thật!” Hi Thú đem tay phải hướng lên trời, nghiêm nghị nói: “Thiên Tôn chứng giám, chỉ cần Âu Dương Vũ thật lòng thật dạ đối với ta, thật lòng sống ở bên cạnh ta, ta quyết không mạnh mẽ bức bách nàng cùng ta giao phối.”
Hắn thề rồi! Ha ha, hắn rốt cục thề rồi! Một tảng đá lớn trong lòng Âu Dương Vũ rơi xuống, chẳng qua là lúc nó rơi xuống, nàng không khỏi thầm nghĩ: đến lúc này, tiểu tử này đã thề mà vẫn còn đem đường lui của ta cản lại, thật là quá mức.
Nàng không nhìn thấy, Hi Thú lúc này đem cằm ở trên trán của nàng cọ cọ, vẻ mặt cũng rất giảo hoạt sắc bén: hừ, đáp ứng không cưỡng bách ngươi, nhưng không có nói là không cho phép hấp dẫn ngươi. Mỗi một lần đụng tới ngươi, ngươi liền mềm cả người, mùi thơm tỏa ra, rõ ràng mình muốn là được ngay, vẫn muốn trốn tránh, lừa mình dối người, đúng là Vũ ngu ngốc!