Đăng vào: 12 tháng trước
Thời gian đã gần khuya, phường thị đã đóng cửa, nhưng Tiêu Tụng có lệnh bài của Hình Bộ, tổng cộng hơn hai trăm người của hai phủ thoải mái vào thành rồi tách ra ai về phủ người đó.
Nhiễm Nhan và Tiêu Tụng đến trước nội môn, liền nhìn thấy Ca Lam.
"Phu nhân, lang quân." Ca Lam khom người thi lễ.
"Hài tử thế nào rồi?" Nhiễm Nhan xuống ngựa liền hỏi.
Ca Lam nói: "Hai vị tiểu lang quân bú xong đã sớm ngủ, tiểu nương tử không chịu bú sữa bà vú, ăn một chút trứng chưng, hiện tại còn chưa ngủ."
Nhiễm Nhan nghe vậy, lập tức sai người chuẩn bị nước ấm, vội vàng đến phòng tắm tắm rửa, rồi trở về phòng ngủ.
Nhược Nhược đang ngồi trên giường nhỏ cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu mấy món đồ chơi nhỏ, khuôn mặt bánh bao phúng phính, thỉnh thoảng bĩu môi. Vãn Lục đang ngồi cạnh giường coi chừng bé.
"Phu nhân!" Vãn Lục nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngước lên thấy là Nhiễm Nhan, vui vẻ nói: "Ngài đã trở lại rồi!"
Nhược Nhược vừa nghe thấy Vãn Lục gọi phu nhân, lập tức ngẩng đầu tìm người, thấy Nhiễm Nhan, cái miệng nhỏ mếu máo, đôi mắt sũng nước nhìn Nhiễm Nhan, đồ chơi trong tay cũng quăng, vội vàng duỗi tay đòi mẫu thân ôm.
Nhiễm Nhan đau lòng bế bé lên, cúi đầu hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ, nhẹ giọng hỏi: "Nhược Nhược hôm nay có ngoan không?"
Hài tử còn chưa tới một tuổi, Nhiễm Nhan đương nhiên không trông cậy bé có thể trả lời, chỉ là đã quen giao lưu như vậy. Vãn Lục nói: "Tiểu nương tử rất ngoan, một buổi trưa tìm ngài khắp nơi, cũng không khóc không nháo, nhưng hai vị tiểu lang quân, khóc thảm, dỗ như thế nào cũng không được, làm người cả viện gấp đến hỏng."
"Nãi nãi..." khuôn mặt nhỏ của Nhược Nhược không ngừng ủi lên ngực Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan cười xoa xoa đầu nhỏ của bé, cởi vạt áo cho bé bú. Cũng may lúc ba hài tử được sáu bảy tháng tuổi, Nhiễm Nhan đã bắt đầu cho bọn chúng ăn dặm, bằng không gặp phải tình huống đột ngột như hôm nay, Nhược Nhược chắc phải chịu đói một ngày.
Tiêu Tụng cũng vừa tắm gội xong tiến vào, tóc đen cột lỏng lẻo đằng sau.
Vãn Lục khom người nói: "Lang quân."
Nhược Nhược vội vàng quay đầu nhìn rồi nhếch miệng cười với Tiêu Tụng, xong vội vàng bú tiếp.
Tiêu Tụng khẽ cười nói: "Nhược Nhược có thể nghe hiểu, nữ nhi của Tiêu mỗ rất thông minh."
"Tự luyến! Hài tử cũng sắp một tuổi, hài tử nhà khác lúc này cũng đã hiểu vài câu rồi." Nhiễm Nhan thành thật nói.
Tiêu Tụng ngồi xuống bên cạnh nàng, Nhiễm Nhan hỏi: "Có đi nhìn lão đại với lão nhị chưa? Nghe nói hôm nay khóc rất dữ."
"Mới vừa nhìn xong, ngủ rồi." Tiêu Tụng tiện tay cầm một cuốn sách từ trên bàn lên xem.
Nhược Nhược ngủ trong ngực Nhiễm Nhan, nàng vỗ nhẹ nhẹ trong chốc lát, xác định bé đã ngủ say, liền để Vãn Lục ôm đến phòng trẻ con. Nhiễm Nhan đi theo nhìn nhìn hai tiểu gia hỏa kia, thấy chúng ngủ rất say, mới yên tâm trở về phòng.
