Đăng vào: 12 tháng trước
Năm người thương lượng xong, quyết định lại đánh cược thêm một lần, những người khác thì ở bên cạnh quan sát, nhất định phải tìm ra chứng cứ ông lão gian lận.
Vừa rồi Sử Văn và Tiết Thịnh đều đã dùng đồ của bọn họ để đánh cược, hiện giờ nên đến phiên ba người còn lại.
Nghiêm Tĩnh gỡ khuyên tai xuống: “Dùng cái này của tôi trước đi.”
Tống Tân trước mắt có thể dùng dao găm và ba cây kim làm tiền cược. Nếu sau lần này mà vẫn không thành công, thì lần sau sẽ đến phiên cô rồi.
Nghiêm Tĩnh ngồi vào cái ghế ở giữa, đặt khuyên tai lên mặt bàn, nhìn chằm chằm ông lão nói: “Lần này để tôi.”
Những người còn lại thì đứng đằng sau cô ấy, nhìn chằm chằm ông lão đối diện.
Dưới cái nhìn chăm chú của năm người, ông lão mỉm cười, thong dong nói: “Đương nhiên có thể, có điều, cái khuyên tai cô dùng để đặt cược này không đủ giá trị để thắng lại hai món đồ trước.”
“Vậy đánh cược cái này trước đi.” Nghiêm Tĩnh chỉ tấm thẻ đạo cụ trước mặt ông ta.
Ông lão cười ha hả: “Cô đúng là biết chọn hàng ngon, nhưng đồ của cô quả thực xứng với cái giá này.”
Nghiêm Tĩnh lườm ông ta: “Nói nhiều quá, nói thẳng không phải xong rồi à?”
Nụ cười của ông lão cứng đờ, che miệng khẽ ho một tiếng, nói: “Được rồi, nói chính sự, lần này cô chơi gì?”
Nghiêm Tĩnh dựa theo thương lượng của bọn họ vừa rồi, trả lời: “Vẫn là xúc xắc, cứ dựa theo quy tắc vừa rồi.”
Ông lão gật đầu, đẩy lọ xúc xắc qua.
Nghiêm Tĩnh rõ ràng là không biết chơi trò này nên không thể thuần thục như Sử Văn. Cô đảo xúc xắc ra nhìn nhìn rồi lại bỏ vào, sau đó dùng bàn tay che nắp lọ, dùng sức mà lắc thôi.
Ước chừng mười giây sau, cô đặt lọ xúc xắc lên bàn, nói: “Bây giờ tôi chọn ‘nhỏ’.”
Ông lão cười cười, đưa tay tỏ vẻ mời.
Nghiêm Tĩnh quay đầu lại nhìn những người khác, thấy bọn họ đều hơi cau mày, trong lòng liền biết xong rồi.
Nhưng đã tới nước này rồi thì chỉ có thể tiếp tục.
Cô khẽ cắn môi, từ từ lộn lọ xúc xắc lại.
Ngay lúc ấy, Tống Tân bỗng nhiên lên tiếng: “Từ từ!”
Nghiêm Tĩnh khựng lại, cho rằng cô đã phát hiện sơ hở, rồi lại thấy cô đặt một con dao găm lên bàn, sau đó nói với ông lão: “Tôi chọn ‘lớn’!”
Ông lão ngẩn người, lập tức đứng lên, vẻ mặt hơi hốt hoảng: “Ta đâu có nói một lần được phép để hai người đánh cược!”
Tống Tân cười khẩy: “Nhưng ông cũng không nói không thể, quy định thì phải nói rõ ràng ngay từ đầu chứ. Nếu chưa nói không thể, thì chính là có thể rồi.
Hơn nữa, đi sòng bạc nào mà chả được nhiều người đặt cược cùng một lần, nếu không sòng bạc đã đóng cửa từ lâu rồi. Cho nên, miễn là nơi đánh bạc thì không thể một lần chỉ cho phép một người đặt cược mới đúng. Quan trọng nhất là trong quy tắc ông nói với chúng tôi ban đầu có một câu ‘Chỉ cần trong tay còn đồ có thể dùng để làm tiền đặt cược thì tùy các người đánh cược bao nhiêu lần cũng được’.”
Cô nhất cực mạnh vào hai chữ “Các người”. Đồng thời cô cũng thấy rõ khóe miệng ông ta run rẩy vài cái.
Lúc này, Tiết Thịnh đứng đằng sau cũng đi tới, đập một chiếc vòng tay lên bàn, cười nói: “Tôi đặt ‘báo’.”
