Đăng vào: 12 tháng trước
Trong sảnh chính, câu chuyện được bắt đầu. Ba người lặng lẽ uống trà, không khí trầm mặc.
Louis nhìn con gái, ông có xúc động nhưng không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu.
"Cha, con đem Doanh Doanh đến rồi. Cha và cô ấy nói chuyện, con xin phép." Hàn Cảnh Văn cất lời. Sau đó, anh vỗ vai cô. Nói nhỏ.
"Yên tâm, cha em ông ấy hiền lắm. Cũng thương em lắm." Hàn Cảnh Văn vỗ vai Lệ Doanh an ủi, sau đó rời đi.
Trong sảnh chỉ còn lại cha và con gái.
Lúc này, Louis mới đưa chiếc nhẫn của ông ra, rồi hỏi. Lệ Doanh, con biết nó chứ?"
Lệ Doanh nhìn chiếc nhẫn, cô hơi kinh ngạc, rõ ràng nó giống với chiếc mà cô đang đeo trên tay. "Vâng, con biết nó. "
Vậy con vẫn chưa thể gọi ta một tiếng cha sao? Louis tiếc nuối nhìn cô gái.
Lệ Doanh, cúi đầu, mắt cô cay xè, cha cô, hơn hai mươi năm, cô không bao giờ dám mơ tưởng đến một ngày cô gọi tiếng cha.
Hiện tại, ông lại ngồi ngay trước mặt cô, xuất hiện quá bất ngờ làm cô không kịp chuẩn bị tâm lí.
Thấy cô gái vẫn im lặng, Louis cũng không trách, ông biết, thật khó để con gái ông lại chấp nhận một người cha như ông. Ngay khi nó còn trong bụng mẹ, liền bỏ ra đi, rồi bây giờ, cư nhiên lại đến để nhận con, điều đó thật khó.
"Lệ Doanh, ta xin lỗi con, năm đó, vì ta năm đó đã không từ mà biệt." Bỏ mẹ con lại một mình. Sau này ta quay lại tìm kiếm, nhưng một chút tin tức cũng không có, Lệ Doanh ta xin lỗi con." Louis chân thành nói lời từ đáy lòng, chỉ mong con gái sẽ tha thứ mà gọi ông một tiếng cha.
Lệ Doanh ngước nhìn ông, cô rất muốn, rất muốn lao vào ôm lấy cha. Nhưng là cô không làm được. Bảo cô đột nhiên ôm ông mà gọi, cô cần thêm thời gian. Mới có thể thoải mái mà gọi cha một tiếng.
"Con xin lỗi, con cần thời gian, ba ngày, xin người cho con ba ngày, sau đó con sẽ tới đây gặp người." Nói xong, Lệ Doanh đứng dậy, nước mắt tràn mi, cô bước đi nhanh, sợ rằng không nỡ.
Lệ Doanh, Con gái ơi. Louis gọi con gái trong vô thức. Ông biết, cô vẫn chưa thể tha thứ cho ông.
Hàn Cảnh Văn từ bên ngoài đi vào thấy vợ anh ôm mặt khóc chạy ra, anh liền biết có chuyện.
"Cha, vợ con, cô ấy?"
Louis thở dài một hơi, "không có gì, con bé không chịu tha thứ cho ta. Con sẽ giúp ta khuyên nó chứ?"
"Để con khuyên cô ấy." Hàn Cảnh Văn chào ông rồi chạy theo Lệ Doanh.
Louis nhìn theo, đôi mắt già nua nhăn nheo đẫm lệ..."Doanh Doanh, chỉ cần con tha thứ cho ta, ta có chết cũng mãn nguyện."
...
Ngồi trên xe, Lệ Doanh mặt mày ủ rũ, nước mắt lâu lâu lại trào ra, bộ dạng cực kì đáng thương.
Hàn Cảnh Văn đau lòng, "Doanh Doanh em ổn chứ?"
"Em không sao?" Cô lắc đầu.
"Khóc như thế, còn nói là không sao? " Anh đưa tay vén nhẹ tóc cô lên.
