Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An
Đăng vào: 12 tháng trước
Xe ngựa lộc cộc tiến về phía trước, bàn tay Thẩm Chân bám lên mép xe ngựa, hai mắt xuất thần, một đường đều uể oải không hề lên tiếng.
Gió nhẹ thổi qua, Lục Yến một tay xốc lên màn che, nói với Thẩm Chân: “Theo tiến độ này phải ban đêm mới có thể đến trạm dịch tiếp theo, nàng có đói bụng không?”
Thẩm Chân lắc đầu, “Không đói bụng.”
Lục Yến giơ tay nhéo lỗ tai nàng, nói: “Vậy khi nào đói bụng nhớ nói với ta, biết không?”
Thẩm Chân mặc hắn xoa vành tai của mình, nhỏ giọng nói: “Đa tạ đại nhân.”
Lục Yến chọn mi.
Tuy rằng theo bản năng hắn cảm thấy cảm xúc của nàng hơi đi xuống, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ xoa xoa huyệt Thái Dương, nhắm hai mắt lại.
Vì có thể sớm đến nơi đặt chân tiếp theo, đoàn người đều không có tâm trạng quan sát cảnh sắc non xanh nước biếc, một đường đi rất nhanh, cũng chẳng dám nghỉ ngơi.
Rốt cuộc vào giờ Tuất, bọn họ đã đến trạm dịch.
Thẩm Chân đỡ Lục Yến từ trên xe ngựa xuống dưới.
Bọn họ chuẩn bị nghỉ tạm, bắt đầu phân phát lương thực cùng nước uống, đúng lúc này, Phù Mạn cầm bình thuốc, đi tới nói, “Thẩm cô nương, ta thấy chân cô vẫn chưa khỏi hẳn nên cầm tới một ít thuốc mỡ giúp lưu thông máu, tan vết ứ bầm, có thể bôi sáng hay tối đều được.”
Thẩm Chân tiếp nhận, dừng một chút, mới nói: “Đa tạ Bạch cô nương.”
Phù Mạn nghe nàng thay đổi xưng hô, ngẩn ra, tiện đà nói: “Thẩm cô nương chớ có khách khí.”
Nghe nàng khách khí “Bạch cô nương”, Lục Yến mới đột nhiên nhớ tới lời hắn đã nói qua với nàng......!
Cảm xúc của nàng đi xuống như thế chẳng lẽ là bởi vì bốn chữ “Khuê trung danh dự”?
Lòng có hoài nghi, lại nhìn Thẩm Chân, càng nhìn càng thấy đúng.
Bất quá Lục Yến-người khởi xướng này, cho dù hắn biết rõ bản thân chọc trúng chỗ đau của Thẩm Chân, cũng sẽ không cố ý đi giải thích, rốt cuộc ở trong mắt hắn, loại sự tình này, y tính tình, bản tính của nàng, đợi một lát là qua thôi.
Ít nhất, giờ phút này hắn đúng là nghĩ như vậy.
Mà Thẩm Chân bên này, không mất bao lâu, cư nhiên thật sự không phụ kỳ vọng của hắn, điều tiết tốt cảm xúc của mình.
Sắc trời dần dần tối sầm, gió núi bắt đầu nổi lên, Thẩm Chân đặt ấm nước trong tay xuống, nói với Lục Yến: “Đại nhân, không còn sớm nữa, ta đỡ ngài vào trong trạm dịch nghỉ ngơi.”
Lục Yến bị thương không nhẹ, trước mắt xác thật cần phải nghỉ ngơi nhiều, liền gật đầu, choàng tay lên vai nàng.
Cùng lúc đó, Phù Mạn đang uống cháo, cái muỗng trong tay bỗng “Cạch” một tiếng, rơi xuống, ánh mắt nhìn theo thân ảnh hai người đang đi xa dần.
Bạch Đạo Niên điểm nhẹ lên trán nàng, “A Nhã, muội đang nhìn gì vậy?”
Phù Mạn hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không, không có gì.”
Bạch Đạo Niên nghi ngờ nhìn muội muội nhà mình một cái, lại quay đầu nhìn theo hướng mắt của nàng, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, nghiêm túc nói: “A Nhã, chẳng lẽ muội tâm sinh ái mộ với Lục đại nhân?”
Vừa nghe lời này, Phù Mạn tức khắc lắc đầu giống như trống bỏi.
Bạch Đạo Niên thở dài một hơi.
