Đăng vào: 12 tháng trước
Theo Hạng Hạo Nhiên tới phòng vật chứng, quả nhiên cực kỳ trót lọt, nhân viên quản lý không nói hai lời liền chủ động dẫn hai người đến vị trí cụ thể, còn tha thiết đưa tới hai chai nước khoáng. Hàn Ấn nhìn trên kệ nhét đầy vật chứng nói: "Xem ra cục không qua loa như tôi nghĩ."
"Đương nhiên, phía trên thúc giục kết án có gấp mấy, lá gan Quách Đức Thanh có lớn mấy, quy trình làm việc cũng không dám thiếu. Đây chính là đại án cấp tỉnh, hung thủ lại sợ tội tự sát, vật chứng không đủ sao kết án?" Hạng Hạo Nhiên hất đầu về phía kệ vật chứng lại nói tiếp, "Những thứ tổ chuyên án có thể chuyển đến từ nhà Ngô Lương Chí cơ hồ đều được đưa đi tiến hành giám chứng, cậu cứ tìm đi!"
"Thật ra tôi cũng không biết phải tìm gì, chỉ là muốn thử thời vận, có lẽ một đoạn quá khứ nào đó của Ngô Lương Chí đã bị chúng ta bỏ sót." Vẻ mặt Hàn Ấn mờ mịt xem xét trong đống vật chứng, chốc lát anh dừng mắt trên lọ thủy tinh đựng bộ phận của nạn nhân.
"Báo cáo của khoa kỹ thuật nói, trên những lọ thủy tinh này không lấy được bất kỳ dấu tay nào, có phải không hợp lý lắm không?"
"Vấn đề này đám Lão Từ cũng từng phân tích, song nếu như theo lời cậu lúc trước, mấy thứ này hung thủ đặc biệt quý trọng, cho nên có lẽ hắn sẽ thường xuyên chà lau, không để lại dấu tay cũng rất bình thường thôi?" Hạng Hạo Nhiên nói.
"Thế thì cũng có thể giải thích được." Hàn Ấn gật đầu, tiện tay từ trên kệ lấy xuống máy tính xách tay của Ngô Lương Chí, dùng tay nâng, nhấn xuống nút nguồn, buồn bực nói, "Trong máy tính thật sự không có gì? Có thể đã bị hung thủ xóa bỏ không?"
"Có lẽ Ngô Lương Chí không thích dùng máy tính lắm, khoa kỹ thuật từng điều tra dấu vết lên mạng của hắn, cũng tra xét lịch sử QQ và email, thậm chí tiến hành khôi phục số liệu ổ cứng, đều không tìm được tin tức hữu dụng." Hạng Hạo Nhiên thở dài trả lời Hàn Ấn, đang khi nói chuyện mắt vô tình đảo qua một hộp giấy đặt trên tầng dưới cùng của kệ.
Trong hộp chứa bảy, tám quyển album lớn lớn nhỏ nhỏ, y ngồi xổm xuống, lấy ra một quyển lật hỏi Hàn Ấn, "Cậu từng thấy album này chưa?"
"Album gì? Chưa từng thấy!" Hàn Ấn đặt lại máy tính lên kệ, chụm lại. Hai người chuyển cái hộp từ trên kệ xuống đặt trên hành lang, ngồi xuống đất, lật quyển album xem.
Tìm ước chừng hơn một giờ, tất cả các quyển album đều đã xem qua hết, Hạng Hạo Nhiên ném album trong tay về lại hộp, ủ rũ nói: "Cũng không có gì đặc biệt, thằng cha Ngô Lương Chí này thế mà đã đi không ít chỗ, phỏng chừng đều là chi phí của công."
Hàn Ấn không đáp lại, nhìn chằm chằm một quyển album lớn xuất thần.
"Sao thế? Có phát hiện gì à?" Hạng Hạo Nhiên thấy dáng vẻ mất tập trung của anh dường như có phát hiện gì, liền hỏi.
Hàn Ấn ngừng chốc lát, lại lật album lần nữa, mới chậm rãi gật đầu nói: "Hình như có gì đó không đúng." Anh đưa album cho Hạng Hạo Nhiên, chỉ vào trang mình vừa mới nhìn chằm chằm, "Trang này thiếu mấy bức ảnh."
"Album không nhét đầy hình thì có gì ngạc nhiên đâu?" Hạng Hạo Nhiên không cảm thấy có gì không đúng.
Hàn Ấn tiến đến bên cạnh Hạng Hạo Nhiên, lật qua lật lại vài album, nói: "Anh xem, tờ trước, tờ sau đều đầy ảnh chụp, vậy mà tờ này chỉ thiếu bức ảnh chính giữa..."
