Đăng vào: 11 tháng trước
Túc Văn ngồi thẫn thờ nhìn Thất Địa Lan, tự trách bản thân vì một lúc ghen tuông mà nói năng quá khích. Cửu Tư nào phải là đồ vật, chẳng ai có tư cách tranh giành hay là nhường qua nhường lại hắn. Hắn càng không phải là thứ sở hữu riêng của bất kỳ ai. Tuy nhiên, nói thì cũng đã nói rồi, lời nói giống như bát nước đổ đi, y không có cách nào thu hồi được.
Cửu Tư đẩy cửa bước thẳng vào phòng Túc Văn. Túc Văn trông thấy khuôn mặt hắn ngùn ngụt lửa giận thì lấy làm lạ đứng lên hỏi: “Cửu Tư, là ai chọc giận ngươi?”
Cửu Tư vẫy tay khép cửa lại, tiến đến ép cả thân người Túc Văn dựa sát vào cạnh bàn: “Ngươi nói với Thạc Hồ rằng ta là của nàng ta?”
Túc Văn tức thì chột dạ, không ngờ nàng công chúa này mách lẻo nhanh đến vậy: “Ta…ta…”
“Ngươi còn nói không thèm tranh giành ta với nàng ta?” Cửu Tư lại hỏi, câu hỏi sau so với câu hỏi trước càng nhấn mạnh hơn.
Túc Văn cố gắng giải thích: “Ta đúng là nói vậy, nhưng mà…”
Cửu Tư không muốn nghe giải thích, nghiến răng cướp ngay lời Túc Văn: “Ngươi quả thực nói vậy. Ta là món đồ để cho các ngươi kẻ muốn cướp, người muốn nhường, tùy tiện sắp đặt theo ý mình vậy sao?”
“Không phải! Ta chỉ là bực bội một chút với nàng ta, bèn ăn nói không suy nghĩ. Ta không có ý xem ngươi là món đồ.”
Túc Văn dùng ánh mắt thành khẩn nhất để lay chuyển Cửu Tư. Đối diện với ánh mắt này, Cửu Tư có chút mềm lòng, đang tính thả Túc Văn ra thì bỗng phát giác trong ngực áo y có vật gì lờ mờ tỏa sáng. Cửu Tư hút thứ đó vào tay, nhận ra là lông phượng trên người Đơn Chu. Đôi mắt đã dịu xuống phần nào lại như có ngọn lửa sôi sục, thu hẹp nhìn Túc Văn.
“Ngươi và Đơn Chu là quan hệ gì?”
“Cũng giống như ngươi, Đơn Chu là bằng hữu của ta.”
“Giống như ta?” Cửu Tư vò chặt lông phượng trong tay, cười thành tràng dài ghê rợn. Hắn còn tưởng hắn là người bạn thân duy nhất mà Túc Văn có. Hắn còn tưởng địa vị của hắn trong lòng Túc Văn là không ai so sánh được, vậy nên Túc Văn mới mạo hiểm tất cả vì hắn, đến nỗi bị đày đọa theo hắn. Hắn còn tưởng cho dù đã mất đi tình yêu, mất cả địa vị tam điện hạ tôn quý thì hắn vẫn còn người bạn này là chỗ dựa.
“Các ngươi…hết người này đến người khác đều lừa gạt ta. Bất luận ta trân quý các ngươi bao nhiêu, cuối cùng các ngươi đều vì kẻ khác từ bỏ ta. Túc Văn, ta tưởng ngươi không như kẻ phàm nhân kia. Ta tưởng ta có thể tin ngươi. Ai ngờ được…” Cửu Tư siết chặt tay, đem lông phượng kia bóp nát thành nhiều mảnh, giọng đau xót não nề: “Ai ngờ được ngươi cũng giống như hắn.”
Túc Văn không nắm bắt được Cửu Tư đang nghĩ gì. Sao bỗng dưng hắn lại đem y so sánh với kẻ người phàm từng phản bội hắn?
“Cửu Tư, nghe ta…”
Túc Văn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Cửu Tư đè ngã lưng ra mặt bàn. Cửu Tư chống một tay lên bàn, tay còn lại bóp cằm Túc Văn khóa chặt lấy bờ môi y. Túc Văn sửng sốt, trợn ngược hai mắt. Đầu lưỡi Cửu Tư đang luồn vào vòm họng y, thúc chiếc lưỡi rụt rè của y lên xuống theo ý hắn. Bàn tay đang sắp vịn vào vai Cửu Tư khựng lại giữa không trung. Lẽ ra Túc Văn muốn đẩy hắn ra, nhưng vị ngọt trên đầu lưỡi làm cho y luyến tiếc. Đây là lần đầu tiên Cửu Tư hôn y, cũng là lần đầu tiên mà cả hai tiếp xúc thân mật thế này. Y nửa muốn dừng, nửa muốn buông xuôi, đấu tranh vất vả một hồi thì lý trí mới gắng gượng chiến thắng được trái tim. Túc Văn cắn vào môi Cửu Tư. Cửu Tư vì đau nên nhả lưỡi. Hắn đang sờ vào môi mình thì bị Túc Văn tát một bạt tai. Túc Văn không cố ý làm đau hắn, chỉ là muốn tát cho hắn tỉnh lại.
