Chương 1-1: Lời Tựa

Đầu Lâu Hoa Hồng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một ngày tháng sáu trời trong xanh và oi bức, đồng hồ đổ chuông báo hiệu năm giờ chiều.

Mẹ Hạ Thính Nam nhắn tin Wechat hỏi cô tại sao chưa về, Hạ Thính Nam giải thích với bà rằng cô vừa bỏ lỡ một chuyến xe buýt, giờ đang đợi chuyến tiếp theo.

Mặt trời chói chang, Hạ Thính Nam uể oải buồn ngủ, mí mắt cũng sắp cụp xuống.

Gần đây thư viện khá nhiều việc, sáng thì ổn, nhưng cứ đến chiều là lại không thể xoay sở nổi. Công việc thủ thư bận rộn quanh năm, đôi lúc cô cảm thấy rất hối hận vì đã ngồi vào vị trí này, đã vậy đơn vị còn bắt nhân viên học lịch sử Đảng, Hạ Thính Nam tốn rất nhiều thời gian cho việc học tập.

Thật sự quá mệt.

Hàng cây dọc hai bên đường xanh um tươi tốt, phía trong nhà ga có khá nhiều người, mọi người dường như rất sốt ruột.

Không bao lâu sau, cuối cùng xe bus cũng tới, Hạ Thính Nam vội vàng lên xe, hơi lạnh điều hòa phả vào mặt cô, cô đi thẳng xuống hàng ghế cuối và ngồi xuống.

Góc trái bên trên có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc áo ngắn tay màu đen, cúi thấp đầu, chiếc cổ mảnh mai lộ ra trước mắt Hạ Thính Nam, có vẻ anh ta đang chợp mắt nghỉ ngơi.

Từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh, trực giác mách bảo người này chắc chắn rất đẹp trai.

Cô rút điện thoại di động ra, giấu sau cuốn sách trên tay, bí mật chụp ảnh gửi cho Trần Xuyến.

Hạ Thính Nam: “Cậu nhìn người này đi, đẹp trai nhỉ?”

Trần Xuyến: “Oa, được, ổn! Có ảnh chính diện không?”

Hạ Thính Nam: “Không, sao mình dám chụp chứ.”

Trần Xuyến: “Bỏ đi, vớ vẩn mặt với vẻ ngoài chẳng đẹp chút nào đâu! [Nhe răng]

Trần Xuyến: “Có điều mình có cảm giác hơi quen.”

Hạ Thính Nam bấm mở tấm ảnh vừa chụp và quan sát, đột nhiên nhận ra nửa khuôn mặt này tương đối quen, khí chất cũng vô cùng quen thuộc.

Cô chớp mắt nhìn về hướng đó lần nữa, đồng thời chỉnh lại góc độ để có thể nhìn hết cả khuôn mặt đối phương.

Sao có trùng hợp như vậy? Không phải anh đang làm việc ở thành phố khác ư?

Sau mấy lần cố gắng nhưng chỉ nhìn thấy cằm, cô quyết định không gắng gượng nữa, tiếp tục đọc cuốn sách đang cầm trên tay.

Vào giờ cao điểm, giao thông ùn tắc, mặc dù đang là đèn xanh nhưng mấy ô tô con phía trước vẫn chưa thể di chuyển, lái xe mất kiên nhẫn ấn còi inh ỏi.

Cô vô tình nhìn về phía trước thì thấy gương mặt đẹp trai dưới mũ lưỡi trai.

Hạ Thính Nam!!!

Mẹ kiếp!

Gần đây công việc ở đồn rất nhiều, đã vậy còn là thời điểm báo cáo tài liệu giữa năm nên ngày nào Từ Bỉnh Nhiên cũng phải tăng ca, cuối cùng hôm nay mới được tan sở đúng giờ.

Anh ngồi trên xe từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, nếu lái xe không bấm còi, có lẽ anh đã ngủ quên.

Hạ Thính Nam thấy Từ Bỉnh Nhiên kéo rèm cửa lên quan sát bên ngoài, sau đó lại quay đầu về phía cô.

Cô yên lặng cúi đầu, cầm cuốn sách trên tay lên che mặt.

