Đăng vào: 12 tháng trước
Tháng chín, sức khỏe của Văn Kỷ Niên đã vô phương cứu chữa.
Nhắc tới cũng lạ, mặc dù Văn Kỷ Niên cũng có những lúc bận rộn không quan tâm đ ến việc ăn uống, nhưng mà thói quen ăn uống và nghỉ ngơi của ông ấy cũng rất bình thường, kết quả, căn bệnh ung thư này đến quá bất ngờ.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là do nhân quả có luân hồi.
Văn Ý vẫn đến thăm Văn Kỷ Niên, một người vô cùng lạnh lùng trong ấn tượng của cô đang nằm trên chiếc giường bệnh lạnh như băng, bị bệnh tật hành hạ đến nỗi gầy trơ xương, hoàn toàn mất đi phong thái của ngày xưa.
Văn Kỷ Niên nhìn thấy cô, hai mắt ông sáng lên, sau đó lại tức giận nói, "Mày khó mời thật đấy, tao bảo Văn Viễn mời mày đến mấy lần, mày đều không đến!"
Những lời này vừa được nói ra, Văn Ý lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô sợ lúc này Văn Kỷ Niên lại đưa cho cô một lá bài tình cảm.
Cô mễn cưỡng ngồi xuống, Văn Ý vẫn còn đang nắm tay Thẩm Ôn Đình, "Đúng vậy, lịch trình khá là bận rộn.
Tang lễ của ông nhớ hẹn tôi trước, tôi sợ không có thời gian."
"Văn Ý!" Văn Kỷ Niên giận điên lên, nếu không phải sức khỏe của ông đã thành ra thế này, ngay cả Văn Ý cũng sẽ nghi ngờ rằng, ông ấy có giận đến mức ngay lập tức xuống giường đánh cô không.
Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nói, "Sức khỏe của tổng giám đốc Văn không tốt, cố gắng đừng nóng giận."
Lúc này ánh mắt của Văn Kỷ Niên cũng sắp phun ra lửa rồi.
"Còn ông, nghỉ ngơi cho tốt, muốn ăn gì thì mau ăn đi." Văn Ý không để ý đến vẻ mặt thối của Văn Kỷ Niên, cô lễ phép nói, "Tôi cũng có mang cho ông rất nhiều đồ ăn.
Ông xem còn muốn ăn gì nữa thì nói một tiếng.
Còn những chuyện khác, tôi muốn giúp cũng chẳng được."
Văn Kỷ Niên lạnh mặt xuống, "Tao vốn dĩ không có định nhờ mày làm gì cho tao!" Văn Ý không thích ông, lại càng không thích nhà họ Văn.
Bây giờ Văn Ý không để cho Thẩm Ôn Đình mua lại nhà họ Văn, đã là may mắn lắm rồi.
"Vậy ông có chuyện gì thì cứ nói đi." Văn Ý ngáp một cái, cô hơi buồn ngủ.
Cô đã thống nhất là tháng sau sẽ đi hưởng tuần trăng mật, còn tháng này, vì vội vàng hoàn thành bản thảo nên cô có chút kiệt sức.
Văn Kỷ Niên nhìn Thẩm Ôn Đình, sau đó lại ho khan dữ dội vài tiếng.
Văn Ý nhìn thấy vậy, cô đưa một ly nước nóng, từ từ nói, "Dù có thế nào đi chăng nữa, tôi cũng mang họ Văn."
Văn Kỷ Niên nghĩ, đơn giản là vì Văn Ý không muốn ra tay với nhà họ Văn.
Văn Ý chỉ cảm thấy trái tim mình đã nguội lạnh rồi, cả đời này của Văn Kỷ Niên chỉ nghĩ cho Mộ Thanh Mỹ, chỉ nghĩ cho Văn Viễn, duy chỉ có hai mẹ con cô là ông chưa từng nghĩ đến.
