Chương 8: Quyển 1 - Chương 8

Dài Lâu (Kinh Cửu)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lời hứa thốt ra thời niên thiếu, vô cùng dễ nói cũng vô cùng êm tai, đạo lý ấy khi đó Giang Thâm vẫn chưa hiểu được. Tuổi cậu còn nhỏ, đối với chuyện gì cũng đa cảm hữu tình, nghe người khác nhắc đến Hồ Thiên Nga thì trong lòng cũng vô cùng mong mỏi sẽ có ngày mình được múa bài đó, còn muốn cho hai người ấy xem nữa, chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn khởi, ngay cả cảm giác đau đớn vì mỗi ngày phải đè chân cũng không còn.

Sau khi về nhà Đàm Linh Linh bắt đầu phát sầu suy nghĩ chuyện bổ sung dinh dưỡng cho con trai, ngẫm hết nửa ngày, mắt cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm gà Tony trong sân.

Giang Lạc Sơn dở khóc dở cười: “Em mà giết gà thì Thâm Tử còn gấp hơn em nữa đấy.”

Đàm Linh Linh gắt lên, “Em nhìn tí không được sao!”

Giang Lạc Sơn ngẫm lại, bèn đề nghị, “Hay là anh qua nhà họ Thẩm hỏi xem công việc xử lý sữa bò thế nào nhé?”

Tuy rằng ở thị trấn lấy việc nông canh thủy sản làm chính, trao đổi mua bán không phát triển lắm, nhưng may mà gần đây có một nhà máy sữa, cha Thẩm Thụ Bảo là Thẩm Quốc Lương làm việc ở chỗ ấy, tên nhà máy ấy là Song Hỷ, trước đây đã từng đến tuyên truyền trong trấn một lần, Đàm Linh Linh quyết định qua nhà họ Thẩm, kết quả không gặp được Thẩm Quốc Lương, chỉ nhìn thấy Lý Trác.

“Chị Trác.” Đàm Linh Linh hỏi han, “Hôm nay chị tan tầm sớm vậy?”

Lý Trác đi phía sau Thụ Bảo, năm nay anh chuẩn bị lên cấp hai rồi, so ra thì lớn hơn Giang Thâm những bốn tuổi.

Bây giờ con trẻ ai nấy đều dậy thì sớm, vóc người của Thụ Bảo cao nhanh hơn hẳn mấy đứa cùng lứa, đã ra dáng thiếu niên, anh hét lên “Chào dì” rồi trở về phòng mình.

Lý Trác châm trà cho Đàm Linh Linh: “Vừa mới đi cắt kính cho thằng nhỏ, chẳng hiểu nó xem cái gì mà lên tận 2 độ.”

Đàm Linh Linh “này” một tiếng, “Chả phải chỉ có người thông minh mới đeo kính sao.”

“Thôi đi.” Lý Trác phất phất tay, nở nụ cười, bà hỏi, “Thâm Tử nhà em đâu? Vẫn đang học múa à?”

Đàm Linh Linh thở dài, “Còn không phải ư.” Bà hơi khó mở lời, cuối cùng vẫn mặt dày mày dạn thốt ra: “Hôm nay em đến đây thật ra là để hỏi anh Thẩm, có thể giúp nhà em đặt sữa không, Thâm Thâm nhà em học múa, giáo viên bảo rằng phải ăn cái gì mà thịt gà, thịt bò, trứng gà, rồi còn uống sữa tươi nữa… Chị cũng biết hoàn cảnh nhà em rồi, không biết đặt sữa qua công nhân nội bộ Song Hỷ thì có chính sách ưu đãi gì hay không.” Nói xong một hơi, Đàm Linh Linh cũng có hơi xấu hổ, mặt đỏ ửng lên, đứng ngồi không yên, tay xoắn vào nhau, kiên trì nói tiếp, “Nếu như không được, thì em sẽ tự đặt, chỉ là sợ dù có đặt cũng không cướp được suất hàng…”

Lý Trác nhịn không được cắt ngang bà, cau mày nói: “Em Linh, em đang nói cái gì vậy?”

Đàm Linh Linh mấp máy miệng, cả buổi trời cũng chẳng biết nói gì, nhịn không được khẽ thở dài.

