Đăng vào: 12 tháng trước
Tư Khanh chính thức làm quen Lâm Triêu Lộ qua đội bóng rổ của trường. Thời điểm đó Tư Khanh học lớp 10, Lâm Triêu Lộ học lớp 11. Cậu là thành viên nhỏ tuổi mới vào đội, còn hắn đã là đội trưởng rồi. Cậu chơi bóng rổ, nguyên do chính là vì dáng người cao ráo, mới lớp 10 đã trổ mã tận 1m8 làm cậu nổi bần bật giữa đám học sinh (Khổ nỗi về sau không cao thêm nữa, chiều cao dừng hẳn ở mốc 1m83), và còn nhỉnh hơn đội trưởng tí ti.
Trong số thành viên chủ lực của đội bóng rổ có hai anh lớp 12 vốn là vận động viên-học sinh, còn đâu toàn là đàn anh lớp 11. Họ dự định tham gia giải đấu bóng rổ trường cấp ba toàn thành phố hè này, tuy chẳng mơ giải Quán quân nhưng vẫn mong vào được chung kết. Các thành viên lớp 10 mới toanh do chưa phải chịu áp lực thi đấu nên bình thường ngoài những lúc tập bóng, thủi lủi tự chơi ra thì không gặp áp lực nặng nề nào. Lâm Triêu Lộ là đội trưởng nên bận bịu hơn các thành viên khác nhiều, thành ra thời đó không để mắt tới Tư Khanh lắm.
Nhưng chỉ có Lâm Triêu Lộ biết rằng hắn biết cậu “lính mới” lớp 10 này. Hắn từng trông thấy Tư Khanh nhưng Tư Khanh không hay điều ấy.
Một ngày thứ Sáu tan học nọ, vì sắp đến cuối tuần nên cả khuôn viên trường nhoắng cái đã vắng đi biết bao cô cậu học trò. Tư Khanh phải ở lại muộn để trực nhật, còn Lâm Triêu Lộ về muộn vì tập bóng.
Lâm Triêu Lộ đang định ra nhà để xe lấy con xe đạp leo núi của mình mà đạp về nhà sau mỗi buổi tập luyện như bình thường thì bắt gặp một cô gái đang chặn đường Tư Khanh ở cửa nhà xe. Giống như cái phân cảnh xuất hiện đầy rẫy trong các cuốn tiểu thuyết ngôn tình học đường máu cún, cô học trò cúi đầu, đưa thư tình cho Tư Khanh. Lúc đầu Tư Khanh bất ngờ lắm, nghe cô bạn tỉnh tò xong thì cười mỉm: “Chào cậu, cảm ơn cậu đã thích tớ. Nhưng tớ xin lỗi, tớ không thể nhận bức thư tình của cậu được. Tớ hiểu tình cảm của cậu, nhưng tớ mong về sau chúng ta vẫn là bạn cùng lớp. Bây giờ hai ta còn nhỏ tuổi lắm, tớ mong chúng ta cố gắng học tập, đậu trường đại học đúng mong muốn cái đã, lúc ấy hẵng nhìn lại tình cảm của bản thân thì hơn.” Hắn không biết cô gái ấy có nghe thấy lời Tư Khanh đã nói không. Cô bé bặm môi, hơi cúi người bỏ chạy, để lại Tư Khanh trông khá là hoang mang. Khi đó Lâm Tiêu Lộ đứng ngay khúc rẽ của tòa nhà, cô bé kia khuất dạng thì hắn mới lò dò bước ra. Tuy lúc ấy hắn khá thẳng nhưng cũng biết ngượng chứ.
Trong lúc Lâm Triêu Lộ mở khóa thì Tư Khanh vẫn đứng ngây như trời trồng, thấy có người mới hoàn hồn, xách cái xe con con của mình đạp thục mạng về nhà. Khi đó họ không nói với nhau một câu, nhưng có một ý nghĩ đã nảy lên trong tâm trí hắn: Cậu này đẹp trai ghê.
