Đăng vào: 12 tháng trước
Châu Mạn Thuần thấy tình huống không ổn, vội vàng đứng dậy nhưng cô ta quên mất chân của mình đang bó bột vì thế cô ta ngã xuống ngay lập tức.
Tuy nhiên không may mắn như Bạch Giai Kỳ, Châu Mạn Thuần ngã trúng một mảnh sứ, tuy nhiên lại chẳng có ai quan tâm đến cô ta.
Mà Sở Hạo Vũ và Bạch Giai Kỳ vốn giằng co đang liền bị tiếng thét của Châu Mạn Thuần làm cho giật mình, cô nhanh chóng đẩy anh ra.
Sau đó liếc nhìn Châu Mạn Thuần đang ngồi dưới đất, ánh mắt chứa ý cười như có như không nhìn về phía Sở Hạo Vũ.
Sở Hạo Vũ bắt gặp ánh mắt này, gương mặt càng trở nên khó chịu, nhưng người mang Châu Mạn Thuần đến đây là anh nên…
“Vương Khiết đỡ Châu tiểu thư đứng dậy.” Anh quát lớn.
Vương Khiết dạ một tiếng, quay người bĩu môi muốn đỡ cô ta.
Nhưng Châu Mạn Thuần làm sao có thể để cô ấy đỡ được, người cô ta muốn là Sở Hạo Vũ.
“Anh Hạo Vũ!”
Dáng vẻ thoi thóp của cô ta làm Sở Hạo Vũ có chút không đành lòng, anh đỡ Châu Mạn Thuần ngồi lên ghế.
“Giai Kỳ tại sao em lại đánh Mạn Thuần?” Anh nhíu mày hỏi.
Nghe được câu hỏi của anh, trái tim của cô bỗng “thịch” một tiếng, tâm tình lại trở nên tồi tệ hơn một chút.
“Tại sao? Anh muốn biết tại sao, không bằng hỏi em gái thuần khiết này của anh đi!” Cô cười khẩy.
Bạch Giai Kỳ, mày lại ngu ngốc nữa rồi!
Thái độ của cô làm anh bực bội, cô đây là làm sao? Lại ăn phải thuốc nổ, anh chọc giận cô sao?
“Anh Hạo Vũ, anh đừng tức giận tất cả đều là lỗi của em.
Không phải là lỗi của chị Giai Kỳ.”
“Đừng sợ nói cho anh biết!” Sở Hạo Vũ muốn làm cho ra lẽ chuyện này.
Cô bị bệnh nhưng không đồng nghĩa cô có quyền dùng nó bắt nạt người khác.
“Em..
là bởi vì… bởi vì…” Châu Mạn Thuần ngập ngừng, sau đó len lén liếc Sở Tuấn Kiệt và Bạch Giai Kỳ.
Chạm phải ánh mắt của cô, cô ta giật mình, sợ hãi lùi lại phía sau Sở Hạo Vũ.
Phản ứng của cô ta khiến mọi người khó hiểu, không hiểu cô ta lại muốn làm trò gì nữa.
Ở nhà họ Sở này, chỉ có duy nhất một mình Sở Hạo Vũ không biết bộ mặt thật của cô ta mà thôi.
Từ sau khi anh đưa cô ta đến đây, Châu Mạn Thuần đã tự cho mình là nữ chủ nhân của căn nhà này vì thế không còn kiêng nể gì mà sai xử đám người hầu như nô lệ của cô ta.
Chính vì thế, có thể nói Châu Mạn Thuần hiện tại chính là kẻ thù chung của người hầu Sở gia.
Sở Hạo Vũ nhíu mày, cô muốn nói gì thì nói rành mạch đi, cứ ấp úng như vậy thật khó chịu, bây giờ anh mới biết được cô còn có cách nói chuyện khiến người khác bực bội như thế.
“Em muốn nói cái gì?”
Giọng nói của anh làm Châu Mạn Thuần biết, cô ta hít một hơi thật sâu, như thế lấy toàn bộ dũng khí nói: “Chị Giai Kỳ đánh em bởi vì em bắt gặp được chị ấy cùng với chú Tuấn Kiệt ôm nhau ở vườn hoa.
Chị ấy đe dọa em không được nói cho anh biết, em không đồng ý.
Vì thế… vì thế…” Lời cuối cùng kết thúc bằng việc cô ta ôm mặt khóc nức nở.