Tiêu Tụng thấy nàng tiến vào, mới buông sách trong tay.
Nhiễm Nhan thoát lực nằm trên giường, Tiêu Tụng nằm bên cạnh nàng, Nhiễm Nhan xoay người ôm hắn nói: "Một ngày này dài như 10 năm."
"Chờ sau khi trữ quân củng cố thì hết thảy sẽ yên ổn." Tiêu Tụng ôm nàng, nhẹ giọng nói: "Trước hết tạm thời quan sát đã, chờ sau khi vào thu, hài tử đều đầy một tuổi, thế cục nếu vẫn không rõ ràng, ngươi liền mang theo hài tử đi Lan Lăng đi."
"Ừm." Nhiễm Nhan ứng tiếng.
Hai người thể xác và tinh thần đều mệt dựa vào nhau, rất nhanh liền ngủ.
Ngủ hai canh giờ thì tiếng trống canh vang lên, Tiêu Tụng lại rời giường, dùng qua loa đồ ăn sáng liền thượng triều.
Hôm nay không khí trên đại điện một mảnh túc sát, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, rũ đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Tràng chém giết đêm qua ở quanh Khúc Giang kia, huyết vũ tinh phong, đã chết hơn trăm người, cả cấm quân cũng đều xuất động, chuyện này từ Trinh Quán chi trị tới nay, đã rất ít phát sinh dưới chân hoàng thành, có thể tưởng tượng Lý Thế Dân tức giận đến mức nào.
Trong khoảng thời gian này Lý Thế Dân không ngừng nổi nóng, thân thể cũng không tốt lắm, ông ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Bang đạo tặc kia là ở sau màn làm chủ? Có manh mối gì không?"
Tôn Chấn cầm hốt bước ra khỏi hàng, nói: "Đêm qua khi đạo tặc tự sát, đã hô to: Vì nữ lang chủ tận trung. Ngoài ra, cũng không có manh mối gì."
Lý Thế Dân nhíu mày dựa nghiêng thân mình, nhàn nhạt nói: "Đạo tặc toàn bộ sa lưới sao?"
"Dạ! Vốn dĩ có ba người chạy thoát, nhưng bị Trịnh tướng quân vây bắt, đạo tặc thấy đã mất đường lui, liền tự sát." Tôn Chấn đáp.
"Gây sóng gió ngay dưới chân hoành thành, liên tục ám sát quan viên triều đình, sát thương mấy chục người, cũng tổn thương đến sinh đồ Quốc Tử Giám, đám người này, phải bị tội gì?" Lý Thế Dân ngữ khí bằng phẳng, nhưng không biết vì sao, lại mang cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Mọi người cũng phát hiện cảm xúc của ông, nhưng người chết cũng đã chết, chỉ còn nước lục thi*, lời này tuyệt đối sẽ không thốt ra từ miệng thánh thượng.
*'lục thi' là phanh thây, làm nhục thi thể
Nên phán hình phạt gì, chuyện này có quan hệ lớn đến Hình Bộ, dưới chân Trương Lượng lại như mọc rễ, đứng im đó như một pho tượng. Yên lặng một lát, Tiêu Tụng đành phải bước ra khỏi hàng, "Tội ác tày trời, phải lục thi thị chúng để khiển trách."
"Ừm, cứ như lời Tiêu Thị lang, lục thi thị chúng, các khanh có dị nghị gì không?" Lý Thế Dân hỏi.
Mọi người khom người đồng thanh: "Chúng thần không có dị nghị."
"Cứ vậy mà làm đi." Lý Thế Dân vân đạm phong khinh phủi qua chuyện này, "Các khanh có việc thượng tấu, không có việc gì thì tan đi."
"Chúng thần không có việc gì." Mọi người lại lần nữa đồng thanh.
Lý Thế Dân hiện tại nhìn như giếng cổ không gợn sóng, kỳ thật có khả năng nổ tung bất cứ lúc nào, lúc này, chỉ cần trời không sập xuống, thì đều coi là không có việc gì, nếu có ai không cẩn thận đụng phải sợi dây đang căng cứng này, quyết định là có kết cục ăn không hết gói đem đi.
