Chương 84: Tặng dược, kiếm rỉ sét thay đổi

Đao Kiếm Thần Hoàng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng cười như không cười nói:

- A! Chắc chắn là ảo giác. Thanh Sam Đông Viện ra một người đẹ nhất đại tái? Đoàn thể thì xếp hạng hai trong năm viện? Hưm, chắc chắn là may mắn, lần sau đám nhóc các ngươi sẽ không ăn may như vậy!

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện bao gồm Đinh Hạo hận không thể xông lên đập bẹp Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng kéo thù hận này.

Bởi vì Đinh Hạo bị thương khá nặng trong chung kết nên buổi tối, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện không tổ chức ăn uống chúc mừng rình rang. Vương Tiểu Thất, Trương Phàm dìu Đinh Hạo quay về sân số tám tu dưỡng.

Trên đường đi Đinh Hạo gặp nhiều người nói chúc mừng.

Trong đó có 'lão bằng hữu' gặp một bên bên Tẩy Kiếm Trì là đám người Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên.

Nhưng Đinh Hạo không ngờ là hạt tiêu nhỏ kiêu ngạo Lý Y Nhược đi theo biểu ca đến, dáng vẻ kênh kiệu lấn át người. Lý Y Nhược liếc mắt hĩnh mũi, không nói một lời. Đinh Hạo cảm thấy chắc nha đầu này tiếc là hắn không bị Lương Phi Tuyết đánh gần chết.

Trước cửa sân số tám, Đinh Hạo ngạc nhiên gặp Lý Lan chờ sẵn.

Thiếu niên âmn hu đầy dã tâm Lý Lan mặt không biểu tình nhét một bình ngọc tỏa mùi thơm vào tay Đinh Hạo.

Lý Lan nói:

- Thuốc trị thương, muốn tranh địa vị viện thủ với ta thì dưỡng thương lành đi, ta không muốn cùng nửa tàn phế tranh đoạt cái gì.

Lý Lan nói xong bay đi.

Đinh Hạo nhìn bình ngọc màu xanh trong tay, lắc đầu cười khẽ.

Lý Lan thật thú vị.

Đinh Hạo bỗng cảm thấy thiếu niên âm nhu lạnh lùng Lý Lan có nét đáng yêu người khác không chú ý thấy.

Vương Tiểu Thất nghi ngờ nhìn bình ngọc:

- Bên trong chứa cái gì? Chắc không phải là độc dược đi?

Vương Tiểu Thất nhắc nhở Đinh Hạo:

- Đinh sư huynh, tiểu tử này trong tối ngoài sáng luôn đấu với sư huynh, coi chừng hắn âm mưu gì đó.

Trương Phàm đồng ý gật đầu.

Đinh Hạo cười đấm Vương Tiểu Thất, Trương Phàm, nói:

- Hai ngươi đừng đoán mò.

Đinh Hạo, Trương Phàm Vương Tiểu Thất vào sân.

Vương Tiểu Thất cười tủm tỉm đưa một chồng kim phiếu cho Đinh Hạo, nói:

- Đinh sư huynh, cho ngươi.

- Cái gì? Kim phiếu chứng thực của Vấn Kiếm tông.

.. Bốn vạn lượng?

Đinh Hạo giật mình kêu lên:

- Cho ta nhiều như vậy làm gì?

Vương Tiểu Thất đá lông nheo nói:

- Hì hì, Trương Phàm, nói cho Đinh sư huynh biết đi.

Trương Phàm cẩn thận kể nguồn gốc kim phiếu, cuối cùng nói:

- Đinh sư huynh hãy nhận đi, tiểu Thất có lòng. Bây giờ sư huynh đã là đệ nhất năm viện đại tái, sau này thành trung tâm gió bão cần nhiều tài nguyên tu luyện, rất tốn tiền.

Đinh Hạo cầm kim phiếu, nhìn Vương Tiểu Thất lại ngó Trương Phàm, suy nghĩ giây lát, gật đầu cười nói:

- Được, ta nhận kim phiếu này.

- Oa, tốt quá!

Vương Tiểu Thất, Trương Phàm hưng phấn nhảy cẫng lên, trái tim treo cao đã thả xuống.

Bọn họ sợ Đinh Hạo từ chối, giờ thì tốt rồi, điều này nói lên Đinh sư huynh xem Vương Tiểu Thất, Trương Phàm như huynh đệ.

* * *

Đinh Hạo quay về phòng của mình, ánh trăng chiếu vào từ khung cửa sổ, tĩnh lặng.

Đinh Hạo cất phần thưởng Hư Không Giới Thạch, Long Văn Hỏa Diễm Đao vào buồng trong, không vội xem xét mà trở ra đại sảnh vận chuyển huyền khí chữa trị thân thể bị thương.