"Ý cậu nói, ảnh có khả năng đã bị hung thủ lấy đi?" Hạng Hạo Nhiên cướp lời.
Hàn Ấn ừ một tiếng, "Có khả năng này đấy."
"Nếu hung thủ lấy đi, chỉ có thể vì hắn muốn che giấu thân phận, cũng tức là nói hắn quả thật có tồn tại mối quan hệ thân thiết nào đó với Ngô Lương Chí, vậy loại quan hệ này đến tột cùng là gì đây?" Hạng Hạo Nhiên nhìn chằm chằm album nói.
"Họ có lẽ là bạn đại học." Hàn Ấn tiếp tục giải thích, "Những bức ảnh trong album này kỳ thật đặt theo quy luật. Có mấy quyển là chuyên giữ hình vợ và con hắn còn có ảnh của cả nhà họ, còn có mấy quyển là ảnh du lịch công tác của Ngô Lương Chí nhiều năm trước, mà quyển album trên tay anh là lịch sử phát triển của Ngô Lương Chí, từ khi hắn sinh ra, đi học, đến lúc tham gia công tác, tất cả ảnh lưu niệm đều tập trung trong album này."
Hàn Ấn chỉ chỗ trống để ảnh, "Anh xem chung quanh mấy chỗ trống này, đều rải rác ảnh thời đại học của hắn, có ảnh hắn và giáo viên còn có một vài bạn học, có ảnh hắn vừa vào học quân sự, có ảnh lễ tốt nghiệp của hắn, cho nên vốn nằm ở đây chắc chắn là ảnh lưu niệm thời đại học của hắn."
"Phân tích như vậy rất hợp lý, nhưng hung thủ sẽ ngu xuẩn như vậy? Sao hắn không đem cả cuốn album đi, để lại sơ hở như vậy cho chúng ta?"
"Có lẽ hắn nghĩ như vậy sẽ càng dễ thấy, có lẽ hắn sơ ý, hắn chung quy không phải thần, chung quy có cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót."
Hạng Hạo Nhiên suy ngẫm chốc lát, nói: "Tôi nghĩ có khả năng là Ngô Lương Chí tự gỡ bức ảnh này xuống hơn. Chẳng phải cậu vẫn chưa tìm được nhân tố khiến tinh thần Ngô Lương Chí nhiễu sóng sao? Có lẽ nhân tố kia xảy ra vào thời đại học của hắn. Có lẽ người trên bức ảnh chính là nguyên nhân kích thích hắn, hắn không muốn đối mặt với bức ảnh này hoặc căm ghét người trên bức ảnh, cho nên gỡ ảnh xuống tiêu hủy."
Hàn Ấn nghẹn lời, phân tích của Hạng Hạo Nhiên không phải không có lý, anh không biết nên phản bác thế nào, vì cuộc sống thời đại học của Ngô Lương Chí, anh không biết nhiều. Lúc này đây trong lúc tìm kiếm kinh nghiệm nhân sinh của Ngô Lương Chí, tình huống liên quan thời đại học của hắn, về cơ bản Hàn Ấn đều nghe từ cha mẹ hắn nói, chưa từng điều tra thực địa.
Một mặt là vì Ngô Lương Chí học tại học viện truyền thông ở tỉnh khác, khoảng cách vốn chừng hơn 700km, lộ trình quá mức xa xôi. Mặt khác, Hàn Ấn cho rằng, người bình thường tới thời đại học, nhân sinh quan và giá trị quan của họ căn bản đã thành lập, rất ít khi vì một chuyện gì đó xảy ra dẫn đến về sau họ hình thành nhân cách phản xã hội, mặc dù những năm gần đây xảy ra nhiều vụ sinh viên đại học phạm tội tồi tệ, nhưng kỳ thật không có liên hệ quá lớn với trường đại học, mầm móng tội ác của họ trong quá trình phát triển thuở nhỏ đã chôn xuống, bộc phát ở thời kỳ kia, chỉ có thể nói là vận mệnh đưa đẩy.
Căn cứ hai nguyên nhân trên, Hàn Ấn liền quên mất quãng thời gian sống ở đại học này của Ngô Lương Chí, hiện giờ xem ra đó là một sai lầm, mặc kệ ảnh là bị hung thủ hay Ngô Lương Chí gỡ xuống, chắc chắn đều có liên quan đến quãng thời gian đại học kia, quãng thời gian đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Ấn nhìn chằm chằm album, ánh mắt dần trống rỗng... Nhìn dáng vẻ anh lúc này, Hạng Hạo Nhiên đại khái đoán được tâm tư anh, "Không phải cậu muốn đến điều tra trường đó thật chứ?"