Cơ bắp trên mặt ông lão giật giật, yếu ớt đứt quãng nói: “Các người…… Các người chơi xấu! Không được, một lần chỉ có thể một người!”
Sử Văn đã đi tới, hay tay chống lên mặt bàn, rướn người về phía trước, từ cự ly gần nhìn chằm chằm vào mắt ông lão, mỉm cười nói: “Lúc trước quy định đều là chính miệng ông nói, bây giờ đánh cược đã bắt đầu rồi, nếu muốn dừng thì coi như ông thua..”
Ông lão cứng họng, há miệng mấy lần cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể chấp: “Được, vậy các người mở đi.”
Nghiêm Tĩnh bật cười, đổ tất cả xúc xắc ra.
Ba viên xúc xắc rơi xuống nhảy lên vài cái, cuối cùng ngừng ở ‘lớn’.
Tống Tân cầm dao găm của mình, sau đó đứng dậy lấy lại hết hai món đồ phía bên ông lão.
Ông lão không ngăn cô, chỉ bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Lần này là cô thắng, dựa theo hứa hẹn, ta sẽ nói cho các người bí mật của cửa ải tiếp.”
Ông ta thở dài, nói: “Bồ Tát bùn vì sao không dám qua sông?”
Vừa dứt lời, ông ta cùng đống bàn ghế liền biến mất, không để người chơi có cơ hội hỏi lại.
Năm người đứng đó một lúc, Tiết Thịnh mới nói: “Này, ông già đó có phải bị bệnh đãng trí ở người già không, hai chúng ta vừa rồi coi như thua mới đúng, nhưng ông ta lại quên cầm tiền đặt cược đi!”
Sử Văn lắc đầu: “Chưa chắc là quên đâu, có lẽ đây là quy tắc của cửa ải này. Sau khi vượt được ải thì phải trả đạo cụ cho người chơi.”
Tống Tân đồng ý, bởi vì tiền đặt cược của cô chỉ là một con dao găm nhưng khi cô lấy hai món đồ kia lại thì ông lão cũng không ngăn cản.
Cô trả dao và thẻ đạo cụ cho Tiết Thịnh và Sử Văn: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.”
Năm người liền đi dọc theo con đường, vừa đi vừa thảo luận câu nói vừa rồi của ông lão.
“Bồ Tát bùn vì sao không dám qua sông, đáp án rõ ràng là bởi vì sợ nước rồi.” Sử Văn nói: “Ải tiếp theo khả năng là có liên quan đến nước.”
Tiết Thịnh cười nói: “Sao em lại có cảm giác sẽ xuất hiện một con sông nhỉ?”
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã đi tới cuối đường, mà ở đó lại là một lối rẽ.
Lần này bọn họ cùng nhau lựa chọn bên trái, đi được khoảng mười phút thì phía sau bỗng nhiên xuất hiện một màn sương đen.
Các người chơi biến sắc, đồng thời cũng nhận ra lần này bọn họ đã chọn nhầm đường!
“Sương đen xuất hiện ở phía sau là muốn dồn chúng ta vào bên trong!” Sử Văn nói: “Nguy hiểm nơi này khác với ngã rẽ đầu tiên, không cẩn thận sẽ mất mạng đấy, mọi người cẩn thận.”
Ngay khi anh ta vừa dứt lời thì trong đám sương đen vang lên tiếng ong ong ong.
Giống như…… Tiếng ong mật bay bên tai vậy.
Đầu tiên là một tiếng, sau đó hai tiếng, lại ba tiếng …… Càng ngày càng nhiều tiếng ong ong giao với nhau đến chói cả tai.
Chúng nó ẩn mình trong sương đen khiến người chơi không thể nhìn thấy, chỉ có âm thanh càng ngày càng khiến người ta trở nên căng thẳng.
Trọng Phong lặng lẽ kéo Tống Tân ra sau, để cô đứng dựa tường còn anh thì đứng lên đằng trước, mặt hướng về phía sương đen, tay phải cảnh giác đặt trên chuôi miêu đao, sẵn sàng rút đao ra bất cứ lúc nào.
Ba người còn lại cũng đã nhanh chóng lùi tới ven tường, không ai lên tiếng nữa, thậm chí ngay cả phân tâm cũng không dám.
Qua ba năm giây, bên trong sương đen đột nhiên bay ra một con ong mật không lồ!
Con ong mật kia còn lớn hơn một chiếc máy bay không người lái (drone).
