Chương 66: C66: Chương 127 + Chương 128

Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Đăng vào: 12 tháng trước

.

03/06/2022

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 127

Trong phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, một con sư tử lớn đang nằm trên giường đệm mới tinh.

Hắn nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ, ngọn lửa trên người thu lại hết mức có thể, ngay cả đôi cánh trên lưng cũng co lại áp sát cơ thể. Chỉ có cái đuôi thỉnh thoảng đung đưa một cái, cùng ngọn lửa trắng bạc chập chờn ở chóp đuôi nói rõ, chủ nhân của nó vẫn chưa ngủ, chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi.

Văn Tinh Diệu nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, buổi sáng còn đang ở trong game thu hoạch hoa màu, buổi trưa lại biến đổi liên tục qua hai loại hình thái, không chỉ thoát khỏi hình thái con non mà còn biến trở về hình người.

Mặc dù thời gian biến về hình người không dài, nhưng cũng coi như một tiến triển lớn, hắn rất hài lòng.

Sau đó, hắn lại được Bạch Lê tự tay đút cho loại năng lượng kỳ lạ kia, luồng khí mát mẻ vô hình chầm chậm chảy khắp thân thể hắn, xoa dịu một vài bộ phận âm ỉ đau nhức, làm tinh thần hắn càng thêm thoải mái sung sướng.

Chờ chút năng lượng cuối cùng bị thân thể hấp thu hết, Văn Tinh Diệu mới chậm rãi mở mắt ra.

Vẫn còn thiếu một chút nữa.

Đối với việc có thể duy trì hình người liên tục hay không, Văn Tinh Diệu cũng không thấy sốt ruột, hắn tin ngày đó rồi cũng sẽ tới. Ngồi đây ngóng trông ngày đó nhanh đến, còn không bằng quý trọng khoảng thời gian còn được ở bên cạnh Bạch Lê.

Nghĩ đến Bạch Lê, cái đuôi phía sau lại vui vẻ đung đưa mấy cái.

Nhìn khoang trò chơi màu xanh đặt trong phòng, Văn Tinh Diệu do dự mấy giây, cảm thấy mình nên ra ngoài xem Bạch Lê đang ở đâu đã, rồi login chơi game sau cũng không muộn.

Nghĩ vậy, hắn bèn mở cửa đi ra ngoài.

May mắn là, hắn vừa mới xuống cầu thang đã thấy Bạch Lê đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, bước chân đi về phía cậu của hắn vô thức trở nên khẩn trương.

Nhưng còn chưa đợi Văn Tinh Diệu tới gần Bạch Lê, cái mũi nhạy cảm của hắn đã ngửi được mùi thuộc về "Kẻ xâm nhập", không chỉ có vậy, sau đó còn có tiếng "Gừ gừ" nho nhỏ truyền tới, thanh âm mềm nhũn, chỉ có thể phát ra từ con non.

Nghĩ đến việc Bạch Lê sẽ quan tâm đặc biệt tới con non khác, mặt sư tử lập tức trở nên nghiêm túc, nếu không phải còn có lông mao che đậy, nhất định mặt hắn sẽ đen y như cái đáy nồi.

Đi tới gần hơn, hắn thấy được bộ lông màu đen của "Con non" kia, nó lúc này chỉ còn dư lại đúng một cái đuôi cuộn trọn giấu dưới bụng, đang yếu đuối nằm nhoài trên đùi Bạch Lê, tiếng kêu "Gừ gừ" ban đầu đã biến thành "Ư ử", nghe càng yếu ớt.

"Sao anh ta lại ở đây?" Giọng điệu Văn Tinh Diệu trở nên căng thẳng, trên mặt hiện rõ mấy chữ "Không hoan nghênh" cùng "Phản đối".

Lúc này, Bạch Lê mới chú ý đến sự xuất hiện của Văn Tinh Diệu, trong lòng thầm than, động vật họ mèo có khác, đi đường không có tí tiếng động nào cả, xong rồi giải thích tỉ mỉ chuyện mình phát hiện ra "Con non" Chúc Mặc Lăng như thế nào cho Văn Tinh Diệu nghe: "Tôi thấy anh ta ở góc sân nhà mình, cũng không biết anh ta chạy tới đây khi nào nữa, lúc tôi phát hiện ra thì anh ta đã hôn mê rồi. Nhưng dáng vẻ này, hình như là bản thu nhỏ của hồ ly lớn chúng ta gặp lúc trưa, tôi đoán chắc đối phương xuất hiện tình huống giống như anh, nên mới mang vào nhà."

"Mang vào được một lúc thì anh ta tỉnh, cũng không biết là như thế nào, hình như so với kỳ con non của anh còn yếu ớt với dính người hơn..."

Nói xong, cậu cúi đầu thò tay trêu nhóc hồ ly trong lòng mấy lần.

Văn Tinh Diệu: "..."