Lý Trác nói một câu “Em chờ một chút” rồi đi vào trong phòng, cầm quyển sổ ra, giúp Đàm Linh Linh ghi tên vào, chậm rãi bảo: “Sáng mai chị sẽ bảo Quốc Lương đến nhà máy sữa một chuyến, tuần sau họ sẽ giao hàng, đến lúc đó em chỉ cần trả tiền cho người giao sữa là được.”

Mắt Đàm Linh Linh nóng lên, nói cảm ơn rất nhiều lần vẫn cảm thấy chưa đủ, trước khi về còn cười, “Đêm nay em làm vằn thắn, xong xuôi sẽ bảo Thâm Tử đưa đến cho chị, chị đừng có từ chối nhé.”

Lý Trác quở trách, vẫy vẫy tay đuổi bà về, “Được rồi mà, biết biết, người một nhà còn khách sáo vớ vẩn.”

Đàm Linh Linh đi rồi, tâm trạng Lý Trác rất tốt, vừa cầm sổ sữa lên chuẩn bị gọi điện cho Thẩm Quốc Lương, thì Thụ Bảo đột nhiên từ trong phòng đi ra, mắt nhìn cửa ra vào: “Dì Đàm về rồi ạ?”

“Về rồi.” Lý Trác không quan trọng lắm hỏi, “Sao con lại ra đây? Bài tập làm xong chưa?”

Thụ Bảo đẩy gọng kính lên, giọng điệu bình tĩnh, “Xong rồi, con ra lấy sữa chua.”

Điện thoại Lý Trác đã thông với bên kia, “Chồng à… Này, sữa chua trong tủ lạnh, lấy ra hâm nóng mới uống nghe chưa.”


Thụ Bảo “dạ” một tiếng, anh cầm sữa chua vào, bỏ lên bàn học trong phòng mình.

Giang Thâm không biết mẹ mình đã qua nhà Thụ Bảo đặt sữa, cậu vô cùng vui vẻ lên xe về nhà, lúc ngang qua tiệm sách, ông lão gọi cậu lại.

“Dạo này học hành sao rồi?” Ông lão ngậm tẩu thuốc hỏi.

Trêи cổ Giang Thâm còn treo giày múa, nghe nhắc cậu mới nhớ mà cất nó vào túi, “Hôm nay cháu đã có thể đứng bằng mũi chân rồi, nhưng chỉ trong thời gian ngắn thôi, cô bảo là vẫn chưa được.”

Ông lão thở hắt ra, “Vậy tối đến thử nhấn mu bàn chân mà đi ngủ xem sao?”

“Nhấn như thế không ngủ được.” Giang Thâm đau khổ le lưỡi, “Hôm sau chân sẽ chập choạng luôn ấy.”

Ông lão cười ha hả, thầm thì một câu, “Đàn ông con trai tập ba-lê làm gì, tìm khổ.” Sau đó chỉ chỉ Giang Thâm, “Cháu chờ ông chút.”

Giang Thâm ngoan ngoãn đợi bên ngoài, ông lão xốc màn cửa vào tìm cái gì đó, sau đó cầm cái DVD ra, “Cầm lấy, xem thử coi.”

Giang Thâm hỏi, “Gì đây ạ?”

Ông lão đáp, “Trước không phải nhắc cái gì mà Hồ Thiên Nga sao, nó đấy.”

Hai mắt Giang Thâm sáng lên, “Ông ơi sao ông lại có nó vậy?!”

Ông lão rất đắc ý: “Có gì mà ông không có chứ.”

Giang Thâm kêu “oa” một tiếng, cậu ôm lấy cổ ông lão, chà xát vào mặt đối phương, “Cháu cảm ơn ông ạ!”

Ông lão chịu không nổi đẩy cậu ra, “Chà cái gì mà chà, cho cháu thuê đấy! Trả tiền đây!”

Giang Thâm ôm đĩa CD như bảo bối về đến nhà, Đàm Linh Linh đang vắt vằn thắn, thấy con trai thì giục giã bảo, “Nhanh thay quần áo rửa tay rồi đi đưa vằn thắn qua nhà Thụ Bảo.”

“Đưa vằn thắn ạ?” Giang Thâm không kịp phản ứng, “Tại sao phải đưa vằn thắn?”

Đàm Linh Linh “chậc” một tiếng, “Bảo con đưa thì đưa đi, sao lắm lời thế chứ.”

