Chương 54: Vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ.

Đế Hoàng Thư

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Gấu Gầy

Chương 54

Trước phủ nha máu tươi chảy xuống nhỏ giọt, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tướng sĩ đứng đầu lấy một tờ giấy nhăn nhúm trong ngực mình, giơ cao lên.

"Mạt tướng Chung Hải, một là tố cáo trưởng tử Trung Nghĩa Hầu cưỡng đoạt dân nữ, hoành hành hàng xóm láng giềng."

Hoàng Phổ đang muốn nhận cáo trạng, nào ngờ Chung Hải lại tiếp tục lấy ra một tờ giấy khác, giọng nói âm vang như tiếng chuông đồng: "Hai là tố cáo Trung Nghĩa Hầu bao che trưởng tử, tiêu huỷ chứng cớ, hại chết nữ tử này."

Hoàng Phổ giật mình, hít một hơi khí lạnh, cưỡиɠ ɠiαи dân nữ, gϊếŧ người diệt khẩu, Trung Nghĩa Hầu là thế tộc triều đình, lại làm ra hành vi xấu xa như vậy!

Thấy tướng quân cầm trạng quá đau lòng phẫn nộ, Hoàng Phổ vội vàng hỏi: "Tướng quân ngàn dặm bôn ba hiếm thấy, không biết đây là nữ tử nhà nào?"

Chung Hải cúi đầu, mặc dù cách xa mấy thước, nhưng dân chúng bên cạnh cũng có thể nhìn thấy đôi tay đang giơ cáo trạng kia đột nhiên nổi gân xanh, run rẩy.

"Cha mẹ Chung Hải mất sớm, chỉ có một muội muội Chung Cảnh sống nương tựa lẫn nhau, ba tháng trước, tiểu muội cùng thân binh của hạ quan là Ngô Phong đính ước..."

"Tướng quân là nói..."

Hoàng Phổ ngạc nhiên.

Chung Hải chợt ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ thẫm: "Nửa tháng trước khi hạ quan từ quân doanh trở về nhà, tiểu muội tự đã thắt cổ tự vẫn trong phòng, chỉ để lại một phong thư, Đại nhân, tiểu muội của hạ quan tuyệt đối sẽ không treo cổ trước mặt huynh trưởng vào đúng ngày hạ quan về nhà, chắc chắn có người hại nàng, mạt tướng chính là khổ chủ, xin Đại nhân làm chủ."

Chung Hải vừa dứt lời, trong mười vị tướng sĩ phía sau có một người mài đầu gối tiến lên, nhìn thẳng về phía Hoàng Phố và dân chúng đầy đường, đáy mắt trẻ tuổi kiên nghị lộ ra đau đớn không muốn sống.

"Đại nhân, một tháng sau chính là ngày thành thân của ta với Tiểu Cảnh, ta ở trên sa trường anh dũng gϊếŧ địch, chỉ vì có thể cho nàng được vẻ vang gả vào cửa, nhưng hôm nay người đã vĩnh viễn xa cách, cầu đại nhân tiếp nhận cáo trạng, trả lại công bằng cho ta!"

Gần như ngay khi tướng sĩ trẻ tuổi rưng rưng nói xong lời đau xót này, dân chúng đang im lặng bùng lên phẫn nộ làm cho cả con phố sôi trào.

Huynh trưởng ngày đêm lĩnh quân ở bên ngoài, tướng sĩ dốc lòng cố gắng để cho người mình yêu vẻ vang xuất giá, thiếu nữ đang hạnh phúc đợi gả, cuối cùng lại kết thúc bằng một cái chết oan uổng như vậy, không ai có thể chịu đựng được một thảm cảnh như vậy xảy ra với những tướng sĩ bảo vệ biên cương.