Lệ Doanh nhìn anh, cô hỏi. "Cảnh Văn à, nếu anh là em, anh có tha thứ cho ông ấy không?"
"Có ! "Anh trả lời chắc nịch.
"Tại sao?" cô hơi ngạc nhiên với câu trả lời của anh.
Hàn Cảnh Văn thở dài. Anh lái xe tắp vào một quán ven đường. Anh nói.
"Doanh Doanh, con người chúng ta, có rất nhiều lí do để buồn, vậy tại sao lại không tìm một lí do để chúng ta vui. Nếu anh là em, anh sẽ tha thứ cho ông ấy, đơn giản vì ông ấy là cha của anh."
Anh nắm bàn tay của cô, cưng chiều mà nói, " Vợ à, em nên tha thứ cho ông ấy, vì ông ấy là cha em, ai cũng có lỗi lầm, anh cũng từng có lỗi với em, em cũng vì yêu anh mà bỏ qua cho anh còn gì, vậy nên, nhận lại ông ấy đi. Em vui, cha em cũng sẽ thấy vui vẻ."
" Nhưng anh đâu phải là em." Lệ Doanh ngây ngô nói.
Hàn Cảnh Văn lắc đầu, "cô vợ của anh, sao lại vậy nhỉ?" Anh nhéo má cô, " ngốc ạ, ai cũng phải sống cho hiện tại và tương lai, không ai sống mãi trong quá khứ cả vợ ngốc à, càng huống hồ, thấy em buồn, anh sẽ đau lòng đó, biết không?"
"Tương lai sao?" Lệ Doanh trầm mặc suy tư, "phải rồi, cô hiện tại, có cha chồng, có cha ruột, lại có anh, còn có mẹ nuôi nữa, lại sắp có cả một công ty riêng để làm việc, cô còn do dự cái gì."
Thấy cô suy tư, anh nói tiếp. " Doanh Doanh, trên đời này, có rất nhiều thứ, khi em mất đi, em sẽ tìm lại được, tỉ như công việc của em vậy, em không làm chỗ này, sẽ có chỗ khác để cho em làm. "
Suy nghĩ một lát, anh lại tiếp, "nhưng còn cha em, cả đời này, em chỉ có một mà thôi, khó khăn lắm, ông ấy mới tìm thấy em, vậy thì tại sao không mở lòng mình mà tha thứ cho ông ấy."
"Cảnh Văn à, như vậy cũng được sao, em lo người ta, sẽ nói em vì ham hư vinh mà đường đột. Xuất thân thấp kém." Lệ Doanh ảo não nói.
"Ai nói em thấp kém, em là vợ của anh, là Thái Thái của Hàn Gia, con dâu duy nhất của chủ tịch Hàn Cảnh Vũ uy danh khắp Đài Trung. Vậy đã đủ chưa?" Hàn Cảnh Văn nghiêm túc nói.
Cô á khẩu, chả biết nên nói gì, bởi vì lí lẽ mà anh đưa ra, cái nào cũng thuyết phục. "Ừ, em biết rồi, em nghe lời anh."
"Đi, chúng ta đến công ty mới của em." Anh cười rồi nói.
"Công ty mới, nhanh như vậy đã có rồi sao?" Lệ Doanh bất ngờ, kinh ngạc. Anh mới để cập cho cô được bao lâu đâu, vậy mà bây giờ đã xong rồi.
"Ừ, anh bảo Tiêu Phong chuẩn bị hết rồi, chờ em tới xem rồi cùng đặt tên cho công ty mới luôn." Hàn Cảnh Văn đắc ý nói.
"Được." Vậy cảm ơn boss Hàn trước rồi.." Lệ Doanh trêu anh.
"Haha.. Phu nhân đừng khách sáo...." anh cũng trêu lại cô. Hai vợ chồng lại được phen vui vẻ.
Chiếc siêu xe lao nhanh trên đường hòa vào dòng xe đông đúc.
Nhiều lúc, hạnh phúc chỉ đơn giản là, cùng vui, cùng buồn, vợ chồng bên nhau, cùng tiến cùng lùi...
Cho dù sắp tới, biến cố sẽ ập tới...