Mọi người theo thứ tự rời khỏi đại điện, chậm rãi đi về công sở của từng người. Bọn họ đi đều rất chậm, chủ yếu là muốn biết thánh thượng có tìm người nghị sự hay không. Nhưng thẳng đến khi toàn bộ thân ảnh của các đại thần nội các biến mất khỏi tầm mắt, cũng không thấy có ai bị triệu.
Bản thân Tiêu Tụng là người trải qua tràng bao vây tiễu trừ đêm qua, bởi vậy cũng là đối tượng bị mọi người dò hỏi, hắn cũng không chậm chạp, nâng bước đi về Hình Bộ, đi ngang qua vài nơi còn có thể ngẫu nhiên nghe thấy nghị luận sôi nổi.
"Sao lại thế này a? Nghe nói đêm qua Thái Tử xông vào Cam Lộ điện, sao không có tiếp theo?"
"Thái Tử hôm nay không thượng triều..."
"Đừng hỏi nữa, hiện tại mấy vị các lão đều mang bộ dạng chuyện không liên quan đến mình, các ngươi còn nhào tới làm gì."
Trong lòng Tiêu Tụng không khỏi cười khổ, hắn là người từ lúc bắt đầu liền quyết tâm giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, kết quả hiện tại lại bị cuốn vào sóng to, muốn từ đầu ngọn sóng lui xuống, không thương thì tàn! Biện pháp duy nhất là làm người nương theo con sóng, đón sóng dữ, theo đầu sóng lui xuống.
Trong Cam Lộ điện.
Lý Thế Dân thay thường phục, dựa vào ghế cong, trong tay nắm một xấp tín hàm thật dày, ngơ ngẩn phát ngốc.
Thật lâu, ông mới hơi động thân mình, nói: "Đi truyền Thái Tử."
"Dạ." Trung Thụy đi theo bên người Lý Thế Dân hầu hạ hơn hai mươi năm, có thể rõ ràng nhận ra được thánh thượng đây là sắp nổi cơn mưa rền gió dữ, vội vội vàng vàng lui ra ngoài.
Chưa đến một khắc, Lý Thừa Càn vội vàng chạy tới, dư quang thấy Trung Thụy dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, liền biết tâm tình Lý Thế Dân không tốt, cẩn thận nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Phụ hoàng...hừ." Lý Thế Dân cười nhạo một tiếng, đem trong tay đồ vật sập lên bàn, đột ngột gầm lên: "Ngươi còn biết ta là cha ngươi, ta còn đang ngồi trên cái ngôi vị hoàng đế này!? Vốn là cùng một rễ mà ra, nghĩ cái gì mà gấp gáp như vậy? Lão tử còn chưa có chết, ngươi liền nhịn không được muốn diệt trừ thủ túc, chờ lão tử vừa quy thiên ngươi còn không đuổi tận giết tuyệt hay sao?"
Lý Thế Dân hung hăng quăng đồ trong tay lên người Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn, nhìn đống giấy rơi rụng ở dưới chân, lẩm bẩm: "Nhi thần không hiểu."
"Không hiểu!" Lý Thế Dân tóm lấy lư hương trước mặt quăng tới, ông tuy đang ở trong cơn thịnh nộ, lại không hề giận đến choáng váng đầu óc, cú quăng này chỉ sượt qua người Lý Thừa Càn, chứ chưa thật sự quăng trúng hắn.
Lư hương 'quang lang' một tiếng nện trên bình phong lưu li, người ngoài cửa đều im như ve sầu mùa đông.
Lý Thế Dân hàng năm chinh chiến, tính tình cũng vô cùng dữ dằn, chẳng qua là bất cứ lúc nào ông cũng đều có thể bảo trì cho đầu óc mình tương đối thanh tỉnh, có thể khống chế hành vi của mình mà thôi.
"Ngươi trong lòng rõ ràng hơn bất cứ ai!" Lý Thế Dân chống eo cả giận nói: "Chính mình chọc ra chuyện không nói, thế nhưng lấy đủ chuyện ra đi tố giác huynh đệ mưu phản, ngươi kêu ta đem Thanh Tước đi chém đầu hay là sung quân đây?"