Hoàng Phổ thấy dân chúng bất bình đến như vậy, là người phụ trách trị an, hắn quyết không để Trung Nghĩa Hầu phủ làm đảo lộn kinh thành, liền vô cùng trịnh trọng đi lên trước: "Mời hai vị đứng dậy, Đại Lý Tự phụ trách xử lý chuyện bất bình trong thiên hạ, mời tướng quân theo bản quan vào phủ, nếu chứng cớ xác thực, bản quan tuyệt đối không bẻ cong pháp luật, nhất định trả lại công đạo cho người chết! Vương Hổ, đi mời một đại phu giỏi về đây."

Hoàng Phổ nói xong, phân phó nha sai, tiếp nhận tờ giấy cáo trạng trong tay Chung Hải, đỡ hai người lên, dẫn đầu đi vào trong Đại Lý tự. Trước nha phủ Đại Lý Tự vừa rồi còn rất trang nghiêm, bây giờ chỉ còn lại vết máu đỏ sậm, dân chúng trên đường vây quanh thật lâu vẫn chưa muốn tản đi.

Trong quán trà đối diện, Uyển Cầm pha một chén trà cho Nhậm An Lạc, khuôn mặt trầm tĩnh, cảm khái nói: "Tiểu thư, Hoàng đại nhân là một vị quan tốt, ban đầu tiểu thư lựa chọn vào Đại Lý Tự, là vì muốn nâng đỡ hắn."

Nhậm An Lạc nhấp một ngụm trà, ánh mắt trong veo nhìn về phía Đại Lý Tự: "Lấy giáo của kẻ thù tấn công khiên của kẻ thù, cho đến khi ngọn giáo này được mài đến vô cùng bén nhọn thì chúng ta có thể dùng nó. Thế tộc dù có uy quyền lớn đến đâu, cũng không địch lại miệng lưỡi bá tánh, Hoàng gia có cao quý đến đâu, cũng không dám khiêu chiến oán hận của bá tánh. Trung Nghĩa Hầu phủ dù có tôn quý đến đâu thì cũng... kết thúc rồi."

Nàng trầm giọng, quân cờ trong tay bị ném lên bàn xoay tròn, phát ra âm thanh rõ ràng.

Ngày hôm nay, quán trà bên ngoài phủ Đại Lý Tự gần như chật kín người, dân chúng vây xem chịu không nổi nắng nóng, liền bỏ ra mấy nén bạc chiếm cứ vị trí thuận lợi để theo dõi sát sao diễn biến vụ án, cho đến buổi chiều, cửa lớn phủ nha Đại Lý Tự một lần nữa mở ra, mọi người tận mắt nhìn thấy Đại Lý Tự khanh vẻ mặt nghiêm trang bỏ cả kiệu mềm, cưỡi khoái mã phi về phía hoàng cung, lúc này mới cảm thấy yên tâm trong lòng.

Trong thư phòng Đông Cung, Triệu Nham căm phẫn bẩm báo chuyện này, âm thanh mang theo phẫn nộ: "Một nhà bẩn thỉu, lần trước nhi tử Trung Nghĩa Hầu phủ gian lận khoa cử, lần này đến lượt phụ thân và huynh hắn làm ra chuyện tồi tệ khiến người ta tức giận như vậy, uổng công Trung nghĩa Hầu phủ là một trong những thế tộc!"

Hàn Diệp đang lật xem tấu chương, nghe xong trầm giọng nói: "Tướng sĩ kia dám rời thành ngàn dặm xa xôi vào kinh cáo trạng, chắc hẳn đã có chứng cớ, Trung Nghĩa Hầu phủ vận số đã tận."

Triệu Nham gật đầu, khẽ cảm khái: "Tướng sĩ thành Thanh Nam cũng rất kiên quyết, ở trước Đại Lý Tự tự phạt ba mươi roi, ai da, những binh lính trên chiến trường này, khó chịu nhất là bị khi nhục..."

Hàn Diệp nhướng mày, tay lật xem chiết tử dừng một chút: "Ngươi nói tướng sĩ kia đến từ đâu?"