Vì sao Cửu Tư lại hôn y? Có lẽ Cửu Tư đang nhận lầm y với người hắn yêu.
“Ngươi điên thật rồi. Sao có thể làm vậy với ta?”
Cửu Tư liếm môi, đem máu của chính mình nuốt vào. Đôi mắt hắn đỏ lên, hắc tuyến chạy dài từ cổ kéo lên nửa mặt trái. Lúc này, Túc Văn mới bàng hoàng nhận ra cái tát kia là một sai lầm. Cửu Tư nộ khí công tâm, trong mắt và trong đầu đều chỉ nhìn thấy một mảng hỗn độn. Ký ức đau thương bị phản bội lẫn nỗi thống hận ồ ạt hiện về. Hắn sờ vào mặt Túc Văn, da thịt nóng hổi nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo tột cùng:
“Nếu sớm muộn gì ngươi cũng giống kẻ kia bỏ ta mà đi, vậy thì để ta chơi đùa với ngươi trước. Chỉ cần ngươi còn sống được tới lúc đó, ta liền để ngươi đi.”
Túc Văn thất kinh định bỏ chạy, nhưng Cửu Tư nhanh hơn y, xé rách khăn trải bàn nhét vào miệng y. Cửu Tư lôi cả người Túc Văn ném lên giường, ngồi đè rạp y phía dưới, nhấn xuống hai bên cổ tay y. Túc Văn không nói được, liên tục lắc đầu và giãy giụa muốn thoát ra khỏi sự kìm hãm của Cửu Tư. Cửu Tư ghé mũi sát cổ y, hít hà một hơi: “Ngươi có biết càng giãy giụa sẽ càng khiến ta muốn hủy hoại ngươi? Ngươi ngoan chút! Để ta chơi đùa với thân thể ngươi!”
Túc Văn trừng ánh mắt oán giận về phía Cửu Tư, tự hỏi rốt cuộc Cửu Tư có còn lý trí hay không? Có biết người mà hắn đang giữ dưới thân là ai hay không?
Cửu Tư kéo dải màn giường xuống, xé làm đôi, cột mỗi tay của Túc Văn vào một bên thanh giường. Trên giường, bầu không khí nóng bức và nghẹt thở đến từng giây, vậy mà Túc Văn lại vì sợ hãi toát ra mồ hôi lạnh. Cửu Tư cúi người le lưỡi liếm giọt mồ hôi chảy xuống từ trán y, chậm rãi lướt đến cằm y cắn nhẹ.
Cơ thể hắn cảm nhận được sự kích thích, chỉ thấy người ở trước mắt mảnh khảnh như lan trúc, xinh đẹp tựa đào lý, toả ra một mùi hương làm ngây ngất lòng hắn. Hắn muốn tận hưởng thêm nữa, liền đem cổ áo Túc Văn kéo ra, đưa lưỡi hôn dọc xuống từ yết hầu đến khung xương ngực. Túc Văn đập tay bành bạch vào giường, muốn đem dây trói giựt đứt. Cửu Tư nhíu mày vì y không yên phận, tức giận nắm hai mép áo của y xé toạc ra. Một thân thể trần trụi như nhụy hoa vừa nở, bị bóc trần tuyệt đối trong đáy mắt hắn. Hắn rà tay dọc theo đường thẳng, lãnh đạm khám phá độ co giãn của làn da nhẵn nhụi, tiến sâu vào giữa đùi y và tách bạch hai chân ra.
“Thật đẹp! Ta đã không hề biết…” Cửu Tư như lạc mất hồn phách, bị thôi miên vào cơ thể của Túc Văn. “cơ thể ngươi lại có thể đẹp đến nhường này.”
Túc Văn ư ử trong miệng. Y cực kỳ hoảng loạn, muốn ngăn nhưng không sao ngăn nổi Cửu Tư. Cửu Tư liên tục mơn trớn cơ thể Túc Văn, chạm vào bất cứ nơi nào hắn hiếu kỳ, thỏa sức mà sờ nắn theo ý thích. Túc Văn cảm thấy nhột nhạt, là lạ, thậm chí là nhục nhã. Y giống hệt như con búp bê hình người đang bị Cửu Tư đùa bỡn.
Cửu Tư đột nhiên nhắm chặt mắt lại, yết hầu dao động mấy lượt. Ranh giới giữa lý trí và dục vọng mong manh đến độ lý trí rất nhanh bị đánh bật, chỉ còn lại chỗ đứng cho dục vọng lên ngôi.
“Túc Văn, xin lỗi, ta muốn ngươi!”
