Chương 13: Nội tâm rối loạn (3)

Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đêm thu, gió mát.

Hạ Thiên  nhìn người chàng trai đứng cách cô một bước, chớp mắt lần nữa, hỏi một lúc lâu cũng không nghe thấy câu trả lời, cô tiến lên một bước nhỏ, tay trái vịn nhẹ vào cánh tay phải của anh, đem lòng bàn tay phải đặt lên trán anh.

“Khó chịu chỗ nào sao?” Cô lo lắng hỏi.

Thấy sắc mặt anh thật sự không tốt lắm.

Cô dựa vào gần, thậm chí Tống Âu Dương có thể ngửi thấy mùi hoa cam trên người cô tràn đến chóp mũi mình.

Anh cứ như vậy nhìn cô gần trong gang tấc, trái tim đập liên hồi.

Nhiệt độ cơ thể là bình thường. Hạ Thiên yên tâm.

Lúc chuẩn bị thu tay lại, không cẩn thận đụng phải ánh mắt anh, nhìn thấy ánh mắt anh không kịp che giấu, trong nháy mắt trở nên sửng sốt.

Ánh mắt này——

Hạ Thiên hơi hoảng loạn thu tay lại, mượn thế nhìn đồng hồ rồi sau đó đưa tay ra phía sau, nắm chặt.

Lùi lại một bước nhỏ đến mức không thể nhận ra, mím môi ổn định tinh thần, giương mắt nhìn anh: “Thời gian còn sớm, nếu không em đưa anh đến bệnh viện xem sao nhé?”

“Gọi taxi đến trung tâm thành phố đi, nghe nói phòng ý tế của trường học thường xuyên không ai.” Cô lấy điện thoại ra, “Em nói với hai người trong ký túc xá một tiếng.”

Màn hình tối…… Quên là điện thoại hết pin.

Lòng bàn tay của Tống Âu Dương phủ lên điện thoại của cô: “Anh không sao.”

“Nhưng mà ——” Hạ Thiên nhìn anh, đưa đầu ngón tay về phía anh vẽ một vòng, “Sắc mặt anh trông không tốt lắm.”

“Hai ngày này khá bận rộn, chắc là không ngủ đủ giấc,” anh nói lung tung một câu, “Anh nghe nói em là đại diện tân sinh trong bữa tiệc chào đón ngày mai, hôm nay tìm em là muốn nói đến lúc đó kết thúc thì cùng đi ăn cơm.”

Hạ Thiên gật đầu, sau đó hỏi: “Cho nên anh là đại diện của sinh viên cũ sao?”

Tống Âu Dương “Ừm” một tiếng, “Xem như là điều kiện rút lui khỏi Hội.”

“…Ồ.” Rút lui mà còn phải có điều kiện, xem ra các thầy cô thật sự không muốn thả anh đi.

Cũng không biết vì sao anh lại kiên trì như vậy.

“Đến lúc đó mấy người bạn trong đội mô hình máy bay của trường cũng sẽ đi.” Anh nhìn cô bổ sung.

Đội mô hình máy bay của trường?

Trong đầu Hạ Thiên bỗng nhiên hiện ra, là mấy người ngày đó nói giỡn với cô ở trước cửa căn tin.

Ngày mai đi, chẳng phải là sẽ phải gặp lại bọn họ sao?

Hạ Thiên cất điện thoại, xoa xoa vành tai, muốn từ chối.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Vậy em——”

“Nhiếp ảnh gia của đội vừa mới rút lui, muốn tìm người mới, anh đã đề cử em trong đội.” Anh đi trước ngăn chặn lời từ chối của cô, “Anh là đội trưởng, coi như là giúp anh.”

Nghe thấy anh nói như vậy, Hạ Thiên không có khả năng từ chối anh, đành phải đáp một tiếng: “… Ừm.”

Nhưng biểu tình nhỏ trên mặt là từ chối.

Tống Âu Dương nhìn thấy được, đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, hỏi: “Còn đang nghĩ đến trò đùa ngày đó của bọn họ phải không?”

Hả? Cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

Tống Âu Dương mỉm cười, hơi bất đắc dĩ cũng có hơi đau lòng, “Chán ghét những người khác gán ghép anh và em cùng một chỗ vậy sao?”