"Thành Thanh Nam, thuộc quyền quản lý của Trung Nghĩa Hầu, Thái thú chính là trưởng tử Cổ Tề Huy, người vào kinh cáo ngự trạng là Phó tướng Chung Hải của thành Thanh Nam, nghe nói người này võ công rất giỏi, hậu đãi tướng sĩ, ở Tây Bắc khá có danh tiếng, lần này hắn vào kinh, có hơn mười vị tướng sĩ đi theo hắn đến, chẳng lẽ Điện hạ biết được người này?"

Hàn Diệp lắc đầu: "Tuỳ tiện hỏi thôi."

Nói xong, lại cúi đầu chỉnh sửa chiết tử, nhưng không còn tập trung được nữa, bỗng dưng cảm thấy không yên lòng.

"Điện hạ."

Triệu Nham đang muốn đi ra ngoài, nhớ tới một chuyện, đột nhiên mở miệng, vẻ mặt có chút chần chờ.

Hàn Diệp ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Nham.

"Hai ngày nay thần gặp An Ninh công chúa ở bãi săn..."

"An Ninh làm sao?"

"Thần thấy sắc mặt công chúa không được tốt lắm, liền hỏi quản sự, mới biết hai ngày nay công chúa sáng sớm đã vào bãi săn, luyện tập bắn cung cả ngày không nghỉ, đến tận hoàng hôn mới trở về, thần sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể công chúa sẽ không chịu nổi."

Chính thê của Triệu Nham là Tố Phân quận chúa có giao tình khá tốt với An Ninh công chúa, cho nên hắn mới nhiều lời một chút.

Ánh mắt Hàn Diệp xẹt qua một tia nghi hoặc, xua xua tay với Triệu Nham.

Thấy Triệu Nham đã đi ra ngoài, hắn mới xoa xoa lông mày, tính tình An Ninh kiêu ngạo như vậy, có chuyện gì khiến nàng để ở trong lòng sao?

Thượng Thư phòng, Triệu Phúc tiễn Đại Lý Tự khanh vào cung thỉnh chỉ, trở lại thư phòng, thấy Gia Ninh Đế vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở trước bàn, cẩn thận trấn an nói: "Bệ hạ, Trung Nghĩa Hầu tự mình làm việc sai trái mới khiến bá tánh bất bình, người chỉ hạ chỉ để Hoàng đại nhân chủ trì công đạo mà không niêm phong Hầu phủ đã là cho Hầu phủ thể diện rồi, không cần vì chuyện Hầu phủ mà tổn hại long thể."

"Trung Nghĩa Hầu vững vàng trong triều mười mấy năm, sẽ không dễ dàng chịu sự khống chế của người khác."

Gia Ninh Đế vuốt ve nhẫn ban chỉ ở ngón tay, vẻ mặt có chút thờ ơ: "Triệu Phúc, vừa rồi Hoàng khanh nói tướng sĩ kêu oan từ đâu tới?"

Triệu Phúc ngẩn ra, trả lời: "Bệ hạ, Hoàng đại nhân nói người này là Phó tướng Chung Hải của thành Thanh Nam."

"Thành Thanh Nam à..."

Gia Ninh Đế trong mắt hiện lên ý tứ khó đoán: "Trung Nghĩa Hầu phủ năm nay thị phi quá nhiều."

Nhiều đến nổi chuyện xảy ra trong vòng một năm qua khiến cho Hầu phủ vốn nắm giữ binh quyền Tây Bắc hơn mười mấy năm từng bước tan rã, cho tới bây giờ đã hoàn toàn suy tàn, nếu thật sự là do Trung Nghĩa Hầu phủ vận số đã tận thì không sao, nhưng nếu...

Gia Ninh Đế nhíu mày lại, trầm giọng phân phó: "Triệu Phúc, nếu Trung Nghĩa Hầu cầu kiến, lập tức chặn lại cho trẫm."

Triệu Phúc tiến lên, chần chờ nói: "Bệ hạ, nếu là Cổ Chiêu Nghi..."