Bọn họ bị Triệu Xung cầm tù hơn một năm, A Nhã bị người ta coi như ngựa gầy dạy dỗ.
Nếu không phải Lục đại nhân kịp thời xuất hiện, bọn họ còn không biết còn phải ở dưới trướng Triệu Xung sinh hoạt bao lâu nữa......!Muội ấy thích ân nhân cứu mạng của mình, vốn cũng là chuyện bình thường, chỉ là ở Tây Vực muội ấy còn có hôn ước......!
Phù Mạn nhìn ánh mắt huynh trưởng, liền biết huynh ấy hoàn toàn hiểu sai, vì khiến huynh trưởng yên tâm, Phù Mạn đành phải nói ra một sự kiện đã giấu ở trong lòng nàng rất lâu.
Trước đó, ở Dương Châu, Lục Yến thường xuyên mang theo Phù Mạn xuất nhập phủ thứ sử.
Tuy rằng nàng chỉ giả vờ làm di nương của hắn, nhưng cũng không tránh được có lúc tứ chi tiếp xúc, vì không muốn khiến Triệu Xung sinh ra nghi ngờ, một lần, Phù Mạn tự mình rót rượu cho bọn họ, thập phần tự nhiên mà khoác tay Lục Yến.
Lục Yến lúc ấy cũng cực kỳ phối hợp, ánh sáng yêu thương trong mắt làm Triệu Xung hết sức vừa lòng.
Nhưng ai mà đoán được, vừa rời Triệu phủ, Phù Mạn liền thấy được cả khuôn mặt Lục Yến đều trầm xuống, mặt mày hiện vẻ xa cách lãnh đạm.
Đặc biệt là động tác hắn chà lau tay áo, chỉ một hành động như vậy đã có thể dễ như trở bàn tay đánh nát lòng tự trọng của nữ nhi gia......!
Kể từ lúc đó, mỗi khi Phù Mạn nói chuyện với hắn, chỉ cần có thể sử dụng một chữ để trả lời, nàng tuyệt đối sẽ không nói hai chữ.
******
Lúc này, Thẩm Chân thật cẩn thận dìu hắn tới phòng cho khách, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ta giúp đại nhân thay quần áo.”
Lục Yến “Ừ” một tiếng, mặt hướng về phía nàng, chậm rãi mở ra hai tay.
Đôi tay Thẩm Chân vòng lấy eo hắn, thuần thục cởi đai áo, lại thật cẩn thận tránh đi miệng vết thương, cởi ra hoa phục trên người hắn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, cũng không vì biết sao, bỗng nhiên nhớ tới khi nàng mới vừa làm ngoại thất của hắn, dáng vẻ tới đai áo cũng không cởi được khi đó giống như một con nai con trong rừng bị kinh hách muốn chạy thoát lại thoát không được.
Quá trình bắt được nàng, cực kỳ thỏa mãn mong muốn chinh phục của hắn.
Lục Yến dùng ngón trỏ nâng nhẹ cằm nàng, cười như không cười, bễ nghễ nhìn khuôn mặt xinh đẹp.
Động tác như vậy luôn mang theo ý tứ tán tỉnh, đôi tay nhỏ của Thẩm Chân theo bản năng nắm chặt lại, không dám động đậy.
Mí mắt phải lại không tự chủ được hơi nhảy lên.
Nhưng mà, nhìn biểu tình mặc người xâu xé lúc này của nàng, thử hỏi trong thiên hạ có nam nhân nào có thể chịu nổi chứ? Hắn tùy ý ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, cúi đầu hôn xuống.
Tiểu cô nương héo cả một ngày, trong lòng nghĩ cái gì, hắn đại để có thể đoán được.
Thân mình Thẩm Chân cứng đờ, đôi tay cố gắng chống lại tư thế hung hắn càn quấy của hắn, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, cẩn thận miệng vết thương.”
Không biết thế nào mà tính tình Thẩm Chân lại trời sinh khắc hắn?
Loại người cao ngạo vững tâm giống như Lục Yến, hắn đã quá rõ ràng nên dùng thủ đoạn gì mới có thể dụ dỗ khiến người khuất phục.
Nếu thật sự để hắn gặp phải người vừa có thể khóc vừa có thể nháo, hắn bảo đảm có thể khiến cô nương đó khóc tới lúc nước mắt khô cạn.
Cho dù có hết nước mắt, hắn cũng chưa chắc sẽ liếc nhìn một cái.