Hàn Ấn gật mạnh đầu, "Đúng, nghiên cứu phải trước sau vẹn toàn. Nếu Ngô Lương Chí là vì thời đại học bị một đả kích nặng nề nào đó lật đổ cả nhân sinh, thì đúng là một vụ án đặc biệt, với tôi mà nói là một cơ hội nghiên cứu vô cùng quý giá. Nếu hung thủ không phải Ngô Lương Chí, có lẽ chuyến này sẽ tóm được một ít dấu vết của hắn." Hàn Ấn giả vờ ra vẻ dễ dàng, "Kỳ thật cũng không xa, lái xe đi đường cao tốc cũng chỉ tám chín tiếng thôi."
Thấy anh tâm ý đã quyết, Hạng Hạo Nhiên biết không thể ngăn cản, nhân tiện nói: "Được rồi, bây giờ tôi cũng là một kẻ rảnh rang ở cục tới lui, người ta còn thấy phiền, giúp người giúp đến cùng, để tôi đưa cậu đi, hai người thay nhau lái xe cũng an toàn hơn."
"Vậy thì tốt quá, thật sự rất cám ơn!" Hàn Ấn cảm kích.
"Khách khí với tôi làm gì, chuẩn bị khi nào xuất phát?"
"Tôi không có gì để chuẩn bị cả, để gọi điện thoại về nhà báo là được, anh nếu tiện, tối nay chúng ta đi, lái xe cả đêm sáng mai thì tới rồi."
Hạng Hạo Nhiên nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ chiều, "Vậy đi, ra ngoài bơm thêm xăng trước, rồi tìm một chỗ ăn gì đó, sau đó cùng tôi về đổi thường phục, chúng ta xuất phát."
Ăn cơm tối xong, hai người tới chỗ ở của Hạng Hạo Nhiên. Hàn Ấn lần đầu tiên đến thăm nhà Hạng Hạo Nhiên, quả nhiên giống như suy đoán, cực kỳ sạch sẽ. Đồ đạc sắp xếp ngăn nắp, chỗ nào cũng được lau chùi sáng loáng, căn bản không giống nơi ở của một người đàn ông độc thân bận rộn công việc. Nhưng khiến anh bất ngờ chính là, vách tưởng và kệ tivi vẫn đặt rất nhiều ảnh của Liễu Thuần. Y không sợ thấy vật nhớ người sao? Hàn Ấn thầm nghĩ trong lòng.
"Cậu cứ ngồi đi, tôi thay quần áo, dọn dẹp một chút, rồi đi." Hạng Hạo Nhiên vừa nói, vừa tiến vào phòng ngủ.
"Không vội, anh cứ chuẩn bị từ từ thôi, đi sớm cũng vô dụng." Hàn Ấn thuận miệng đáp, mắt vẫn chưa rời khỏi bức ảnh của Liễu Thuần.
Hạng Hạo Nhiên là một người cực kỳ để ý chất lượng cuộc sống. Hoàn cảnh nơi ở, mặc quần áo đội nón, mặc dù không nhất định là hàng hiệu, nhưng chắc chắn phải sạch sẽ, thoải mái dễ chịu. Về cơ bản mỗi ngày bất kể bận rộn thế nào, cũng phải dọn dẹp nhà, tắm rửa, khiến nhà cửa và bản thân đều sạch sẽ thoải mái.
Nhưng hiện giờ không ổn, mang một người đàn ông về, còn mình thì đi tắm, cảm giác là lạ, "mùi gay" hơi nồng quá! Vì vậy Hạng Hạo Nhiên chỉ tắm sơ một chút, thay quần áo, lại cầm một ít tiền mặt trong ngăn kéo, liền chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ. Đi tới cửa, lại quay trở về từ trong tủ quần áo lấy ra hai cái áo khoác, một cho mình, một đương nhiên là chuẩn bị cho Hàn Ấn.
Ngô Lương Chí từng học ở học viện truyền thông thành phố trực thuộc tỉnh của tỉnh bên, Hạng Hạo Nhiên trước kia từng trải qua một mùa tại nơi này, nhiệt độ bên ấy lúc này chênh lệch rất lớn, ban ngày khi mặt trời lên cao, mặc áo sơ mi hoặc áo khoác dài là được, nhưng sớm muộn gì cũng phải mặc áo khoác vào, thậm chí là áo khoác dày. Hạng Hạo Nhiên mang hai cái áo khoác đi ra, Hàn Ấn vẫn đứng bên tường nhìn chăm chú ảnh Liễu Thuần.