Từ Bỉnh Nhiên tinh mắt nhìn thấy trong góc có một người đang cúi đầu, không phải là kiểu người thuộc hội cúi đầu thường xuyên nghịch điện thoại, tay cầm một cuốn sách vô cùng quen thuộc với anh, thi thoảng lại nhướng mày tò mò.

Hạ Thính Nam – người đang ngăn cản tầm mắt nghĩ thầm: “Cái quái gì vậy, đúng là Từ Bỉnh Nhiên, nhưng sao anh lại ở đây?”

Cô để sách hơi thấp xuống, thấy Từ Bỉnh Nhiên quay cả đầu lại, cô lập tức cúi đầu thấp xuống.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm cuốn sách màu vàng chữ đỏ một lúc, sau đó bình tĩnh quay đi, không nhìn Hạ Thính Nam nữa, đứng dậy đi về phía cửa xe bus, chuẩn bị xuống xe.

Lúc này Hạ Thính Nam mới dám lộ hết mắt ra, đau khổ nhận ra mình cũng phải xuống.

Chưa kịp nghĩ xem phải làm gì thì bác tài đột nhiên dừng xe lại. Từ Bỉnh Nhiên bước thẳng xuống xe, Hạ Thính Nam cũng vội vàng chạy theo sau.

Vừa xuống xe, cô đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Từ Bỉnh Nhiên, quả nhiên nhìn thấy anh đang ở cách đó không xa.

Từ Bỉnh Nhiên về từ bao giờ? Tại sao không có ai nói cho cô biết…

Hạ Thính Nam cảm thấy trống rỗng và phiền muộn, đi theo Từ Bỉnh Nhiên.

Từ Bỉnh Nhiên dường như hoàn toàn không để ý tới phía sau có một người đi theo, vẫn ung dung bước đi, thi thoảng lại ngửa cổ hơi lên.

Nhìn thấy động tác quen thuộc, Hạ Thính Nam cũng vặn cổ theo.

Đây là hành động quen thuộc Từ Bỉnh Nhiên làm từ nhỏ tới lớn trong lúc đọc sách.

Thuở nhỏ, Hạ Thính Nam nhiều lần trèo cửa sổ vào phòng Từ Bỉnh Nhiên, lần nào cũng thấy anh đang yên tĩnh đọc sách trên giường hoặc trên bàn học. Mỗi lần nhìn thấy cô anh đều ngước mặt nhìn, sau đó uốn éo chiếc cổ mỏi nhừ.

Hai người cùng bước vào một tòa nhà, sàn bê tông dưới đất xám xịt, tay vịn cầu thang đã được sửa lại chắc chắn, không còn phát ra tiếng kêu kẽo kẹt như trước.

Hạ Thính Nam bước nhẹ theo anh, cảm thấy mình không khác gì một tên trộm, về nhà mà phải lén lút.

Nghe thấy tiếng đóng cửa phát ra từ nhà Từ Bỉnh Nhiên, cô chạy nhanh như chớp vào nhà.

Ba Hạ đang nghe điện thoại trong phòng khách, thấy cô bèn nhoẻn miệng cười, đang định nói chuyện thì cô đã chạy vọt vào bếp.

“Mẹ, Từ Bỉnh Nhiên về bao giờ thế?”

Mẹ Hạ vừa xào đồ ăn vừa trả lời cô: “Mẹ chưa nói với con à? Nó chuyển về được hai năm rồi.”

Hạ Thính Nam ngớ người: “Tại sao mẹ không nói với con?”

“Con có hỏi đâu, với cả không phải quan hệ giữa hai đứa tốt lắm à, nó về mà con không biết ư?” Mẹ Hạ tự nhiên nói, “Nhanh lên, muốn ăn cơm thì tranh thủ giúp mẹ bê đồ ăn lên bàn.”

Hạ Thính Nam bưng đĩa nghĩ thầm: “Làm sao con biết được…”

Lúc ăn cơm Hạ Thính Nam vẫn thắc mắc: “Sao con về hai tháng nay mà chưa gặp anh ấy lần nào?”

Cô đi làm ở nơi cô học đại học suốt ba năm, vì không chịu được áp lực nên đã về quê thông qua kì thi công chức của tỉnh. Mặc dù công việc bây giờ cũng có lúc mệt mỏi nhưng quả thực hạnh phúc hơn nhiều.