Trái tim của con người, sao có thể thiên vị như vậy chứ?
Văn Kỷ Niên hơi giật mình, Văn Ý đã đứng dậy, "Tôi không ra tay, cũng sẽ không giúp.
Nhà họ Văn sau này thế nào thì phải xem năng lực của Văn Viễn."
_
Trong khoang mũi có mùi của thuốc khử trùng, Văn Ý nắm tay Thẩm Ôn Đình, cô cảm thấy phiền muộn, "Nhìn em giống người xấu không?"
Sao Văn Kỷ Niên lại phòng cô chặt như vậy chứ?
"Không giống." Thẩm Ôn Đình nói đúng sự thật, cô cùng lắm là kiêu ngạo một chút thôi.
"Hihi." Tâm trạng Văn Ý thoải mái, cô bước đến hôn anh.
Nếm thử một chút, vốn dĩ Thẩm Ôn Đình muốn phản công, Văn Ý lại lùi lại, cô đứng cách anh hai mét, vẫy vẫy tay với anh, giọng nói vô cùng nghiêm túc, "Thẩm Ôn Đình, ở nơi công cộng không được đùa giỡn lưu manh, em không muốn lên hot search đâu."
Lần trước, bọn họ đi hẹn hò bị chụp được, fans nhan sắc của Thẩm Ôn Đình và fans của cô call với nhau cả ngày.
Mặc dù không có ầm ĩ đến nỗi lên hot search, nhưng nó lại khiến "con dao" giục bản thảo của Tiểu Minh càng ngày càng ngắn.
Ừ, có thời gian đi hẹn hò mà không có thời gian hoàn thành bản thảo.
Hơi thở của cô đột nhiên tản đi, cảm giác mềm mại từ đôi môi vừa chạm vào đã tách ra.
Ánh mắt của Thẩm Ôn Đình tối sầm lại, anh nhìn Văn Ý đang đứng ở cách đó không xa, nở một nụ cười yêu kiều, anh thở dài một tiếng.
Cô nhóc vô lại xấu tính quá.
Vào thu mùa, Văn Ý và Thẩm Ôn Đình đi hưởng tuần trăng mật, địa điểm là Gold Coast của Australia.
Ánh mặt trời, biển cả, bờ cát...!Là tất cả những gì mà Văn Ý hướng về.
Đương nhiên, cô không phải là người thiển cận như vậy, quan trọng nhất là ở đây có anh! đẹp! trai!
Vừa mới đến khách sạn, Văn Ý đã hào hứng lấy bộ đồ bơi mà cô đã chuẩn bị sẵn ra.
Cô còn chưa kịp mặc vào, Thẩm Ôn Đình đã đi tới, anh thấp giọng nói với cô, "Văn Ý, lát nữa anh phải họp qua video."
Dự án ban đầu xảy ra vài vấn đề, mặc dù ở trong nước có Phương Dịch phụ tránh tình hình chung, nhưng lại có rất nhiều chuyện cần Thẩm Ôn Đình ra quyết định.
Ngọn lửa hào hứng vừa mới bùng lên đã bị dập tắt, Văn Ý bĩu môi, nhưng cô vẫn gật đầu, "Vậy em đợi anh họp xong."
Ánh mặt trời lúc hai giờ chiều là đẹp nhất.
Không những không chói chang mà còn rất ấm áp, Văn Ý kéo rèm cửa sổ ra, cô nằm trên chiếc xích đu, nghe tiếng sóng vỗ hòa lẫn vào thanh âm nói tiếng Anh của Thẩm Ôn Đình.
Văn Ý nheo mắt lại, cô cảm thấy hơi mệt.
Cô hơi nghiêng đầu lại nhìn Thẩm Ôn Đình, nhìn anh vừa xem tài liệu vừa họp video, những từ ngữ phức tạp được anh nói ra.
Đối với cô, tiếng Anh là một công cụ thôi miên.