Giang Thâm gãi gãi đầu, ngoan ngoãn về phòng thay quần áo, cậu lấy đĩa CD ra khỏi vỏ, cẩn thẩn từng li từng tí thổi nhẹ mặt trêи, xỏ ngón vào vòng tròn cầm lên ngắm cả buổi, chậm rãi nhếch môi nở nụ cười.

Đàm Linh Linh ở bên ngoài gọi, “Mau ra đây nào, lề mề cái gì vậy?”

“Ra đây ra đây ạ.” Giang Thâm quần áo tươm tất xong chạy tới đứng cạnh bàn, nhìn Đàm Linh Linh xếp vằn thắn vào vào hộp, mẹ nhìn cậu một cái, đột nhiên hỏi, “Cười cái gì, sao nhìn vui vậy?”

Giang Thâm lập tức xụ mặt, “Đâu có ạ.”

Đàm Linh Linh cũng không hỏi nhiều, xoa xoa mũi cậu, “Đưa đi đi, gặp người lớn thì nhớ miệng ngọt tí nhé.”


Nhà họ Thẩm cách nhà họ Giang một đoạn, lúc Giang Thâm xách túi nhỏ băng qua bờ ruộng thì tính tình trẻ con trỗi dậy, trời nóng nực quá nên cậu cởi bẵng luôn giày, trêи đường đi dẫm phải rất nhiều cá chạch, cậu đều đem thả hết.

Đi tầm mười lăm phút mới tới được nhà Thụ Bảo, Giang Thâm nhìn chân mình, xoắn xuýt trong chốc lát, vẫn là quay lại mương nước rửa sạch sẽ rồi đi giày vào, xong xuôi mới đến trước cửa gọi: “Chú Quốc Lương, dì Trác ơi, là con nè, Thâm Tử đây.”

Thụ Bảo ra mở cổng cho cậu, “Cách đây mười phút mẹ em đã gọi điện tới rồi, đoạn đường em đi có vẻ khó khăn nhờ?”

Giang Thâm áy náy nở nụ cười, Lý Trác và Thẩm Quốc Lương đều ở bên trong, đồ ăn bưng lên bàn cả rồi, cứ cố giữ cậu lại dùng bữa cùng.

“Không về nhà ăn cơm thì mẹ sẽ đánh con đấy.” Giang Thâm ở bên ngoài vẫn rất sợ Đàm Linh Linh.

Lý Trác đành phải thả cậu ra, còn đưa cho cậu một cái cặp lồng, “Đưa cái này về cho mẹ con.”

Giang Thâm do dự mãi mới cầm lấy.

Thụ Bảo tiễn cậu ra đến đầu ruộng, Giang Thâm đang chuẩn bị rời đi thì bị đối phương gọi lại.

“Thâm Tử.” Mặt trời phía Tây đã xuống núi, Thụ Bảo đeo chiếc kính mới, ánh chiều tà không soi rõ được vẻ mặt của anh, “Có phải em…”

Giang Thâm nghiêng đầu, “Sao ạ?”

Thụ Bảo há to miệng, dường như đang do dự có nên nói hay không, cuối cùng lại chỉ thầm thì một câu: “Bỏ đi.”

Giang Thâm: “??”

Thụ Bảo nói, “Em chờ chút.”

Giang Thâm “dạ” một tiếng đồng ý, Thụ Bảo quay người chạy về, lát sau mới chạy ra từ nhà.

“Tặng cho em.” Anh đưa cho Giang Thhuyệtp sữa chua.”

Giang Thâm tròn mắt, “Sữa chua ạ!”

Bình thường ngay cả sữa bò cậu cũng chả có mà uống, chứ đừng nói đến sữa chua, hồi xưa nhà vẫn nuôi gà thì có nhiều trứng lắm, sau này eo Giang Lạc Sơn không ổn thì cũng bán cả rồi.

“Vị hoa quả đấy.” Thụ Bảo nhấn mạnh, “Em ăn đi.”

Giang Thâm vô cùng vui vẻ, “Anh Thụ Bảo anh thật tốt.”

Thụ Bảo bật cười, “Trước đây anh đối với em không tốt sao?”

Giang Thâm thành thật đáp, “Trước đây anh toàn đánh em thôi.”

Thụ Bảo: “…”