Qua trận chiến thảm liệt, người Đinh Hạo bị các vết thương lớn nhỏ hơn một trăm cái. Tuy rằng chỉ là bị thương ngoài da nhưng Đinh Hạo trừ khuôn mặt hoàn chỉnh ra chỗ khác giống bị lột da. Mặc dù đao kiếm song thánh thể tự động hồi phục thể chất nhưng Đinh Hạo cần tĩnh dưỡng.

Đinh Hạo cởi đồ ra, trần truồng ngồi trên bồ đoàn.

Giọng Kiếm Tổ đáng đánh vang trong đầu Đinh Hạo:

- Không ngờ lúc Tiểu Đinh Tử ngươi chiến đấu cũng khá nam nhân.

Đao Tổ cũng hùa theo sau đó:

- Đúng vậy. Hì hì, cơ ngực rắn chắc, sáu khối cơ bụng. Hì hì, lão nương nhìn tim rung rinh.

Đinh Hạo bị đùa giỡn, dở khóc dở cười, chịu hết nổi hai lão tổ tông quậy này. Đinh Hạo nhắm mắt lại mặc kệ Kiếm Tổ, Đao Tổ, chữa trị vết thương ngoài người.

Trước khi vạn công Đinh Hạo lấy bình ngọc màu xanh Lý Lan tặng cho, mở nắp bình ra. Mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập trong phòng, Đinh Hạo hít vào cảm thấy phấn chấn tình thân.

Xem ra bình 'thuốc trị thương' này có giá trị không nhỏ.

Bình ngọc to cỡ nửa bàn tay, trơn bóng tỏa sáng dưới ánh trăng, chạm trổ tỉ mỉ, chất liệu thanh sương ngọc thượng đẳng bảo vệ dược lực không tiết ra ngoài trong hạn độ lớn nhất. Bên trong chứa chất lỏng màu ngọc trong suốt lóng lánh tựa quỳnh tương.

Đinh Hạo đổ chất lỏng ra một ít bôi lên người.

Cảm giác mát mẻ tê dại truyền lên não, Đinh Hạo thúc đẩy huyền khí băng sương phối hợp, vết thương nhanh chóng lành lại, cảm giác đau đớn mất ngay.

- Dược lực thật mạnh!

Giờ Đinh Hạo mới hiểu Lý Lan rộng rãi thế nào, gã cho hắn bình dược này tuyệt đối là linh dược trị thương hiếm thấy, ngàn kim khó mua.

Nghĩ đến đây Đinh Hạo tiếc không dùng tiếp chất lỏng cứu mạng. Bây giờ Đinh Hạo chỉ bị thương ngoài da, huyền khí và đao kiếm song thánh thể có năng lực tự lành rất nhanh sẽ chữa khỏi, không cần lãng phí linh dược quý giá như vậy, không chừng sau này sẽ có lúc cần dùng nó.

Đinh Hạo cất bình ngọc, vận chuyển huyền khí băng sương phong sương hạ đan điền chậm rãi tiến lên trong hai huyệt khiếu đường đệ nhất kinh mạch võ đạo thủ thiếu âm đệ nhất kinh.

Chiến đấu liên tục ba ngày khiến cảnh giới của Đinh Hạo chưa đột phá về chất nhưng vận dụng huyền khí, nắm chắc, khống chế thì hơn trước gấp mấy lần, đến cảnh giới mới tinh.

Huyền khí băng sương chạy trong kinh mạch, mệnh tuyền huyệt khiếu, thần hải trơn mượt như ngọc, sâu thẳm bí ẩn như sao, ẩn chứa lực lượng kỳ dị, có tia sáng phát ra từ người Đinh Hạo.

Đây là dấu hiệu đỉnh nhị khiếu Võ Đồ cảnh.

Tiếp theo Đinh Hạo tu luyện trung đan điền lục kỳ kinh đao pháp huyền khí, thực hiện đao pháp huyền khí vào nhị khiếu Võ Đồ cảnh mới tiếp tục thúc đẩy đệ nhất kinh mạch võ đạo thủ thiếu âm đệ nhất kinh vào tam khiếu Võ Đồ cảnh.

Chính lúc này, Đinh Hạo chú ý một hiện tượng kỳ lạ.

- A? Có chuyện gì? Kiếm sét biến đổi? Vết rỉ sét rớt xuống? Chuyện khi nào?

Một luồng sáng âm u đập vào mắt Đinh Hạo, hắn ngạc nhiên phát hiện kiếm rỉ sét loang lổ không biết từ khi nào tầng ngoài rớt xuống lộ ra mũi kiếm sáng ngời như thất luyện lạnh giá.