Chương 36: 36: Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Quả thật Trần Nguyệt Cầm khá thích Hạ Ly, khí chất và tính tình ôn hoà của cô khiến Trần Nguyệt Cầm nhịn không được muốn nói chuyện thêm vài câu.

"Anh mới là bà tám."
Cô trừng mắt với Hoàng Minh rồi quay sang tươi cười với hai người Hạ Ly.

"Ngày mai hai người còn ở đây chứ?"
Hoàng Minh nhíu mày.

"Nguyệt Cầm."
"Anh gọi cái gì? Em chỉ muốn mời hai người họ sang nhà chơi thôi mà."
Cô lườm Hoàng Minh một cái, lại quay sang tươi cười với Hạ Ly.

"Nhà tôi cách khu nhà này một con hẻm, ngày mai cô có rảnh thì sang nhà tôi chơi.

Nói thật nhé, từ lần đầu gặp cô tôi đã thấy rất thân thuộc rồi."
Trần Nguyệt Cầm nói là thật, cô nhớ mang máng dường như đã từng gặp Hạ Ly trước đó rồi.

Hạ Ly cảm nhận được sự nhiệt tình của Trần Nguyệt Cầm cũng không cười cười ứng phó nữa, mà là thật lòng gật đầu đáp ứng.

"Ngày mai tôi vẫn chưa đi, nếu thế mai sang nhà cô làm phiền một hôm nhá."
"Tốt quá."
Hai cô gái trao đổi phương thức liên lạc rồi hẹn nhau kế hoạch ngày mai, hai người Trần Cảnh và Hoàng Minh chỉ đứng một bên im lặng.

Hoàng Minh là bất đắc dĩ với tính cách hoạt bát của Trần Nguyệt Cầm, còn Trần Cảnh thì suy nghĩ đã bay đi có chút xa.

Cô em gái cùng cha khác mẹ này của anh thật có chút khiến người khác phiền phức, nhưng Hạ Ly vui vẻ như thế ngày mai anh cứ ghé qua căn nhà kia một lần cũng không sao.

Chỉ là...!Không biết người đàn ông kia sẽ có phản ứng thế nào khi nhìn thấy anh nhỉ?
"Không làm phiền hai người nữa chúng tôi đi trước, giáng sinh vui vẻ nhé."
Trần Nguyệt Cầm thoả mãn lưu số di động của Hạ Ly, cũng không kì kèo nữa nói tạm biệt với hai người.


Hạ Ly mỉm cười cũng chúc cô một câu giáng sinh vui vẻ, Trần Cảnh thu hồi lại suy nghĩ gật đầu với hai người xem như là chào hỏi rồi tiếp tục nắm tay Hạ Ly rời đi.

Cho đến khi hai người đi xa, Trần Nguyệt Cầm vẫn cứ nhìn mãi theo bóng lưng họ hâm mộ không thôi.

"Em có hâm mộ cũng không được như người ta đâu."
Hoàng Minh nhìn thấu suy nghĩ của cô nhàn nhạt liếc cô một cái, anh trực tiếp kéo cổ tay cô lôi đi.

"Thế thì sao chứ?"
Cô cứng miệng cãi lại anh, nhìn cũng không cho cô nhìn anh có giỏi thì cũng dịu dàng như Trần Cảnh đi.

Nhưng cô không ngờ Hoàng Minh trước nay đều là tên mặt lạnh lại không nói không rằng, trực tiếp xoay người lại đưa tay cố định ót cô bắt cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Em không phải cô gái đó, anh cũng không phải Trần Cảnh.

Cho nên, em bớt nhìn người khác bằng ánh mắt đó cho lão tử cách xa hai người kia ra một chút."
Suốt ngày cứ không ngớt miệng khen bạn trai nhà người ta xem anh là tên chết rồi đấy phỗng.

Trần Nguyệt Cầm khẽ nuốt nước bọt, cô cười hì hì đưa tay lên trán chào một cái.

"Vâng thưa sếp."
"Em..."
Hoàng Minh bực bội không thèm để ý đến cô nữa tự mình đi trước, Trần Nguyệt Cầm biết tính khí thối của anh cô cũng không chấp nhặt lẽo đẽo chạy sau lưng anh.

"Hoàng Minh anh định không thèm quan tâm đến em đó à?"
"..."
"Thế anh đêm hôm khuya khoắt còn chạy đến nhà tìm em làm gì?"
"..."
"Ôi quả nhiên, bạn trai nhà người ta vẫn dịu dàng hơn biết bao."
"Trần Nguyệt Cầm em có im ngay đi không, nếu không phải vì biết bác gái về quê rồi chỉ còn em và bác trai ở nhà anh còn lâu mới chạy đến đây."
Trần Nguyệt Cầm đạt được ý muốn, cô mỉm cười ôm lấy cánh tay anh.

"Vậy là anh quan tâm em đúng không?"

"Em muốn nghĩ gì thì nghĩ."
Trần Nguyệt Cầm bĩu môi, xoè tay ra.

"Đồ cứng miệng, quà giáng sinh của em đâu?"
Hoàng Minh liếc lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô, sau đó lại dời mắt đi chỗ khác.

"Vứt rồi."
Trần Nguyệt Cầm vốn là đang tươi cười cũng bị anh chọc cho tức phát điên.

"Hoàng Minh! Anh nói lại thử xem."
Thấy cô bắt đầu vươn nanh múa vuốt Hoàng Minh nheo mắt trực tiếp vác cô lên vai nghênh ngang rời đi.