Cổ Chiêu Nghi đang mang long thai, nếu nhất quyết xông vào, hắn chỉ là một nô tài, không gánh nổi trọng trách liên quan đến huyết mạch Hoàng gia.

"Ai cũng chặn lại."

Âm thanh Gia Ninh Đế có chút trầm thấp, thản nhiên nói.

"Vâng."

Triệu Phúc cúi đầu tuân lệnh, lui ra ngoài.

Đợi đóng thư phòng lại, hắn mới thở ra một hơi dài, thành Thanh Nam... là biên giới giữa Bắc Tần và Đại Tĩnh, năm đó tám vạn đại quân Đế gia chôn xác ở núi Thanh Nam ngoài thành, khó trách Bệ hạ quan tâm tới phó tướng cáo trạng như vậy.

Triệu Phúc nhìn về hướng Đại Lý Tự bên ngoài hoàng thành, vẻ mặt ảm đạm.

Vụ án ở Đại Lý Tự đang rất xôn xao, nhưng không biết tại sao mãi đến khi Hoàng Phổ vào hoàng cung thỉnh chỉ, Trung Nghĩa Hầu Cổ Vân Niên mới nghe được tin tức này.

Trong sảnh đường, hắn hung hăng ném mạnh cái chén trong tay xuống đất, giận dữ gầm lên với đại quản gia đang quỳ rạp trên mặt đất: "Ngươi làm cái gì mà để một chuyện nhỏ như vậy náo loạn đến tận Đại Lý Tự!"

Quản gia Cổ Túc khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo trung hậu, nhưng kỳ thực thủ đoạn lại rất độc ác. Lúc này hắn nơm nớp lo sợ, run rẩy quỳ trên mặt đất, không thể nói được lời nào.

Một tháng trước hắn cùng lão Hầu gia đi thành Thanh Nam thăm đại công tử, đại công tử say rượu loạn tính cưỡиɠ ɠiαи tiểu muội của phó tướng, lão Hầu gia sau khi biết được, lệnh cho hắn phải xử lý sạch sẽ chuyện này, hắn quả thật đã xử lý sạch sẽ, người biết sự thật toàn bộ đều bị gϊếŧ, thậm chí hắn còn phân phó hạ nhân ở đó nửa tháng, đợi tới ngày Chung Hải trở về nhà thì dàn cảnh Chung Cảnh treo cổ chết ở trong nhà, chuyện này xử trí cẩn thận, hắn mới an ổn hồi kinh, nào ngờ hôm nay 'long trời lở đất', Chung Hải lại mang theo tướng sĩ đến Đại Lý Tự cáo trạng, kể ra chân tướng không nói, còn liên lụy cả nhà Hầu phủ vào.

"Lão gia, nô tài đáng chết!"

Cổ Túc ngã quỵ xuống đất, biết mình khó thoát khỏi tội, Chung Hải nếu đã vào kinh, tám phần là có nhân chứng.

Cổ Vân Niên âm trầm, nhìn Cổ Túc một lúc lâu, đột nhiên thản nhiên nói: "Ngươi đối với bổn hầu xưa nay luôn trung thành tận tâm, bổn hầu tin tưởng ngươi. Cổ Túc, ngươi phải biết rằng, chỉ khi Trung Nghĩa Hầu phủ được an toàn, thì ngươi mới có thể bảo vệ được người mà ngươi muốn bảo vệ."

Cổ Túc sắc mặt trắng bệch, cả nhà hắn đều dựa vào Hầu phủ, nếu Trung Nghĩa Hầu phủ sụp đổ, vậy tiền đồ của hai đứa nhỏ nhà hắn... Hắn vội vàng dập đầu với Trung Nghĩa Hầu: "Lão gia, chuyện này vốn không hề liên quan đến lão gia, tất cả mọi chuyện đều là tiểu nhân tự chủ trương, dĩ nhiên sẽ không để cho Hầu phủ bị liên lụy, chỉ là đại công tử..."