Nhưng chỉ cần đối diện với Thẩm Chân, hắn lại nhiều thêm một loại cảm giác chân tay luống cuống, nàng không khóc không nháo, nửa phần tính tình cũng không dám phát ra.
Lẽ ra, hắn vốn nên hưởng thụ, nhưng cứ nhìn nàng đỏ đôi mắt, hắn lại đau lòng.
Lục Yến thở dài một hơi, xoa nhẹ khuôn mặt nàng, nói: “Lời ta nói khiến nàng ủy khuất sao?”
Thẩm Chân ngẩng đầu nhìn hắn, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, nhưng ánh mắt hắn quá nhu hòa, là nhu hòa nàng chưa từng thấy qua.
Sau khi đã hiểu rõ ý trong lời hắn nói, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Lúc tiểu cô nương yếu ớt, nhất định phải có người dỗ.
Đáng thương thay, vết thương trên người Lục Yến vẫn chưa khép lại, ngực lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
Đúng là tự làm bậy không thể sống.
Hắn nghĩ.
Hắn ôm vòng lấy thân thể nàng, xoa xoa lưng nàng, cứng nhắc phun ra một câu, “Ngoan nào.”
Ai có thể nghĩ đến, cứ như vậy ngắn gọn hai chữ, cũng không phải lời ngon tiếng ngọt, ba hoa chích choè thế nhưng khiến nam nhân này thiếu chút nữa không nâng được đầu lưỡi.
Bóng đêm dần dần bao phủ, Lục Yến đưa tay vén sợi tóc ở thái dương nàng lên, cúi đầu cắn xuống cần cổ tuyết trắng.
Cảm xúc tê tê dại dại khiến Thẩm Chân cầm lòng không đậu mà thở dốc hai tiếng, hô hấp bên môi nàng chui vào lỗ tai hắn, khiến hắn suýt chút nửa bỏng cháy cả xương cốt.
Nhịn không được, thật sự là nhịn không được.
Hầu kết chậm rãi trượt xuống, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Chân căn bản đoán không được, ở trong đôi đồng tử gợn sóng bất kinh của hắn, sẽ ấp ủ sóng to gió lớn như thế.
“Đừng nhúc nhích.” Thanh âm ám ách của nam nhân phảng phất mang theo một cỗ từ lực, chạm tới làm đầu quả tim nàng phát run.
Một tay hắn như gông cùm xiềng xích giữ chặt tay nhỏ không thành thật của nàng, một tay cởi xuống dải lụa trước vạt áo nàng.
Áo ngắn màu xanh biếc, hoa đào bị vây giữa mây mù, váy thường màu sắc trắng thuần, yếm lụa thêu khổng tước song sắc tuyến châu, cứ như vậy từng kiện một rơi trên mặt đất.
Đỏ ửng trên má Thẩm Chân đẹp hơn ráng màu chạng vạng, dáng vẻ nàng không manh áo che thân, cắn môi dưới run rẩy, chính là mị dược mạnh nhất thế gian.
Nhìn thấy phong cảnh trước mắt Lục Yến sao còn cảm nhận được đau đớn trên người? Dù hiện tại có cho hắn thêm một đao, chỉ sợ hắn vẫn có thể chịu được.
Hắn mang theo nàng lên trên giường, tiện đà cúi người xuống ngăn chặn.
Tư thế như vậy, nếu cứ tiếp tục, miệng vết thương nhất định sẽ bị xuất huyết, Thẩm Chân lập tức đẩy người ra, kiên quyết nói: “Ngài đừng lại gần đây.”
Lục Yến hôn lỗ tai nàng nói: “Vậy nàng muốn ta đi đâu?”
Sao nàng địch nổi sức mạnh của hắn chứ? Thẩm Chân bị hắn làm cho khóc nức nở, biết nhiều lời vô ích, đành phải cá chép lộn mình mà chống cự hai lần.
Ai ngờ, lần này nam nhân lại dùng miệng lưỡi dỗ dành nàng, nói: “Chân Chân, nghe lời nào, nếu nàng không muốn khiến ta tiếp tục chảy máu, thì phải ngoan một chút.”
Nhưng mà cho dù nàng ngoan, miệng vết thương rốt cuộc vẫn bị rách ra.
Khi trời vừa sáng, Dương Tông vẫn phải đi gọi Bạch tiên sinh tới......!
******
Bọn họ về tới kinh thành vào đầu tháng ba.
Nguyên Khánh năm thứ mười sáu, mùa xuân, ngày 2 tháng ba.