"Tiểu Thuần khi vừa xảy ra chuyện, ảnh này và những món đồ của Tiểu Thuần đều bị tôi dọn hết, tôi sợ nhìn thấy chúng, thậm chí cũng không dám vào nhà này, tất cả mọi thứ nơi này đều khiến tôi nhớ tới Tiểu Thuần, loại cảm giác này thật sự rất đau, đau đến mức ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn." Hạng Hạo Nhiên đi tới bên cạnh Hàn Ấn, dịu dàng nói với bức ảnh, "Nhưng mà bây giờ mỗi lần tan tầm trở về, nhìn bức ảnh, nhớ lại từng chút một những chuyện tôi và Tiểu Thuần trước kia, là khoảng thời gian vui sướng nhất trong ngày của tôi."
"Hai người biết nhau thế nào?" Hàn Ấn hỏi.
"Chúng tôi quen nhau trên xe buýt, còn có thể xem như là mỹ nữ cứu anh hùng đấy!" Hạng Hạo Nhiên bị câu hỏi của Hàn Ấn dẫn dắt nhớ đến ký ức, ánh mắt càng thêm nhu hòa, "Khi đó tôi vừa vào đội cảnh sát chưa lâu, ở trên xe buýt bắt một tên móc túi, tên móc túi kia là đứa giảo hoạt, tiện tay ném ví tiền xuống đất, không nhận là hắn trộm, tôi muốn mời những người xung quanh giúp làm chứng, nhưng không ai phản ứng tôi, thậm chí ngay cả người bị hại cũng không muốn làm chứng. Tôi khi ấy còn chưa có kinh nghiệm gì, thoắt cái liền mông muội, không biết nên làm gì, ngay khi tôi vừa khó xử vừa phẫn nộ, một cô bé trẻ tuổi xinh đẹp đứng ra giúp tôi giải vây, cô ấy chính là Tiểu Thuần. Về sau, cô ấy cùng tôi bắt tên móc túi đến cảnh sát, khi lấy lời khai xong, chúng tôi để lại số điện thoại cho nhau, sau đó nước chảy thành sông mà yêu nhau, kết hôn."
"Vậy còn trước đó nữa thì sao?"
"Trước kia nữa gì cơ?"
"Chính là tình hình công việc của cô ấy trước khi hai người quen nhau, học trường gì, bạn bè thế nào?" Hàn Ấn dường như đột nhiên cảm thấy hứng thú với cuộc sống của Liễu Thuần.
"Hỏi mấy chuyện này làm gì?" Hạng Hạo Nhiên khó hiểu.
"Anh trả lời những câu hỏi của tôi trước đi, sau đó tôi sẽ nói cho anh biết tại sao."
Hạng Hạo Nhiên nghiêng mặt liếc nhìn Hàn Ấn, vẻ mặt đầy nghi hoặc đáp: "Tiểu Thuần học trường tỉnh ngoài, chuyên ngành quản lý kinh doanh, tình hình cụ thể tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ biết cô ấy thời đại học quen một anh bạn trai, sau khi tốt nghiệp đã chia tay."
"Tại sao chia tay?"
"Vào ngày tốt nghiệp đã chia tay rồi, mấy chuyện này cũng thường thấy ở đại học mà, cũng không có lý do gì. Người đàn ông kia tôi cũng từng gặp, khi chúng tôi kết hôn hắn có tới, người cũng không tệ lắm, hiện giờ đang ở nước ngoài."
"Vậy về sau thì sao?"
"Sau khi tốt nghiệp, cô ấy trở về thành phố này, dưới sự chăm sóc của cha vợ tôi, vào công tác tại đoàn thị ủy, năm thứ hai chúng tôi kết hôn cô ấy mới được điều đến sở quy hoạch, rốt cuộc là sao?"
Hàn Ấn lúc này không đáp lại ngay, giống như ở phòng vật chứng buổi chiều, im lặng một lát, mới chậm rãi nói: "Chúng ta, không, chủ yếu là tôi, tôi nghĩ tôi đã phạm sai lầm, tôi đã quên một phương hướng điều tra cực kỳ quan trọng."
"Hướng gì?"
"Chị dâu Liễu Thuần!" Hàn Ấn chỉ ảnh trên tường, "Cây có rễ mới có thể sinh trưởng, rễ cây chính là khởi điểm của khai chi tán diệp, mà trong vụ án khởi đầu hung thủ giết người thật ra là Liễu Thuần, Liễu Thuần mới là "nguyên điểm" của vụ án này. Nhưng trong ý thức của tôi, lao thẳng tới việc xem như cô ấy bị hại là ngẫu nhiên, cho nên quên mất cô ấy và hung thủ vốn có khả năng tồn tại giao điểm nào đó, cũng chưa bao giờ nghiêm túc điều tra quan hệ xã hội của cô ấy."