Cô điều chỉnh lại tư thế, Văn Ý ngáp một cái, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong mơ có biển cả, có tiếng sóng vỗ vào bờ.
Bỗng nhiên có một con thuyền nhỏ đi ngược dòng, sóng đánh vào thân thuyền.
Chiếc thuyền nhỏ bị rung lắc, nhưng vẫn vững vàng tiến lên phía trước.
"Ưm..." Văn Ý mơ màng tỉnh giấc, sắc trời bên ngoài đã tối xuống.
Có một chiếc chăn đắp trên người cô, trên đó in một chiếc thuyền nhỏ.
Cô cử động người, bên tai cô vẫn là giọng nói tiếng Anh lưu loát.
Văn Ý không nhịn được mà thở dài một cái, mặt trời cũng đã xuống núi, ở trong nước không biết đã mấy giờ rồi, nhân viên của tập đoàn Thẩm thị cứ làm việc như vậy sao?
Cô vừa mới đứng dậy, đúng lúc Thẩm Ôn Đình gọi xong điện thoại.
Đôi mắt trong veo áy náy nhìn Văn Ý, "Xin lỗi, việc hơi nhiều, em muốn ăn gì?"
"Chúng ta thử món ăn địa phương ở đây đi, tùy tiện nếm thử một chút." Văn Ý vươn vai, cả người cô mềm nhũn nép vào trong lòng Thẩm Ôn Đình, cô kéo kéo vạt áo trước ngực anh, bất mãn nói, "Xử lý xong rồi sao?"
"Vẫn chưa xong." Thẩm Ôn Đình hôn lên trán cô, "Đợi anh thêm nửa tiếng nhé."
Văn Ý chỉ có thể đồng ý, cô nhàm chán nghịch vành tai Thẩm Ôn Đình, thỉnh thoảng nhéo nhéo, nhìn vành tai anh đang dần đỏ lên.
Thẩm Ôn Đình liếc nhìn cô cảnh cáo, Văn Ý hậm hực thả lỏng tay, cô dựa lên người Thẩm Ôn Đình giống như động vật không xương vậy.
Ngải Tư Ngôn đã gửi cho cô không ít tin nhắn, Văn Ý liếc nhìn, trả lời cô: Ở khách sạn ngủ cả một buổi chiều.
Đầu bên kia không trả lời ngay, chắc là đang bận.
Cô lại chán, Văn Ý liếc nhìn màn hình laptop của Thẩm Ôn Đình, trên đó có một đống báo cáo mà cô không thể hiểu được.
Gõ xong dòng cuối cùng, Thẩm Ôn Đình gửi báo cáo đi, nhìn Văn Ý đang dựa vào vai anh, thấp giọng hỏi cô: "Đợi anh có chán không?"
"Ừ..." Văn Ý không vui trả lời anh, cái đầu nhỏ đang dựa trên vai anh cọ một cái.
Cô muốn oán trách, lời đến miệng rồi, lại nuốt vào trong, "Đói quá đi, chúng ta mau đi ăn cái gì đi."
"Được."
Thức ăn địa phương không tệ, khoai tây chiên và cá chiên rất hợp khẩu vị với Văn Ý, thịt và gia vị cũng vừa miệng.
Mà Thẩm Ôn Đình, từ trước đến giờ không ăn mấy món này, cũng bị Văn Ý thuyết phục ăn vài miếng.
Lúc về, ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng gần đó vẫn còn đang sáng, hình dáng của chiếc xe buýt trên đường cũng rất dễ thương.
Văn Ý nhìn bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau, cô nhẹ nhàng điều chỉnh lại.
Đối với cô mà nói, điều quan trọng nhất khi đi du lịch là, cảnh đẹp ở bên cạnh, có người ở cùng mình.
Trước khi đi ngủ, Văn Ý nhìn bộ đồ bơi đang treo ở đầu giường, vẻ mặt vô cùng kiên định, ngày mai cô nhất định phải đi ngắm các anh chàng đẹp trai!