"Đi nào, chúng ta về nhà đóng cửa lại anh cho em nhận quà giáng sinh."
"Thả em xuống ngay tên thối tha nhà anh."
Trần Nguyệt Cầm bị anh vác trên vai máu cơ hồ đều dồn lên tới não, lại nghe tên nào đó không biết xấu hổ mà nói lời bậy bạ.

Hoàng Minh mắt điếc tai ngơ đánh cái bốp vào mông cô.

"Im lặng, muốn cả xóm đều biết chúng ta về nhà làm việc gì à."
"Aaa...!Hoàng Minh sau này ai mà nói anh là người chín chắn quân tử em liền vác súng bắn chết kẻ đó."
"Vậy để xem em còn sức không đã."
Năm lần bảy lượt khiêu khích anh, xem em sau này còn dám khen người khác trước mặt ông đây không.

"Đồ lưu manh giả danh tri thức."
Hoàng Minh tặc lưỡi sải bước chân dài đi về phía ngược lại.

"Tri thức thì làm gì còn kích thích chứ."
Trần Nguyệt Cầm hoàn toàn câm lặng với độ vô sĩ của anh, cô nhận mệnh không thèm giãy dụa nữa.

Đi một lúc Hoàng Minh cũng thành công vác người về tới nhà, anh thả cô xuống còn không quên chỉnh lại gốc áo bị vén lên lúc dằn co khi nảy của cô.


Trần Nguyệt Cầm ai oán lườm anh.

"Chỉnh cái gì? Không phải anh muốn về nhà lăn giường à?"
"Tha cho em một hôm đấy."
Anh nắm tay cô kéo vào nhà, vốn dĩ muốn ghé qua xem cô thế nào rồi về nhưng cô nàng này ngày mai còn tiếp hai vị khách khiến anh không thể yên lòng nên đành ngủ lại vậy.

"Hai đứa đi dạo về sớm thế, bên ngoài chơi không vui sao?"
Trần Lập ngồi ở phòng khách xem tivi thấy hai người mới vừa ra ngoài đi dạo đã quay về thì không khỏi bất ngờ.

"Dạ bên ngoài khá lạnh nên tụi con về sớm ạ."
Hoàng Minh đáp lời ông một bên lại lôi kéo cô gái nào đó bắt đầu dở tính khí không cho anh nắm tay.

Trần Lập nghe thế thì gật đầu, lại liếc mắt nhìn con gái đang phụng phịu ở phía sau.

"Con làm gì mà ra ngoài một vòng đã bí xị cả mặt ra thế kia hả, Nựu Nựu."
Trần Nguyệt Cầm bĩu môi.

"Không có gì, trễ rồi ba nên ngủ sớm đi ạ tin tức thì lúc nào xem chả được."
Cô thoát khỏi tay Hoàng Minh đi sang đấm vai cho Trần Lập, khiến ông vui vẻ cười đến híp mắt.

"Ừ, ba đi ngủ sớm."
Nói rồi lại nhớ đến Hoàng Minh bên cạnh.

"Tối nay con ngủ lại đây đi A Minh, khuya rồi lái xe về cũng không an toàn."
"Dạ vâng thưa bác."
"Thôi hai đứa nghỉ ngơi sớm đi, bác đi ngủ đây."
Ông cười cười vỗ vỗ bàn tay nhỏ của con gái đang bóp vai cho mình rồi đứng lên đi về phòng ngủ.

"Em đi dọn dẹp phòng khách cho anh."
Hoàng Minh nhướng mày nắm tay cổ tay cô.

"Làm gì?"
Trần Nguyệt Cầm mở to mắt, đáp:
"Cho anh ngủ chứ làm gì."
"Anh ngủ chung với em."
Hoàng Minh thẳng thừng nói ra yêu cầu mà không hề ngượng ngùng.


"Đây là nhà chính không phải nhà của chúng ta đâu, anh ngủ ở phòng khách đi."
Không có quà giáng sinh còn đòi ngủ chung với cô à, anh cứ ở đó mà mơ đi.

Hoàng Minh im lặng 3 giây nhìn cô chằm chằm, song liền xoay người đi thẳng lên tầng.

Trần Nguyệt Cầm trợn mắt không thể tin chạy theo anh.

"Này, anh đi đâu hả?"
Hoàng Minh trực tiếp ôm ngang cô lên hướng về phòng ngủ của cô mà đi.

Vào phòng anh liền trực tiếp ném cô lên giường, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.

"Anh muốn gì?"
Nhìn hành động lưu loát của anh Trần Nguyệt Cầm không khỏi nuốt nước bọt.

Bỗng Hoàng Minh nắm lấy cổ chân cô kéo về phía mình.

"Này..."
Leng...!keng...!
Cổ chân cô lành lạnh, lúc nhìn lại thì ra anh vừa đeo vào một chiếc lắc chân cho cô.

Hoàng Minh nhìn cổ chân mảnh mai trắng noãn của cô hài lòng mà vuốt ve.

"Không phải muốn quà giáng sinh sao?"
Anh nhếch môi đưa tay gõ lên trán cô.

"Bây giờ thì chịu cho anh ngủ chung với em chưa, đồ nhỏ mọn."
Trần Nguyệt Cầm ôm trán, ánh mắt lại thích thú nhìn cổ chân mình.

"Anh mới nhỏ mọn."
Hoàng Minh nhìn liền biết là cô thích món quà này còn cứng miệng cãi bướng.

"Anh đi tắm đây."
"Ừ."
Thấy Trần Nguyệt Cầm mông lung ừ một tiếng Hoàng Minh chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cho tới khi anh vào phòng tắm rồi mà Trần Nguyệt Cầm vẫn ngây ngốc ngồi nghịch chiếc lắc chân như đứa ngốc vậy..