Lần gặp ở đội bóng rổ cũng không phải lần đầu tiên Tư Khanh gặp Lâm Triêu Lộ, mà là ở một sân bóng. Thời đi học cô bạn nào chả thích mấy cậu choai choai mồ hôi nhễ nhại trên sân chứ? Lần đầu Tư Khanh bắt gặp Lâm Triêu Lộ chơi bóng rổ trong tiết thể dục hôm ấy, cậu ôm suy nghĩ như mọi người – Anh chàng kia đẹp trai quá, sao nom người gầy gầy mà mạnh kinh khủng. Sau mỗi lần bỏ giỏ ngon lành, anh ta sẽ đập tay ăn mừng với đồng đội rồi nở cười tươi rói, ấm áp tựa vầng thái dương. Về sau ngắm Lâm Triêu Lộ nhiều lần trên sân bóng rổ, cậu mới biết được từ miệng người khác rằng cái anh mặt mũi sáng sủa, chơi bóng siêu đỉnh tên là Lâm Triêu Lộ, đàn anh khối 11, đội trưởng đội bóng.
Sau này đội bóng rổ tuyển thành viên, nhờ chiều cao trên trung bình, cậu được lôi vào đội, chính thức làm quen với Lâm Triêu Lộ.
Khi “ma mới” giới thiệu bản thân, ai cũng hỏi cậu tại sao lại có tên là Tư Khanh, nghe như có ý nghĩa sâu xa nào đó. Đấy không phải lần đầu tiên Tư Khanh bị hỏi như vậy, nhưng cậu thực lòng chả biết giải thích làm sao. Chuyện là cậu ra đời chẳng bao lâu sau khi bà nội mất, mà tình yêu ông nội dành cho người vợ quá cố đến tận bây giờ cậu vẫn có thể cảm được rõ, nên ông đã đặt tên cho cháu mình là Tư Khanh để thể hiện tình cảm ấy, bởi Tư Khanh cũng hiểu là tư khanh*. Lần nào bị hỏi cậu cũng xạo, kêu là lấy theo nghĩa tư thanh, tại người nhà hi vọng cậu sẽ luôn có tư tưởng thanh liêm.
(*Tên của Tư Khanh là 司卿, còn đồng âm là tư khanh 思卿, nghĩa là nhớ người.)
Mối quan hệ giữa hai người có bước tiến triển thực thụ là vào một ngày nọ sau khi tan học, Tư Khanh ở phòng thay đồ trông thấy máy chơi game của Lâm Triêu Lộ. Máy chơi game cũ rích giờ chẳng mấy ai dùng, Tư Khanh vẫn còn giữ một cái. Là một người có tính cách thoải mái, dễ gần, Tư Khanh hào hứng hỏi có phải Lâm Triêu Lộ cũng rất ghiền máy chơi game này không. Hắn bất ngờ lắm khi thấy cậu biết đến máy chơi game này, vì hắn tưởng mấy cậu nhóc hoạt bát như Tư Khanh sẽ thích mấy món đồ nổi theo xu hướng hơn. Nhờ bước ngoặt này, họ trao đổi số điện thoại, tìm được chủ đề chung, dù rằng Tư Khanh lải nhải hỏi han còn Lâm Triêu Lộ trả lời là chính.
Mãi sau này Tư Khanh mới biết lý do Lâm Triêu Lộ dùng chiếc máy chơi game này là vì bố mẹ hắn đã ly hôn từ khi hắn còn rất nhỏ, không ai muốn đèo bòng đứa con riêng nên dúi hắn cho bà nội. Điều may mắn duy nhất là họ chưa điên đến mức chối bỏ trách nhiệm nuôi nấng, vẫn chuyển tiền sinh hoạt theo định kỳ. Thời ấy tuy bà nội của hắn mù mờ mọi thứ, nhưng thấy đám trẻ con mê tít máy chơi game, bèn nghĩ bụng phân tán sự chú ý của cháu mình có lẽ sẽ tốt hơn, thế là vung cả đống tiền mua một chiếc máy chơi game cho Triêu Lộ. Chiếc máy ấy đã bầu bạn bên hắn suốt bao năm trời.
Tư Khanh không biết tình huống gia đình của Lâm Triêu Lộ. Cậu chỉ có thể cảm nhận được một điều, ngoài những lúc chơi bóng với đồng đội, hắn rất ít khi cười, hoặc chí ít là không phải nụ cười thật lòng. Chắc vì một số lý do nào đó nên hắn không mở cửa lòng với bất cứ ai, đa phần toàn sắm vai người lắng nghe, ngoại trừ những lúc hiếm hoi làm người phát ngôn trong vai trò đội trưởng. Hồi đầu cậu tưởng Lâm Triêu Lộ lạnh lùng, khó gần, sau chơi chung mới biết thật ra hắn là một người rất thẳng thắn. Nếu bạn sẵn sàng bắt chuyện với anh ấy, anh ấy sẽ tám hăng say với bạn, sẻ chia mấy câu chuyện anh ấy nghĩ là thú vị. Làm bạn lâu dần, cậu còn phát hiện Lâm Triêu Lộ sẽ đùa và troll mình, thỉnh thoảng còn đòi so bì tị nạnh như mấy em học sinh tiểu học. Cái chính là Tư Khanh không hay Lâm Triêu Lộ toàn nhường mình cả.