Cửu Tư bỏ y phục của Túc Văn xuống sàn. Túc Văn nghe rõ Cửu Tư gọi tên y, chứng tỏ lý trí của hắn vẫn chưa phải lu mờ hoàn toàn. Y vươn tay lên cố chạm vào người hắn, bấu tay thật mạnh để van nài hắn dừng lại. Đáng tiếc, hắn nửa mắt cũng không nhìn đến y. Cho dù máu đang chảy ra từ vết bấu, hắn vẫn thản nhiên đem tiết khố còn sót lại trên người y tiễn đi.
Cửu Tư lao vào cơ thể Túc Văn, ngấu nghiến như một con thú hoang đang đói. Hắn hôn khắp người y, day day nhũ hoa vài vòng, trực tiếp hút lấy như ong bướm hút nhụy, muốn đem toàn bộ chất bổ dưỡng thông qua đầu lưỡi mà đẩy vào cổ họng. Túc Văn siết tay vào dây trói, ưỡn người kéo căng. Cửu Tư vuốt lưng y, thích thú cảm nhận đường cong của sóng lưng ngày càng hoàn hảo hơn dưới sự va chạm của hắn. Đến khi chạm vào điểm cuối cùng của đường cong, hắn có chút hấp tấp tiến vào, xuyên qua khe hở của da thịt tìm kiếm sự mềm mại ẩn sâu.
Túc Văn chồm người lên, không tự chủ ôm lấy Cửu Tư. Hắn dùng một tay vuốt tóc y, tay còn lại vẫn thăm dò trong mật động uốn khúc. Chỉ mỗi cái nhíu mày, mỗi cái rùng mình, Cửu Tư đã dần dần nắm bắt được những nhược điểm thầm kín của Túc Văn. Ngay khi Túc Văn còn chưa hiểu cơ thể rốt cuộc bị làm sao, mơ màng khó chịu như kẻ say thì Cửu Tư chợt thả người y ra, đem thắt lưng của hắn ly khai.
Túc Văn bừng tỉnh, dùng tia lý trí còn sót lại muốn trườn ra khỏi giường. Cửu Tư kéo người y hung hăng ném vào, mắt sáng quắc: “Muốn chạy? Đâu có dễ như ngươi nghĩ.”
Cửu Tư đem cự vật nam nhân đặt trước cửa động, vươn tay vuốt cổ Túc Văn ấn xuống và nong qua từng lớp cơ săn chắc tiến vào. Túc Văn hét lên, nhưng vì cổ họng bị chặn lại, âm thanh phát ra đè nén nặng nề. Hai mắt y nhắm chặt, gân tay nổi cợm, khiên cưỡng đối kháng với cơn đau như xé từng đoạn thịt.
Cửu Tư cười trầm thấp, khi vào được sâu nhất trong cơ thể Túc Văn thì chuyển thành cười khoái chí. Hắn đắc ý lấy vải bịt miệng Túc Văn ra và nói: “Cảm giác này không tệ chút nào.”
Túc Văn thở dồn dập, khi lấy lại được chút không khí, liền hướng Cửu Tư gào lên: “Ngừng lại! Ta không muốn! Ngừng ngay!”
Cửu Tư rút trủy thủ giắt trong người, bỏ bao và cắm xuống ngay bên má Túc Văn, chỉ một chút sai lệch thì lưỡi trủy thủ sẽ cứa vào má y.
“Ngừng? Ta vẫn chơi chưa đủ thì tại sao lại ngừng?”
Cửu Tư bắt đầu náo động, mỗi cú nhấp đều như sóng Trường Giang đánh dạt vào bờ, sóng sau so với sóng trước càng dụng lực nhiều hơn. Túc Văn không ngăn được hắn, mi mắt long lanh một màn sương đục, hạ thân vô lực nằm trong sự thao túng man rợ.
“Tiểu Nha!” Túc Văn không cam lòng thét lên. Pháp khí hộ thân của y nhận được mệnh lệnh chủ nhân, tức thời bay tới. Cửu Tư vung tay một cái, nó đột ngột dừng lại, cắm chặt xuống nền đất.
Túc Văn chết trân tại chỗ. Loại chuyện thế này trước giờ chưa từng xảy ra. Huyết Nha Kiếm lại cư nhiên không nghe theo lời y.
Cửu Tư banh rộng hai chân Túc Văn, nói rất điềm nhiên: “Ngươi đừng quên, trước khi nó trở về với ngươi, từng có thời gian nằm trong tay ta. Ta đã nhỏ máu lập chú trên kiếm, nó không thể tổn hại được ta.”
Túc Văn chưa thu nạp nổi chuyện này vào đầu thì dây thần kinh đã giật bắn. Máu đổ dồn về hạ thân, căng cứng như sắp phun trào. Cửu Tư đẩy mạnh tốc độ trừu động, Túc Văn không nhịn được nữa mà rên rỉ. Rõ ràng là đau đớn đến tận tâm can, nhưng cũng khoái hoạt không lời nào diễn tả nổi. Cơ thể y, linh hồn y, đều như đang bị Cửu Tư thâu tóm hết, vô phương thoát ra.