Chương 40: Chương 40:

Cưới Nhầm Thái Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong phòng trầm mặc một hồi, đám ảnh vệ hai mặt nhìn nhau.
 
Bọn họ xuất thân từ Ngự Ảnh Ti do Hoàng đế trực tiếp đứng đầu, tuy là ảnh vệ nhưng địa vị cao cả, hiện tại lại muốn giả làm cao thủ tiểu môn phái không biết tên bị người ta mua chuộc, giúp người làm việc.
 
Nhưng nếu đối phương là Mộc tiểu thư trong lòng điện hạ, chứng tỏ điện hạ vẫn rất coi trọng bọn họ.

 
"Điện hạ, vì sao phải an bài cho chúng thuộc hạ th@n phận như vậy, nếu Mộc tiểu thư muốn dùng người chỉ cần nói rõ chúng thuộc hạ xuất thân từ Ngự Ảnh ty, Mộc tiểu thư chẳng phải càng yên tâm giao trọng trách hay sao?"
 
Mặt Cố Diễn không chút thay đổi nói: "Bởi vì bổn vương bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, tay trói gà không chặt, bởi vì chạy nạn lũ lụt ở Từ Châu mà đến, làm sao có thể quen biết các vị đại nhân của Ngự Ảnh ty.”
 
Đám ảnh vệ nghe vậy sợ tới mức quỳ xuống đất, đồng thời không hiểu ra sao.
 
Điện hạ đang nói về cái gì vậy? Sao còn lộ ra đôi chút u oán?
 
"Khi các ngươi đến Mộc phủ, nhớ kỹ không được lộ ra."
 
Cố Diễn không quan tâm bọn họ sẽ suy đoán như thế nào, ném xuống một câu dặn dò rồi rời đi.
 
Chiều hôm sau.
 

Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua khoảng trống giữa các tán lá, ở trong đình viện ném xuống phiến giáp màu vàng loang lổ, khẽ lay động theo gió.
 
Mộc Tình Tiêu đang ngồi ở trong viện, một bên chờ người, một bên lười biếng phơi nắng ấm áp, trên bàn đá bày trái cây tươi và đồ điểm tâm.
 
Đêm qua Cố Diễn mới nói muốn giúp nàng tìm người, nàng vốn không ôm nhiều hy vọng nhưng không ngờ hôm nay lại có người đến.
 
Một lát sau, bóng dáng Cố Diễn và Niệm Cửu xuất hiện trong tầm mắt nàng, bên cạnh bọn họ còn có năm nam tử mặc đồ màu xám đen, mỗi người đều cao tương đương với Cố Diễn, thắt lưng đeo trường kiếm, lúc đi bộ rất ổn định và động tác rất có hiệp khí.
 
Đi tới trước mặt Mộc Tình Tiêu, mấy người đồng loạt chắp tay, người cầm đầu nói: "Mộc tiểu thư, mấy huynh đệ chúng ta xuất thân từ giang hồ môn phái Ngọc Sơn môn, nghe nói tiểu thư đang tìm người làm việc nên chúng ta cả gan tới tự tiến cử.”
 
Mộc Tình Tiêu nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Thanh Đại và Lục La ở một bên: "Hai ngươi từng nghe qua Ngọc Sơn môn chưa?”
 
Nàng chỉ muốn hiểu rõ một chút xem có đáng tin cậy hay không, thế nhưng Thanh Đại và Lục La đều khẽ lắc đầu: "Nô tỳ chưa từng nghe nói qua.”
 
Mộc Tình Tiêu có chút thất vọng, chỉ đành cất lên tiếng nói với mấy người: "Mấy vị có nguyện ý tỷ thí với hai vị tỳ nữ của ta trước, để cho ta xem bản lĩnh của các ngươi không?”
 
Mấy ảnh vệ sớm đã đoán được sẽ có chuyện này, nhưng lại không nghĩ tới sẽ tỷ thí với tỳ nữ bên cạnh Mộc tiểu thư, nhất thời có chút kinh ngạc.
 
Ngự Lục trả lời: "Tất nhiên là chúng ta sẵn lòng, chỉ là..."
 
Hắn vừa định đưa ra nghi ngờ của mình, ai ngờ một nha hoàn mặc y phục màu xanh biếc đột nhiên phi thân tới, một lời không hợp đã động thủ.
 
Nàng dùng tay không, Ngự Lục tất nhiên cũng không tiện rút bội kiếm ra, hai người cứ như vậy trao đổi chiêu thức.
 