Mẹ Hạ nói: “Con không biết cảnh sát bận bịu thế nào sao? Ngày nào cũng phải tăng ca trực đêm, có được về sớm như con đâu.”

Cô phủ nhận: “Đâu có đâu, chuyển sang môi trường mới, con cũng phải tập làm quen mà.”

“Đúng rồi, hôm nào bảo Từ Bỉnh Nhiên sang nhà mình ăn cơm, thấy nó bận rộn như vậy ba cũng xót.” Ba Hạ đề nghị, “Bỉnh Nhiên cũng chẳng sung sướng gì.”

“Dạ.” Hạ Thính Nam chọc chọc bát cơm, lơ đãng đáp.

Nghĩ đến Từ Bỉnh Nhiên, cảm xúc của Hạ Thính Nam chợt trở nên hỗn loạn. Mối quan hệ của hai người trước kia rất tốt, cô từng cả ngày dính lấy Từ Bỉnh Nhiên. Có điều Từ Bỉnh Nhiên lại thích cô và theo đuổi cô suốt nhiều năm, nhưng cô thật sự không có tình cảm với anh, hai người đã chiến tranh lạnh mấy năm nay, bây giờ vẫn luôn cảm thấy khó xử.

Buổi tối, cô ngồi trước bàn đọc sách, mắt luôn vô thức liếc qua cửa sổ. Tâm lý con người là một cái gì đó vô cùng kỳ quái, trước đó không biết Từ Bỉnh Nhiên chuyển về thì không sao, giờ biết lại sinh ra ảo giác, dường như lúc nào nhà bên cạnh cũng có tiếng động.

Sau một lúc đọc sách, cô nhận thấy mình đọc không vào, vì vậy quyết định đi tắm, mặc bộ đồ ngủ nữ tính đã mua vài năm trước, năm trên giường đọc tiểu thuyết.

Đọc được một lát, cô nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng gì đó vỡ vụn, hình như phát ra từ nhà Từ Bỉnh Nhiên.

Hạ Thính Nam không kìm được lòng, đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa sổ, vểnh tai lắng nghe âm thanh.

Tiếng động trong trí nhớ loáng thoáng vang lên, Hạ Thính Nam nhìn ra thăm dò thì thấy mấy bóng đèn nhỏ ngoài ban công vụt sáng, có một bóng người đang ngồi ở đó, chiếc bóng kéo dài làm mất đi hình dạng ban đầu.

Từ Bỉnh Nhiên đang nói chuyện điện thoại bàn bạc với đồng nghiệp về các tài liệu tuần này.

“Đại Từ, bên cậu có tiếng gì vậy?”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn ra ban công, “Không có gì đâu, tôi bất cẩn làm vỡ cốc.”

“Còn số liệu trong báo cáo thì sao…”

Từ Bỉnh Nhiên kiên nhẫn sắo xếp mảnh vỡ dưới đất vào trong giấy bạc rồi ném vào thùng rác. Anh bước ra ban công nhìn sang cửa sổ nhà bên, chiếc rèm cửa kaki quen thuộc đập vào mắt, che mất khung cảnh trong phòng.

Đêm nay rất yên tĩnh, ngay cả tiếng nhạc khiêu vũ của mấy dì ở quảng trường ngày thường cũng biến mất, như thể cả thế giới đều đang dừng lại trong một khoảnh khắc.

Từ Bỉnh Nhiên không nhìn sang bên kia nữa, nói với đầu dây đối diện: “Nhắc tổ công tác bên dưới mai báo cáo tài liệu, nếu không sẽ bị trừ điểm.”

Anh và Tiết Khải nói thêm vài câu rồi tắt máy.

Từ Bỉnh Nhiên đặt túi rác ngay trước cửa nhà, nơi đây là một khu nhà cũ được xây dựng cách đây hai mươi năm, hành lang bên ngoài làm từ bê tông xám xịt, túi rác rơi xuống phát ra âm thanh quái dị.

Anh nghiêng đầu nhìn cửa phòng bên, sau đó bình tĩnh rời mắt, chậm rãi châm một điếu thuốc.

Một ngọn lửa hồng sáng lên giữa đêm, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.