Vẻ mặt Trung Nghĩa Hầu cứng đờ, trầm giọng nói: "Nghiệt tử này phạm phải sai lầm quá lớn, tương lai thế nào phải xem vận số của hắn."

Cổ Túc hô hấp chậm lại, cúi đầu, đáp: "Tiểu nhân đã biết."

Đại công tử tuy là thứ tử, nhưng mấy năm nay cũng được Hầu gia yêu thích, không ngờ vì Hầu phủ, Hầu gia nói vứt bỏ liền vứt bỏ.

Hai người vừa dứt lời, một gã sai vặt chạy vào: "Lão gia, nha sai Đại Lý Tự tới phủ, nói có một vụ án muốn mời Đại tổng quản đến nha phủ thẩm vấn."

Phía sau gã sai vặt là nha sai của Đại Lý Tự dáng vẻ nghiêm trang, sắc mặt Trung Nghĩa Hầu trầm xuống, Hoàng Phổ dám ngang nhiên vào Hầu phủ bắt người như thế, chắc hẳn đã vào cung xin được thánh chỉ, hắn nhìn Cổ Túc thật sâu, mới khoát tay nói: "Ngươi đi đi."

Cổ Túc dập đầu, ảm đạm nặng nề từ trên mặt đất đứng lên, bị nha sai Đại Lý Tự dẫn đi.

Chạng vạng, Trung Nghĩa Hầu bị Triệu Phúc tươi cười chặn ở trước cửa Thượng Thư phòng, lúc này sắc mặt mới thật sự khó coi.

"Lão Hầu gia, Bệ hạ nói việc này đã giao cho Hoàng đại nhân thẩm tra xét xử, nếu Chung Hải nói bậy, vu cáo Hầu phủ, Bệ hạ nhất định sẽ không tha, trả lại thanh danh cho Hầu phủ..."

Hắn cười đến ý vị thâm trường: "Nếu vụ án này là thật... ngài xem ta lại ăn nói hồ đồ nữa rồi, Hầu phủ một đời thanh danh hiển hách, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy, Bệ hạ đã phái Binh bộ thị lang đến núi Thanh Nam mời đại công tử trở về, đợi đại công tử hồi kinh, vụ án này tất nhiên sẽ tìm ra manh mối, còn khoảng mười ngày nửa tháng nữa, Hầu gia cứ an tâm hồi phủ chờ đợi tin tức là được."

Cổ Vân Niên sửng sốt, chợt hiểu ra, chắp tay với Triệu Phúc: "Đa tạ công công chỉ điểm."

Nói xong vội vàng rời đi.

Cổ Tề Huy còn nửa tháng nữa mới hồi kinh, Trung Nghĩa Hầu phủ ở kinh thành làm ăn mấy năm, trong nửa tháng có thể làm được rất nhiều chuyện.

Đông Cung, Nguyên Thủy các.

Đế Thừa Ân ngồi ngay ngắn ở trước bàn chép kinh Phật, nghe được tiếng bước chân, thấy thị nữ Tâm Vũ đi vào, vẻ mặt có chút vội vàng: "Như thế nào rồi?"

"Tiểu thư."

Tâm Vũ đi vào, thấp giọng trả lời: "Ta sai người vào Lạc phủ cầu kiến Lạc công tử, Lạc công tử nói tiểu thư hiện giờ thân phận cao quý, không nên tiếp kiến ngoại thần."

Đế Thừa Ân sắc mặt trầm xuống: "Hắn còn nói gì nữa?"

Tâm Vũ rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt: "Công tử còn nói... số mệnh tiểu thư là do trời định, chuyện gặp gỡ lúc nhỏ, tiểu thư hãy quên đi."

Bàn tay cầm bút của Đế Thừa Ân run lên, một giọt mực lớn văng lên tờ kinh Phật mới chép, chậm rãi lan rộng ra.

Số mệnh trời định? Khóe miệng nàng gợi lên độ cong giễu cợt, thiên đường hay địa ngục, Lạc Minh Tây ngươi một câu liền có thể quyết định, sao lại tính là do trời định!

———