Cánh nó vỗ chỉ để lại tàn ảnh, hoa văn trên bụng không phải màu vàng đen như ong mật bình thường mà là đỏ đen. Màu đỏ như máu khiến nó nhìn cực kỳ có tính uy hiếp.
Nó lao vút về phía Trọng Phong đứng đầu!
Trọng Phong rút miêu đao ra, trước khi nó kịp tấn công anh đã bị anh chém thành hai nửa.
Chất lỏng màu xanh lục b ắn ra, hai nửa người cũng rơi xuống đất.
Nhưng… Con thứ hai cũng lập tức lao ra rồi.
Lần này, sau khi con thứ hai bay ra thì con thứ ba cũng lập tức xông ra theo. Càng về sau tốc độ càng nhanh. Từng con ong mật khổng lồ liều lao về phía họ như thiêu thân, kim chích thô to sắc nhọn khiến người ta sợ hãi!
Miêu đao của Trọng Phong đối phó với đám quái vật này là tiện nhất, dao găm ngắn như của Tiết Văn và Tống Tân khó ứng phó hơn nhiều.
Nhưng dù Trọng Phong tạm thời bảo vệ được Tống Tân thì khi số lượng ong mật không ngừng gia tăng, anh cũng giết không xuể. Chỉ cần bảo vệ một mình Tống Tân là được, những người khác anh không rảnh bận tâm.
Mà Sử Văn và Nghiêm Tĩnh ngay cả dao găm cũng không có, đối mặt với sự tấn công của đàn ong, bọn họ lại chỉ có thể dựa vào hai tay để xua chúng nó.
Tống Tân tránh ở phía sau Trọng Phong, sau một hồi do dự liền ném con dao găm của mình cho Sử Văn.
Sử Văn không rảnh nói lời cảm ơn, vội kéo Nghiêm Tĩnh ra sau, sau đó dựa vào dao găm vật lộn với đám ong mật.
Bởi vì Miêu Đao tương đối dài, một mình Trọng Phong ngăn cản nửa đàn ong, còn lại một nửa chỉ có thể để Tiết Thịnh và Sử Văn tự giải quyết.
Khi ong mật xuất hiện càng ngày càng nhiều thì cũng là lúc đám sương đen dần dần tan đi. Khi sương đen chỉ còn lại một lớp mỏng thì con ong cuối cùng bay ra.
Tống Tân không biết tổng cộng có bao nhiêu con, nhưng thi thể và chất lỏng màu xanh lục đầy đất đã xếp thành một quả núi nhỏ phía trước bọn họ.
Con ong mật cuối cùng bị Trọng Phong chặt đầu. Sau khi đầu nó rơi xuống, cánh còn vỗ vài cái, thân mới từ từ rơi xuống sau.
Tiết Thịnh và Sử Văn thở hổn hển, lùi về phía sau một đoạn, tránh chất lỏng màu xanh lục trên mặt đất, ngồi dựa vào vách tường.
Trải qua nguy hiểm lần này Nghiêm Tĩnh cực kỳ cảm kích Sử Văn đã bảo vệ mình nên liền ngồi xuống bên cạnh anh ta ân cần thăm hỏi.
Trọng Phong buông miêu đao, quay đầu lại nhìn Tống Tân, thấy cô không bị thương, mới nở một nụ cười xán lạn ôn hòa với cô.
Tống Tân dùng ống tay áo lau chất bẩn bắn lên mặt anh, khẽ nói: “Lần này thật sự rất cảm ơn anh, anh nhất định cũng rất mệt rồi. Lát nữa em sẽ bảo mọi người nghỉ ngơi một chút, anh có thể ngủ một giấc.”
Trọng Phong lắc đầu: “Không sao, tôi không mệt.”
“Không mệt cũng phải nghỉ ngơi.” Tống Tân có chút bất đắc dĩ, cô biết anh luôn không để ý đến cảm giác của chính mình, dù mệt nhọc thế nào cũng sẽ không nói ra.
Cô nhìn thi thể đám ong mật phía trước, đi đến bên Sử Văn: “Đưa gao găm cho tôi, tôi cần dùng một chút.”
Sử Văn trả dao cô, mệt đến mức ngay cả hỏi cô muốn làm gì cũng không có sức.
Tống Tân cầm dao đi đến núi thi thể, sau đó ngồi xuống cạy kim chích ở đuôi chúng nó.
Kim chích này dài hơn mười centimet, mũi nhọn hoắt như đầu com-pa, nhìn cực kỳ sắc bén. Tuy rằng không biết nó có độc hay không, nhưng vẫn có thể dùng để phòng thân.