Ngự Lục vốn tưởng rằng lục y nữ tử này chỉ là khí thế dọa người, hắn sợ không cẩn thận sẽ làm bị thương cô nương nhà người ta nên chỉ dùng ba đến năm sức lực, không nghĩ tới rất nhanh chống đỡ không nổi, bất đắc dĩ phải sử dụng bảy tám phần lực mới thành công hơi chút chiếm thượng phong.
 
Lục La cũng có chút kinh hãi, nàng đã dốc hết toàn lực nhưng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, Ngọc Sơn môn này có thể xuất hiện người lợi hại như vậy, nhất định phải có chút danh tiếng mới đúng, có lẽ do nàng ở trong nội trạch lâu ngày, nàng đơn ít nghe.
 
Không đến một khắc thời gian, hai người đã đánh tới đánh lui không biết bao nhiêu lần, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra hai người bọn họ không phải hạng người bình thường, nhưng nam tử áo đen đã vững vàng chiếm cứ thượng phong.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn không sai biệt lắm thì ra hiệu cho Thanh Đại, Thanh Đại lập tức tiến lên ném bội kiếm trong tay ra, đồng thời hét lên với Lục La: "Tiếp kiếm!”
 
Lục La lắc mình gọn gàng, nhanh chóng nắm chắc chuôi kiếm.
 
Hai người đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ, tiếp tục tỷ thí kiếm pháp.
 
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thân kiếm phản chiếu ánh nắng mặt trời, luồng bóng kiếm trong lúc dịch chuyển nhanh chóng chói mắt, chỉ là vây xem cũng thấy có cảm giác sảng khoái đầm đìa.
 
Lại qua một lúc lâu, Mộc Tình Tiêu thấy Lục La không kịp né tránh, hai người đồng thời dừng lại, mũi kiếm của nam tử áo đen chỉ cách Lục La không tới nửa tấc.
 
Mũi kiếm chỉ dừng lại trong chớp mắt, nam tử áo đen lập tức thu kiếm, chắp tay nói: "Đa tạ.”
 
Người ngoài chỉ thấy rằng cả hai đang tỷ thí với nhau bằng quyền cước và kiếm pháp, nhưng lại không thể nhìn thấy sự đối đầu về nội lực, Lục La thua tâm phục khẩu phục, thoải mái đáp lễ.
 
Trong lòng Mộc Tình Tiêu cũng có cân nhắc, hỏi: "Mấy vị đây nên xưng hô như thế nào?”
 
"Tại hạ Ngự lục, mấy huynh đệ của ta phân biệt gọi là Ngự Thất Ngự Bát Ngự Cửu Ngự Thập."
 
"NgọcLục...?" Mộc Tình Tiêu cảm thấy cái tên này quả thực có chút cẩu thả, nhưng rất dễ nhớ, lại nói đến đên của Niệm Cửu cũng là một con số.
 
"Vâng." Ngự Lục đáp, không hề phát hiện nàng nói không phải là "Ngự" của Ngự Ảnh Ty, mà là "Ngọc" của Ngọc Sơn Môn.
 
Chỉ kiểm tra người đừng đầu trong số năm người là không đủ, Mộc Tình Tiêu lại để cho Thanh Đại ngẫu nhiên chọn một người ở trong bốn người còn lại ra tỷ thí, kết quả vẫn là cao hơn Thanh Đại.
 
Xem ra năm người này quả thật có bản lĩnh không tệ, nàng nghĩ đến Niệm Cửu tuổi còn nhỏ đã có thiên phú hơn người, người hắn quen biết lợi hại như vậy thực cũng có lý.
 
Mộc Tình Tiêu sảng khoái ký khế ước nửa tháng với năm người bọn họ, đặt cọc mỗi người một trăm lượng bạc, sau khi thành công sẽ tăng gấp mười lần.
 
Về phần an trí chỗ ở cho năm người, mặc dù dưới tiền viện phòng trống không ít, nhưng nàng không muốn để việc này quá mức rêu rao, vừa lúc Cố Diễn nói Xuân Hòa Đường cũng có rất nhiều sương phòng, vì vậy an trí năm người qua đó.
 
Cố Diễn mang mấy ảnh vệ về Xuân Hòa Đường.
 
Không có người bên ngoài, mấy người lập tức lộ ra bản chất thật của mình, đi theo phía sau Cố Diễn nghị luận sôi nổi.
 
"Mộc tiểu thư ra tay cũng quá hào phóng đi, bổng lộc một tháng của Ngự Ảnh Ty cũng mới có hai mươi lượng bạc, giúp Mộc tiểu thư làm nửa tháng còn không phải là nhiệm vụ mạo hiểm gì, sau khi thành công lại còn có thêm một ngàn lượng!"
 
"Nếu để cho các huynh đệ khác của Ngự Ảnh ty biết nói không chừng sẽ hâm mộ chết mất!"
 