“Đương nhiên là không phải.” Hạ Thiên không chút do dự phủ nhận, “Em không có ý đó, chỉ là…”

Cô cân nhắc cách dùng từ: “Chỉ là em cảm thấy bọn họ nói như vậy, làm mối quan hệ của chúng ta nhạt nhòa đi.”

Tống Âu Dương hiển nhiên là bị lời nói của cô làm cho bất ngờ, im lặng hai giây, mới hơi  nghiêng người về phía trước, tiến đến gần cô thêm một chút, hỏi lại: “Vậy thật ra mối quan hệ của chúng ta là gì?”

“Người nhà.” Hạ Thiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, “Anh, còn có mấy người Tĩnh Nghi Lôi Đình, em vẫn luôn xem mọi người như người nhà.”

Vốn dĩ nghe thấy hai chữ phía trước, Tống Âu Dương còn thấy hơi vui vẻ, sau đó nghe thấy cô nói tiếp, vẻ mặt lại có hơi bất đắc dĩ: “Cho nên mấy người bọn anh ở trong mắt em đều là cái dạng này? Quan trọng như nhau?”

Hạ Thiên càng nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên.”

Bọn họ đều là những người quan trọng nhất trong cuộc sống của cô.

Tống Âu Dương nghe vậy đứng dậy, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, thở dài, tự nói với chính mình:

Từng bước một, không cần vội vàng Tống Âu Dương, mày cũng chưa làm gì.

Anh dời tầm mắt trở lại, đút tay vào trong túi quần nắm chặt, rồi lại buông ra, giống ngày thường nhìn cô mỉm cười: “Đi lên đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được.” Hạ Thiên không đợi được để có thể được vào trong, trả lời xong mới phát hiện hình như mình trả lời quá nhanh, giống như ước gì nhanh chóng rời đi, cô hơi ảo não nhíu mày, lại nhìn anh nói một câu: “Ngày mai gặp lại.”

“Ngày mai gặp lại.” Tống Âu Dương đáp lại cô.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hạ Thiên há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, lại không biết nói cái gì, đành phải xoay người đi vào.

Chỉ là có hơi thất thần, không chú ý bậc thang ven đường, lập tức dẫm lên cả người hơi loạng choạng, suýt chút nữa té ngã.

“Cẩn thận.”

May mắn là Tống Âu Dương nhanh tay lẹ mắt, ở phía sau đỡ lấy hai cánh tay giúp cô ổn định lại.

Giống như có dòng điện truyền đến tay chân từ khi anh nắm lấy hai tay mình, Hạ Thiên phản ứng hơi mạnh xoay người hất tay anh ra, “Em không sao.”

Tống Âu Dương bị phản ứng lớn như vậy của cô làm cho ngẩn người trong nháy mắt, “Điềm Điềm?”

Hạ Thiên cũng bị chính phản ứng không giải thích được của mình dọa sợ, cô lặng lẽ nắm chặt nắm tay, ngón tay cái bóp lòng bàn tay mình, để cho mình tỉnh táo lại.

“Ngày mai gặp lại, em lên trước.”

Ngay sau đó, không dám ngẩng đầu nhìn anh nữa, xoay người, khống chế suy nghĩ xúc động muốn chạy, bước từng bước vào cửa lớn ký túc xá.

Mãi cho đến chỗ rẽ vào cầu thang, vị trí Tống Âu Dương không thể nhìn thấy, Hạ Thiên như bị rút hết sức lực ngay lập tức, tường cúi đầu nhìn tay phải mình, ánh mắt mờ mịt vô hồn.

Người xung quanh lui tới nhìn cô, cô cũng không hiện ra chút gì.

Chỉ là đang suy nghĩ vừa rồi mình thật sự có chỗ khác thường, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Vừa rồi lúc cô thử nhiệt độ cơ thể anh, ánh mắt anh nhìn cô——

Hạ Thiên nắm chặt tay phải, mu bàn tay đặt ở trên môi, liền hô hấp cũng hơi rối loạn.

Ánh mắt kia cô đã từng nhìn thấy.