Nghe được lời của Châu Mạn Thuần, nhà họ Sở lâm vào tình trạng im lặng.
Ánh mắt Sở Hạo Vũ nhìn Bạch Giai Kỳ cũng thay đổi.
Lời này khiến anh nhớ tới đoạn ghi âm đó, tuy biết nó có thể là quá khứ, anh nên quên nó đi nhưng nó lại như một cái gai đâm ở đó không cách nào rút ra được, không đau nhưng lại vô cùng khó chịu.
“Giai Kỳ…”
“Sở Hạo Vũ, cháu bị điên sao? Cả ngày hôm nay chú đều ở cùng một chỗ với cháu, chẳng lẽ cháu bị mất trí rồi!” Sở Tuấn Kiệt thả hai tay về bên người, trong lòng có chút tiếc nuối bản thân không giữ chặt cô để anh ta cướp đi mất nhưng ngoài mặt lại bình thản vô cùng.
“Không phải, là lần đó ở bệnh viện.
Hai người… hai người…” Châu Mạn Thuần gấp gáp trả lời, nhanh chóng chặn lại cơ hội mở miệng của Sở Hạo Vũ.
Ở bệnh viện… ba người Sở Hạo Vũ ba mặt nhìn nhau, tất cả đều nhớ lại chuyện không vui khi đó.
“Anh Hạo Vũ, anh hãy tin em, là thật! Sau khi anh rời đi, em nhìn thấy anh ta vào phòng chị Giai Kỳ, hai người họ an ủi nhau suốt hai tiếng đồng hồ.” Châu Mạn Thuần bất chấp lớn tiếng nói.
"Châu Mạn Thuần, cô đừng ngậm máu phun người!" Một người luôn bĩnh tĩnh như Sở Tuấn Kiệt cũng nhịn không được mà quát lớn, anh ta không ngờ Châu Mạn Thuần chơ chẽn như vậy.
Nghe được điều, Sở Hạo Vũ biến sắc, anh nhìn chằm chằm vào Sở Tuấn Kiệt, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh ta lại tránh đi.
Ánh mắt của Sở Hạo Vũ càng trở nên đen tối, khí lạnh bao quanh cơ thể anh càng dày đặc hơn.
“Ha ha ha! Châu Mạn Thuần, cô biết gì không, vốn dĩ tôi cho rằng mọi chuyện mà cô làm chẳng qua là bởi vì cô quá yêu anh ta.
Nhưng hiện tại, nhìn cô bất chấp thế này, tôi thực sự khinh thường cô.” Bạch Giai Kỳ cười lớn, phá vỡ sự tĩnh lặng, đưa tay vuốt nhẹ tóc mai, bên tai lại truyền đến chút đau đớn khiến cô không nhịn được mà nhíu mày.
Nhưng hành động này của cô ở trong mắt Châu Mạn Thuần lại chính là sự khiêu khích, sỉ nhục.
Ánh mắt nhìn về phía Bạch Giai Kỳ giống hệt một con rắn độc.
"Chị Giai Kỳ, chị không cần dọa nạt tôi!"
Đúng lúc này, Sở Hạo Vũ quay người đụng trúng ánh mắt của Châu Mạn Thuần liền giật mình.
Bản thân một người phải căm ghét người khác mới có thể có ánh mắt đáng sợ như thế, như thể trong chớp mắt sẽ tiến lên xé xác đối phương ra vậy.
Trong vô thức, anh bỗng dịch bước chân chắn tầm nhìn của cô ta.
Châu Mạn Thuần cũng nhận thấy ánh mắt của anh, cô ta vội cuống quýt cúi đầu, thay thế bằng sự đáng thương.
Nhưng trong lòng, Sở Hạo Vũ đã rơi xuống một hạt mầm nghi hoặc, có phải anh… nhìn nhầm cô ta rồi hay không? Có phải chuyện lần đó không phải do Giai Kỳ làm.
Anh đưa mắt nhìn về phía Bạch Giai Kỳ lại thấy dửng dưng đứng đó.
Anh đột nhiên có chút không biết làm sao, đành ho nhẹ một cái.
Vương Khiết đứng bên cạnh Bạch Giai Kỳ liền nhận ra có gì đó không đúng.
Cô ấy phát hiện từ nãy tới giờ cô chủ cứ chốc lát lại lắc nhẹ đầu, thấy lạ cô liền tiền lại gần quan sát thì phát hiện….