"Tư lý minh lệnh cấm nhận công việc bên ngoài, chúng ta lấy tiền này thật sự không thành vấn đề sao?"
 
"Bây giờ chúng ta đang nghe lệnh điện hạ, điện hạ bảo chúng ta lấy, có thể có vấn đề gì..."
 
Cố Diễn đi phía trước bị ầm ĩ đến đau não, không thể nhịn được nữa nói: "Hai người nói thêm một câu nữa, sẽ có vấn đề.”
 
Mấy người vội vàng câm miệng.
 
Niệm Cửu đi ở cuối cùng, dọc đường toàn nghe được gì mà "Ngự Ảnh Ty", "Điện hạ," lại thấy bọn họ cung kính với Cố Diễn, trong lòng đây nghi hoặc.
 
Liên tưởng đến phần mật cáo mấy ngày trước, hắn mạnh dạn suy đoán chẳng lẽ công tử nhà hắn chính là Liêu Vương?
 
Không đúng, Liêu Vương là đệ đệ của đương kim Hoàng thượng, nay lên ngôi đã mấy chục năm, tuyệt đối không còn trẻ mà công tử cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi... Chẳng lẽ là hoàng tử?
 

Hắn lại không khỏi hồi tưởng lại tất cả mọi thử lúc gặp công tử, người này sao có thể trông giống hoàng tử!
 
Có lẽ cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm vào gáy quá mãnh liệt, Cố Diễn theo bản năng quay đầu lại, chống lại ánh mắt né tránh trong nháy mắt của Niệm Cửu.
 
Vừa lúc đến bên ngoài sương phòng, Cố Diễn kêu lên một tiếng: "Niệm Cửu.”
 
"Có tiểu nhân." Niệm Cửu nhất thời tránh không thể tránh, đứng ra.
 
Mấy ảnh vệ lúc này mới nhìn hắn nhiều hơn một chút, lúc mới vào phủ, bọn họ chỉ lo nhìn xung quanh, không để ý nhiều đến đứa nhóc đang lui bên điện hạ, hiện tại nhìn kỹ lại cảm thấy có chút quen mắt.
 
Hình như bọn họ đã gặp qua người có dáng vẻ cực kỳ giống đứa nhỏ này.
 
Cố Diễn không để ý tới sự khác thường của bọn họ, nói với mấy người: "Ở đây có mấy gian phòng trống, mấy người các ngươi tùy tiện chọn đi.”
 
Nói xong, mang theo Niệm Cửu trở về chủ phòng.
 
Ngồi xuống ghế, Cố Diễn nhìn sắc mặt do dự của Niệm Cửu, thẳng thắn nói: "Vừa rồi ngươi cũng đã nghe hết rồi, không có sự cho phép của ta, không được tiết lộ ra bên ngoài.”
 
"À." Niệm Cửu chần chờ nói: "Tiết lộ ra bên ngoài… Mộc tỷ tỷ cũng tính là người ngoài sao?”
 
Cố Diễn nhất thời nghẹn lại, trừng mắt nhìn hắn một cái, im lặng mới nói: "Có lẽ nàng ấy không thích, tóm lại ta gạt nàng ấy là có lý do riêng của mình, nếu ngươi làm chuyện xấu, ta sẽ không tha cho ngươi.”
 
“Công tử thật sự sẽ không làm tổn thương Mộc tỷ tỷ đúng không?”
 
Cố Diễn nghĩ thầm, đứa nhỏ này còn quan tâm rất nhiều, lập tức nghiêm túc chắc chắn nói: "Ta không chỉ không làm tổn thương nàng ấy, còn có thể dùng mạng của mình che chở cho nàng ấy.”
 
Niệm Cửu nghe hắn nói như thế, nội tâm chấn động đồng thời đã tin mười phần.
 
Trong lòng bình yên, hắn lại lo lắng cho mình, nói: "Mấy người kia chắc là thuộc hạ của công tử đúng không, có bọn họ ở đây, công tử có phải là... hay không... không cần tiểu nhân nữa?”
 
Cố Diễn vốn định nói cứu hắn chỉ là điều tình cờ, muốn đi hay ở là quyền ở hắn, nhưng đôi mắt thận trọng lại khát vọng của thiếu niên, nghĩ đến nguyên nhân mình cứu hắn, cuối cùng cũng nói: "Sẽ không.”
 
-
 
Cảnh Minh Đường.
 
Nhị phu nhân nhìn hai dấu chữ thập trên mặt Mộc nhị gia còn chưa hoàn toàn kết vây, muốn nói lại thôi.
 