Khác với trong mộng, lần này, Lục Yến thật sự tự mình giao chứng cứ trong tay cho thánh thượng.
Thành Nguyên đế vê nhẹ Phật châu trên tay, phát ra từng tiếng kêu lách cách.
Nghe báo cáo và quyết định sự việc, người trong điện đều biết, đây là dấu hiệu đế vương đã tức giận, là điềm báo lão hổ chuẩn bị ăn thịt con.
Chu Thuật An đứng bên người Nhiếp Viễn, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
Thành Nguyên đế cầm sổ con trong tay, hơi run rẩy một chút, sau đó “Bộp” một tiếng ném lên trên bàn, “Lão tam thật to gan!”
Xem chứng cứ Lục Yến mang về tới, tiền trong tay Triệu Xung có một nửa trở lên đều là giao cho Mục gia, cũng chính là nhà mẹ của Tam hoàng tử Tiêu Thừa.
Kết quả này, ở ngoài dự kiến, những cũng có tình lý bên trong.
Mục gia tuy rằng tay cầm quân quyền, quyền thế ngập trời, nhưng nuôi quân thật sự phải chi tiêu quá lớn, tư binh thì lại càng tốn, tiền lương cùng lương thực một khi tiêu hao, liền giống như nước chảy, không có một tòa kim sơn chống, có thể nói là nơi chốn như trứng chọi với đá.
Nhưng dưỡng tư binh, luyện thiết, tham - ô, bán - quan, đây chính là chạm đến điểm mấu chốt của đế vương, nhân chứng vật chứng đều có đủ, Mục gia lần này thực sự xong rồi.
Thành Nguyên đế dù không thích Thái Tử, cũng sẽ không cho phép người khác lướt qua mình đánh chủ ý lên vị trí trữ quân.
Trong triều, nhân tâm hoảng sợ, không biết là thời điểm hoa rơi vào nhà ai(*), tất cả mọi người đều gió chiều nào theo chiều ấy.
(*) Cái này quen lắm mà không biết là gì, trước đam mê cổ trang đọc thấy dùng nhiều lắm mà giờ không nhớ, Help~~
Thành Nguyên đế đột nhiên ho khan hai tiếng, nội thị vội vàng khom người tiến lên, “Bệ hạ có muốn truyền thái y không ạ?”
Thành Nguyên đế phất phất tay, nói với mọi người: “Đều lui ra đi.” Theo sau lại nói với Lục Yến: “Tam Lang con lưu lại.”
Đảo mắt, trong điện chỉ còn hai người Thành Nguyên đế cùng Lục Yến.
Thành Nguyên đế hoãn thanh nói: “Con ở Dương Châu gặp được một thần y?”
Giọng nói vừa dứt, thân thể Lục Yến lập tức cứng đờ.
Quả nhiên, bất luận là đời trước, hay là đời này, hoàng đế đều nổi lên tâm tư nâng đỡ Thái Tử.
Lục Yến vén áo bào, quỳ xuống, bước lên trước một bước nói: “Thần thời thời khắc khắc mong bệ hạ an khang, sau khi xác nhận người nọ y thuật bất phàm liền đưa theo người về Trường An.”
Không thể không nói, trên đời này, cho dù là bậc đế vương cũng không ngại mệnh lớn, đặc biệt là vị hoàng đế lưu luyến quyền thế giống Thành Nguyên đế vậy, lại càng mong ước trên đời thực sự có một viên tiên đan trường sinh bất lão.
Thành Nguyên đế nghe Lục Yến nói xong, ánh sáng trong mắt không khỏi càng thêm nhu hòa, cả triều trên dưới đều tính kế sau khi hắn trăm năm, hắn có mấy nhi tử, nhưng cũng không bằng được đứa cháu ngoại trai này.
Thành Nguyên đế tự mình dìu hắn lên, sau đó nói: “Tam Lang, trẫm nghe nói lần này con đi Dương Châu bị trọng thương, thương thế thế nào rồi?”
Lục Yến nói: “Thần đa tạ bệ hạ nhớ đến, trước mắt đã không đáng ngại.”
Hai mắt Thành Nguyên đế nhíu lại, nói một câu: “Vậy là tốt rồi, bằng không mẫu thân con nhất định lại càn quấy với trẫm.”
Hoàng đế trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Vậy ngày mai con đưa vị Bạch tiên sinh kia vào cung đi, bệnh của Thái Tử vào mùa xuân càng nghiêm trọng hơn rồi.”.