Thực tế là, ngày hôm sau Thẩm Ôn Đình vẫn là phải xử lý công việc.
Văn Ý đợi cả một buổi sáng, có chút nóng nảy, cô thay đồ bơi, lại bị Thẩm Ôn Đình trách móc, "Bên ngoài nắng lắm, em đừng mặc đồ bơi."
"Không muốn!" Văn Ý tức giận nhìn anh, "Anh bận chuyện của anh, em chơi chuyện của em!"
"Cuộc họp tạm dừng." Thẩm Ôn Đình nhìn về phía cái đầu kia, anh đặt laptop xuống, bắt lấy Văn Ý đang định chạy trốn, "Đổi bộ khác."
Văn Ý giãy giụa vô ích, cả người cô bị Thẩm Ôn Đình c ởi sạch, đổi thành một chiếc váy dài.
Cô tức giận nghiến răng, đá vào chân người đàn ông, "Đồ khốn kiếp!"
"Nghe lời nào." Thẩm Ôn Đình thấp giọng, những người phụ nữ khác mặc thế nào anh không quan tâm.
Văn Ý là là vợ anh, loại quần áo hở hang như vậy, cô chỉ có thể mặc trước mặt anh.
"Bên ngoài có rất nhiều người, xong việc anh sẽ đến đón em." Thẩm Ôn Đình đội mũ cho cô, anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Văn Ý đã cau mày rời đi.
Ánh mặt trời vào buổi chiều rất ấm áp, còn có gió nhẹ.
Tâm trạng của Văn Ý tốt hơn được một chút, cô tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Nhìn thấy rất nhiều anh chàng đẹp trai ở trước mình, Văn Ý cố gắng quên đi Thẩm Ôn Đình đang ở khách sạn.
"Người đẹp, một mình à?" Anh chàng tóc vàng đẹp trai tiến lên, mỉm cười thật tươi với cô, nói tiếng Trung một cách thành thục.
Thấy Văn Ý không trả lời, người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi đổi sang một ngôn ngữ khác, "Annyeonghaseyo? Konichiwa?"
Văn Ý: "...!Tôi là người Trung quốc."
"Vậy thì tốt." Người đàn ông cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi xuống bên cạnh cô, "Mẹ tôi là người Trung quốc, vì thế tiếng Trung của tôi cũng được."
Thật sự rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài âm phát âm hơi lạ.
Có lẽ chiều nay đã ngắm nhiều anh chàng đẹp trai rồi, bây giờ Văn Ý không còn hứng thú nữa.
Điện thoại im lặng, tên đàn ông chó Thẩm Ôn Đình này yên tâm để cô đi ra ngoài một mình, không thèm gọi một cuộc nào.
"Ồ." Văn Ý trả lời lấy lệ.
Người đàn ông hơi lúng túng, anh sờ sờ mũi mình, "Chắc là cô không quen thuộc với nơi này, nếu như cô không có hướng dẫn viên du lịch, tôi có thể dẫn cô đi miễn phí."
"Không cần, cô ấy có hướng dẫn viên du lịch rồi." Một giọng nói lạnh lùng chen vào, Văn Ý nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn, đối mặt với Thẩm Ôn Đình, cô hừ một tiếng.
Mặt trời cũng đã xuống núi rồi, còn đến đây làm gì nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn này của Văn Ý ngạo nghễ ngước lên, Thẩm Ôn Đình bật cười, anh nửa quỳ trước mặt Văn Ý, dịu dàng dỗ dành cô đang giận dỗi trước mặt mình, "Lỗi của anh, công việc đã xử lý xong cả rồi."
"Ồ." Văn Ý không để ý anh, cô ghét bỏ nói, "Anh đang cản trở em ngắm nhìn trai đẹp đấy."