Trưa hôm nay, cuối cùng bà cũng đã hoàn thành trừng phạt ở Hoa Lâm tự, nhưng bà ở Hoa Lâm tự không có người có thể phái đi, không cách nào báo tin với phủ, trên người cũng không lưu lại tiền bạc gì, chỉ có thể tự mình đi bộ xuống núi, đi gần hai canh giờ, chân mỏi rã rời mới trở lại Mộc phủ.
 
Trong chùa bần hàn, hơn nữa bà còn phải ngày đêm chép kinh thư là cho dáng vẻ hiện giờ khô héo, đáy mắt đục ngầu đầy tơ máu, hốc hác đến mức gã sai vặt gác cửa cũng không nhận ra.
 
Thật vất vả mới vào được phủ, sau khi bà sắp xếp đồ đạc, nhìn thấy phu quân mình, không nghĩ tới phu quân mấy ngày gần đây hình như cũng không khá hơn.
 
Phong hàn chưa lành không nói, trên gò má còn có mấy vết đao dài cả tấc rưỡi, da thịt bị rạch ra, bộ dáng nhục nhã, vừa nhìn đã biết là bị người ta trả thù gây ra, không thể gặp người.
 
Mộc nhị gia mặc dù da mặt dày, nhưng chỉ có phát thê* đã ở bên cạnh hắn nhiều năm, là người duy nhất hắn có thể thẳng thắn.
*Phát thê: vợ cả, chính thất.
 
Lần đầu tiên hắn kể lại toàn bộ chuyện xảy ra vào đêm hôm trước.
 
Nhị phu nhân nghe xong, trong nháy mắt nghĩ đến một người —— Cố Diễn.
 
Bà trăm triệu lần không nghĩ tới, hiện giờ ngay cả phu quân bà cũng bị hắn bức bách.
 
Lúc còn ở Hoa Lâm tự, hắn đã nói rõ ràng, chỉ cần bà làm theo lời hắn nói thì sẽ không gây họa cho người trong nhà, sao bây giờ lại lật lọng?!
 
"Phu nhân, bà có suy đoán gì với người này không?" Mộc Nhị gia lơ đãng hỏi, "Người này chỉ biết trốn ở chỗ tối, nếu để cho ta biết là ai, nhất định không tha cho hắn!”
 
Nhị phu nhân theo lời hắn suy tư, nếu nói cho Nhị gia biết, Nhị gia có thể ứng phó được Cố Diễn hay không?
 
Mặc cho ai cũng không muốn lúc nào cũng bị người khác uy hiếp, Nhị gia sẽ nói với hắn, nhưng mà bởi vì địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, nếu đều ở trong sáng, ai rơi vào thế hạ phong còn nói không chừng đây.
 
Bà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: "Thiếp thân quả thật có một ý nghĩ.”
 
Mộc nhị gia vốn chỉ là thuận miệng hỏi, Nhị phu nhân ở sâu trong nội trạch, không gặp nhiều người như hắn, hơn nữa bà gần đây ở trong chùa miếu nửa tháng, hắn vốn không chờ mong bà có thể có ý nghĩ gì, nghe vậy nhất thời ngoài ý muốn nói: "Phu nhân nói thử ta nghe một chút.”
 
"Có thể là Cố Diễn."
 
"Cái gì?" Mộc Nhị gia nhất thời kinh hãi, không dám tin nói: "Tên nam nhân ốm yếu còn bị mù ở Xuân Hòa Đường kia? Hắn ta thì có thể làm được cái gì chứ?”
 
Nhị phu nhân thở dài: "Lúc trước chúng ta đều nhìn lầm người, lúc hắn vào phủ quả thật nhìn ốm yếu còn mù lòa, mấy ngày lên núi cầu phúc, ánh mắt hắn đã tốt lên, kế hoạch lúc ấy của thiếp thân tuyệt đối không có sơ hở, lại bởi vì bị hắn nhìn thấu, bị hắn uy hiếp, mới có thể bại lộ trước mặt trụ trì, thiếp thân bất đắc dĩ phải tiếp nhận trừng phạt.”
 
“Sao phu nhân không nói sớm!” Mộc Nhị gia nghe xong tức giận không thôi.
 
Nhị phu nhân nói: "Người này thật sự sâu không lường được, hộ vệ cũng không phải đối thủ của hắn, lúc ấy hắn suýt nữa lấy mạng thiếp thân, hắn còn lấy tính mạng của mọi người trong nhà ra uy hiếp, thiếp thân sao dám không theo.”
 
Mộc Nhị gia tức giận đập án, nói: "Hắn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ dám trốn đi ám toán, hiện giờ hắn đang ở trong phủ chúng ta, vả lại người ít không đánh lại đông, ta mang theo nhiều hộ vệ cũng không tin trị không được hắn!”