Tất cả thành viên đội bóng rổ đều phát hiện kể từ khi Tư Khanh vào đội, dường như đội trưởng của họ đã dần dịu dàng hơn, không còn đeo bản mặt lạnh như tiền và đôi khi còn chủ động cười nữa kia. Đương nhiên đa số toàn là cười khi nói chuyện cùng Tư Khanh.
Bản thân Lâm Triêu Lộ cũng không nhận ra hình như mỗi lần Tư Khanh nói gì, nét mặt hắn sẽ hiền hòa hơn nhiều, biểu cảm cũng trở nên khó kiểm soát, môi vô thức nhếch lên.
Một ngày nọ, hai người ngồi trên thảm cỏ trong khuôn viên trường chơi game cùng nhau. Đang chơi hăng say thì Lâm Triêu Lộ thình lình bắt chuyện, “Anh biết một lịch sử đen tối của em, còn giữ bằng chứng cơ. Không muốn bị bung bét thì em phải nhường hạng nhất cho anh.”
“Em ứ tin. Một cậu nhóc trong sạch như em thì lịch sử đen đâu ra.” Tư Khanh vẫn dán mắt vào game, phản bác hắn.
“Cần anh đưa bằng chứng cho xem không? Đợi tí.” Lâm Triêu Lộ rút điện thoại, mở tấm ảnh hắn chụp cảnh cô nữ sinh tỏ tình vào lần đầu tiên khi hắn bắt gặp cậu. Khi ấy ngoài việc cho là Tư Khanh khá đẹp ra thì hắn còn thấy cảnh một cô gái đứng trước mặt cậu cũng đẹp phết, nên bất giác chụp lại và đến nay vẫn chưa xóa. Hắn lắc điện thoại trước mặt Tư Khanh rồi cất lại rất chóng.
Chắc vì đã biết bằng chứng là cái gì nên Tư Khanh xấu hổ lắm, tại cậu thấy rất ngại ngùng trước chuyện đó, song vẫn mạnh miệng: “Đấy là thành tựu đời em nhé. Có bạn nữ tỏ tình với em thì làm sao coi nó là bằng chứng cho lịch sử đen được.” Ngoài miệng ngang bướng là thế, tay lại thả máy chơi game xuống, nhào tới chiếc điện thoại của hắn, đòi xem bức hình tuyệt vời của mình chứ thật ra là muốn xóa quách đi.
Vậy là diễn ra cảnh hai người tranh nhau cái điện thoại, trông trẻ con ứ chịu được.
Tư Khanh lúc bấy giờ cao hơn Lâm Triêu Lộ đến mấy xăng-ti-mét. Cậu ôm hắn từ phía sau hòng giật điện thoại, còn hắn duỗi tay thật dài ra phía trước để cậu không với tới được. Tranh nhau một hồi lại thành lăn trên cỏ, không hiểu sao tự dưng Tư Khanh đè Lâm Triêu Lộ, ra vẻ bặm trợn đe dọa hắn, Anh có đưa không thì bảo? Cả hai đều không ý thức được tư thế hiện tại trông khá là xấu hổ. Lâm Triêu Lộ vô tình nhìn vào đôi mắt của Tư Khanh, hắn đờ ra giây lát, tay cầm điện thoại cũng lỏng đi. Tư Khanh không phát hiện hắn đang ngẩn người, bởi chính trái tim cậu lúc nhìn vào mắt Lâm Triêu Lộ cũng hẫng một nhịp. Thấy hắn lỏng tay bèn cướp điện thoại, mở ảnh ra xem, vừa xem vừa tấm tắc, “Ông đây đẹp trai hết nấc, người ta thích cũng dễ hiểu.”
Nghe Tư Khanh tự sướng, Lâm Triêu Lộ bật cười, “Em đẹp trai, em nói chí phải.”
Thứ tình cảm không tên lặng lẽ trào dâng giữa hai người, khổ nỗi chẳng ai tỏ tường hay ngẫm nghĩ về nó, khiến mối tình chưa kịp nảy mầm đã phải nằm yên hơn mười năm.