Người đàn ông kia nhìn thấy hai người không coi ai ra gì mà trò chuyện, anh lập tức hiểu ra, chỉ có thể hậm hực rời đi.
Thẩm Ôn Đình ngồi xuống bờ cát với cô, cát rất mềm, rất thoải mái.
Văn Ý ở bên cạnh vẫn còn đang tức giận, cô lườm anh một cái rồi quay đầu đi.
"Sao em không đeo nhẫn?" Thẩm Ôn Đình cởi áo khoác ra rồi khoác lên người Văn Ý, "Coi chừng bị cảm lạnh."
"Vốn dĩ em muốn xuống nước." Văn Ý trả lời, cô tức giận nói, "Đeo nhẫn vào sẽ cản trở vận đào hoa của em!"
Thẩm Ôn Đình dừng lại một lát, ngón tay anh nhẹ nhàng véo mặt Văn Ý, thấp giọng hỏi cô, "Còn cần vận đào hoa à?"
"Ai bảo anh không đi cùng em." Văn Ý bị anh véo mặt, nói chuyện cũng không rõ nữa, cô định cắn ngón tay anh nhưng anh lại tránh được.
"Lần này là ngoài ý muốn, nếu em muốn xuống nước, ngày mai chúng ta lại đi." Thẩm Ôn Đình nói với cô, "Chuyện hôm nay anh xin lỗi em."
Vốn dĩ đã hẹn xong, Văn Ý gần như vắt hết sức để kịp hoàn thành bản thảo, kết quả Thẩm Ôn Đình lại có chuyện, Văn Ý vô cùng ấm ức.
"Xin lỗi thì có ích gì." Văn Ý buồn bực, cô chọc chọc lên cát mềm, "Lỡ như ngày mai lại có việc thì sao?"
Đây không phải là lần đầu tiên, tình huống đột nhiên phát sinh rất nhiều.
Một hai lần thì không sao, nhưng mà nhiều lần, cho dù Văn Ý có tự an ủi mình thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ cảm thấy ấm ức.
"Anh đảm bảo sẽ không." Thẩm Ôn Đình nâng mặt cô lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ấm ức của cô, "Ấm ức à?"
"Ừ." Văn Ý bĩu môi, cô nhào vào trong lòng Thẩm Ôn Đình, cố gắng cứu vớt lại hình tượng, "Thật ra thì em rất cao thượng."
"Anh biết."
Văn Ý lại tiếp tục nói, "Chẳng qua là em cảm thấy anh bận quá, vất vả lắm mới có cơ hội đi hưởng tuần trăng mật mà anh lại cho em leo cây.
Đến việc em mặc đồ bơi hai mảnh ra bờ biển anh cũng quản em."
"Ừ, là anh không tốt, để Văn Ý của chúng ta ấm ức rồi." Thẩm Ôn Đình ôm cô vào lòng.
Thái độ nhận sai không tệ, vẻ mặt Văn Ý bình tĩnh lại, lại nghe thấy anh nói, "Nhưng mà đồ bơi hai mảnh vẫn không thể mặc."
Văn Ý: "..." Em đang giận đấy anh có biết không vậy? Anh mà còn không nghe theo em thì tối nay em tống anh vào lãnh cung đấy?
"Nếu như muốn mặc thì về khách sạn mặc cho anh xem." Thẩm Ôn Đình nói.
Văn Ý vừa giận vừa thẹn, "Mơ đẹp lắm!"
Bỗng nhiên bụng lại kêu lên.
Văn Ý xấu hổ, cô bịt tai anh lại rồi đe dọa, "Anh không nghe thấy gì."
"Được." Thẩm Ôn Đình hôn lên mặt cô, ánh mắt như có ý cười, "Là anh đói, bà Thẩm có thể nể mặt anh, cùng anh đi ăn tốt không?
Văn Ý khẽ ho một tiếng, cô kiêu ngạo nói, "Miễn cưỡng đồng ý.".