Mỗi khi mẹ nhắc đến ba, mỗi khi ba nhìn mẹ, mỗi khi một nhà ba người bọn họ ở bên nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, lau dọn lại đồ đạc, ánh mắt của hai người đối diện nhau……

Ánh mắt bọn họ nhìn nhau, chính là như vậy.

Nhưng mà ——

Tại sao hôm nay cô lại nhìn thấy nó ở trong ánh mắt Âu Dương?

*

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhìn bóng dáng Hạ Thiên biến mất ở góc cầu thang, Tống Âu Dương đút hai tay vào túi, lòng bàn tay phải còn nắm khăn giấy vừa mới bọc đầu lọc thuốc lá, đứng tại chỗ một lúc lâu không rời đi, có nam sinh quen biết anh đưa bạn gái về ký túc xá, chào hỏi anh, lúc đó anh mới hoàn hồn, tán gẫu cùng người khác vài câu.

Trên đường trở về ký túc xá, đi ngang qua hồ Bán Nguyệt, không biết vì cái gì, hôm nay đèn trên hàng rào bên hồ không sáng, trên cành cây bên hồ cũng không có, ánh trăng thưa thớt, mặt hồ lóe ra ánh sáng lạnh màu bạc, đôi tình nhân hẹn hò cũng không có mấy đôi, tình cảnh này ngược lại có thể làm nổi bật tâm trạng lúc này của anh.

Tống Âu Dương nhìn mặt hồ dao động theo gió một lúc lâu, khom người, hai tay vịn lên hàng rào, nhắm mắt lại, trong lòng có hơi lạnh, cũng có hơi hoảng hốt.

Chắc chắn cô đã nhìn ra.

Tống Âu Dương nhớ lại phải ứng hơn mạnh vừa rồi của Hạ Thiên, chắc chắn suy nghĩ.

Buổi chiều sau khi xem xong Weibo của cô,nhìn cô trả lời cho fan, trong lòng tựa như có một đoàn bông bị chặn, không thở nổi.

Nghĩ tới có khả năng cô sẽ lại rời đi, nhưng tận mắt nhìn thấy, xác định, lại là một chuyện khác.

Sự hoảng sợ bắt đầu  từ lúc không liên lạc được với cô, cho đến khi gặp được cô thì tất cả sự lo lắng đều bày ra hết trước mặt cô.

Không kìm nén được cảm xúc, xúc động.

Anh không muốn cho cô biết nhanh như vậy, tính tình cô chậm nhiệt, đối với phương diện này lại chậm chạp hơn người bình thường rất nhiều.

Quả thật cô đối với anh không giống như những người khác, mặc dù bản thân cô không tự biết, nhưng anh có thể cảm giác được, mấy người Lôi Đình cũng có thể nhìn ra được, nhưng mặc dù như vậy, đối với anh mà nói, vẫn chưa đủ.

Ít nhất có thể xác định chính là, cho tới bây giờ, trong kế hoạch của cô không có anh.

Thời cơ còn chưa chín muồi, anh lại tự mình đi sai một bước rồi.

Nhìn phản ứng vừa rồi của cô, nếu cô có thể nghĩ thông suốt, thì anh còn có cơ hội, ngược lại, chỉ sợ ——

Tống Âu Dương nghĩ đến khả năng kia, đưa tay lên lau mặt, hơi nóng nảy.

Anh mở mắt ra, đứng thẳng người, tay phải lấy hộp thuốc và bật lửa từ trong túi ra, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ trên hộp thuốc, rút một điếu ra, ngậm ở trong miệng.

Bật lửa có khả năng chống gió, bang một tiếng mở ra, âm thanh vù vù giống như thiêu đốt trong lòng anh.

Tống Âu Dương hút hai điếu thuốc, nhìn khói xám trắng phun ra, nhíu chặt mày.

Tay phải cầm điếu thuốc đặt lên hàng rào bên cạnh, rũ mắt nhìn ánh sáng lúc sáng lúc tối ở giữa ngón tay, đang suy nghĩ bước này, nên vòng trở về như thế nào.

Hoặc là, làm thế nào để đi xa hơn, một bước về phía trước.

Trước khi cô trốn thoát.

……