"Phụ hoàng!" Lý Thừa Càn đột nhiên quỳ trên mặt đất, "Nhi thần không phục! Những thứ này rõ ràng đều là sự thật, nhi thần vì sao không thể tố giác, Lý Thái muốn làm phản, chẳng lẽ muốn nhi thần ngồi chờ chết hay sao?"
"Lão tử ngươi chưa chết, cũng chưa mù." Lý Thế Dân nhịn không được lại bạo rống, "Một đám các ngươi là cái giống gì, lão tử nhìn rõ ràng đến một điểm cũng không sót."
Nước mắt Lý Thừa Càn đột nhiên chảy xuống, "Phụ hoàng! Nhi thần cũng là bị ép buộc thôi! Thanh Tước ở trong mắt ngài cái gì cũng tốt, ngài đau hắn, muốn phế ta đi để lập hắn làm trữ quân, ta sợ hãi! Phụ hoàng, ta cũng sợ hãi bị phế, sợ hãi trở thành người bị giết kia!"
"Ngươi sợ hãi bị phế?" Lý Thế Dân đập bàn, vô cùng đau đớn giận dữ nói: "Hoang phế chính sự! Thanh sắc khuyển mã! Không nạp trung ngôn! Dạy mãi không sửa! Đối với sư trưởng bằng mặt không bằng lòng! Đối cung thần tùy tiện ngược đãi! Ngươi làm Thái Tử như vậy sao? Ngươi là đích trưởng tử! Ngươi là trữ quân danh chính ngôn thuận! Nếu ngươi hiền đức, ai dám mưu phản, ai sẽ vô duyên vô cớ phế ngươi? Ta sủng ái Thanh Tước, thì phải sủng đến mức phế trưởng lập ấu hay sao? Khắp thiên hạ đều nói lão tử là minh quân, chỉ có một mình ngươi thấy lão tử ngu ngốc có phải hay không?"
Lý Thừa Càn bị mắng đến á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, phụ hoàng không hề sai, là hắn ăn chơi sa đọa, đối sư trưởng bằng mặt không bằng lòng, chậm trễ chính sự, mới làm người khác sinh ra dị tâm. Nhưng hắn không có dũng khí chống đỡ giang sơn này, rồi lại sợ hãi bị ruồng bỏ. Ngoại trừ An Cẩn, không ai hiểu hắn.
"Phụ hoàng, nhi thần sai rồi." Lý Thừa Càn nằm trên mặt đất, thất thanh khóc rống.
Lý Thế Dân một bụng hóa, để nước mắt của hắn chậm rãi tưới tắt, chỉ ngồi trên tịch thở hổn hển. Ông cũng đau lòng đứa con này ngay từ lúc nhỏ đã không được ông chiếu cố đàng hoàng, Lý Thừa Càn chật vật bất lực, làm ông phảng phất như nhìn thấy hài tử bé nhỏ bên trong bức tường cao, một mình cuộn lại trong một góc nghe tiếng chém giết.
"Ta hỏi ngươi." Lý Thế Dân hòa hoãn cảm xúc, hỏi: "Những cung thần đó, là ngươi làm sao?"
Lý Thừa Càn ngừng khóc, thật cẩn thận nói: "Nhi thần chỉ là dưới sự giận dữ mà thất thủ đánh bọn họ, chưa từng đả thương tánh mạng người a."
"Nhất thời thất thủ!" Lý Thế Dân đột ngột nhảy dựng lên từ trên ghế, tiến lên túm lấy cổ áo Lý Thừa Càn, một quyền liền giáng xuống, "Ngươi cho là ta dễ lừa gạt cỡ nào hả! A, ngươi nói đi."
Trung Thụy thấy Lý Thế Dân nện liên tiếp mấy quyền, khóe miệng Lý Thừa Càn đã rỉ máu, vội vàng nhào lên bảo vệ hắn, xin tha: "Thánh thượng, thánh thượng bớt giận! Thái Tử có tật, không thể đánh nữa a!"
"Cút!" Lý Thế Dân oán hận nói.