Hắn phải hít thật sâu một hơi, mới kiềm lại được suy nghĩ muốn xông lên đá văng con hồ ly đen này đi.

Hơn nữa, thấy Bạch Lê tràn đầy hứng khởi, hắn hiếm thấy có chút hoài nghi độ chân thực trong lời nói của cậu. Bạch Lê thật sự là vì hồ ly đen trông suy yếu mới mang anh ta về à, hay là vì trông hồ ly trong kỳ con non nhìn đáng yêu, khiến cậu động lòng?

Trong một thoáng, Văn Tinh Diệu thế mà lại thấy hối hận vì bản thân đã biến về hình người...

Đúng lúc này, hồ ly con hình như cảm nhận được nguy hiểm, cố nhích thân thể yếu ớt của mình, chui vào trong ngực Bạch Lê, ngay cả đầu cũng không dám thò ra.

Bạch Lê không những không cảm thấy khó chịu với động tác bất thình lình này, còn quay sang cười nói với Văn Tinh Diệu: " Ha ha, anh xem đi, thực sự là vừa nhát gan vừa dính người mà, thú vị thất đấy."

"..." Văn Tinh Diệu hoàn toàn rơi vào trầm mặc.

Bầu không khí yên lặng mấy giây, Văn Tinh Diệu mới tìm được từ thích hợp để mở miệng: "Cho dù cậu có cảm thấy thú vị, thì anh ta vẫn là một thú nhân, hơn nữa còn là tộc trưởng tộc Thiên Hồ, tôi không biết những người bảo vệ anh ta vì sao còn chưa xuất hiện, nhưng chắc chắc bọn họ bây giờ đang rất sốt ruột, tôi có cách liên lạc với bọn họ, nếu anh ta đã tỉnh lại, vậy chúng ta nên nhanh chóng liên lạc, để bọn họ tới đón anh ta về."

Bạch Lê nghĩ thế cũng phải, tuy không hiểu sao trong lòng cậu có chút không nỡ đưa con hồ ly đen này đi, nhưng người ta là thú nhân có địa vị, sao có thể ở lại bên cạnh một người không quen không biết như cậu, vả lại, tình huống của đối phương cũng không giống như Văn Tinh Diệu.

Cậu không do dự nhiều đã đồng ý với đề nghị của Văn Tinh Diệu.

Văn Tinh Diệu mừng thầm trong lòng, sau khi tìm dược số liên lạc của người có liên quan thì lập tức gọi ngay trước mặt Bạch Lê. Quang não của hắn được cấy trực tiếp vào ý thức, cho nên dù bây giờ hắn đang là sư tử thì vẫn có thể sử dụng như bình thường.

Song phía bên kia vẫn luôn báo máy bận, mãi đến khi đợi hết thời gian vẫn không có ai bắt máy thì tự động ngắt cuộc gọi.

Sắc mặt Văn Tinh Diệu tối sầm lại, đổi sang gọi cho người khác, vẫn không kết nối được.

"Làm sao vậy?" Bạch Lê thấy sắc mặt Văn Tinh Diệu càng ngày càng đen, có linh cảm không được tốt lắm.

"Không ai nghe máy." Văn Tinh Diệu để lại tin nhắn, nói cho bọn họ biết, tộc trưởng của mình đang ở đây, để bọn họ nhanh nhanh tới nhận người, sau đó lại nội dung này gửi đi một loạt, "Chắc là đang mải tìm người, tôi nhắn lại cho bọn họ rồi, chờ bọn họ thấy tin nhắn sẽ nhanh chóng trả lời lại cho tôi."

"Ồ." Bạch Lê gật đầu, hớn hở nói, "Vậy có phải trong lúc chờ bọn họ tới đón, anh ta sẽ tạm ở lại nhà chúng ta không?"

Tuy rất muốn nói "Không", nhưng mọi chuyện tiếp theo gần như đã chắc chắn, Văn Tinh Diệu cực chẳng đã gật gật đầu, khẳng định cách nói của Bạch Lê.

"Tôi đi hâm sữa dê cho anh ta uống!" Bạch Lê cẩn thận đặt hồ ly xuống sô pha mềm, hào hứng chạy vào trong bếp bận bịu.

Ỷ vào việc Bạch Lê không có ở đây, Văn Tinh Diệu đi tới trước, dùng vuốt sư tử của mình lật nhóc hồ ly đen trên ghế lại, giọng điệu mang theo ghét bỏ nói: "Hừ, nhà mi ăn may đấy!"

Trong lòng phần nhiều vẫn là than phiền về kỳ con non của mình, nó ăn lắm như vậy mà sao vẫn chưa uống hết được sữa dê trong tay Bạch Lê chứ? ?

"Gừ gừ?" Đột nhiên bị lật người, ngửa bụng lên trời, hồ ly nhỏ bối rối kêu mấy tiếng, dùng cả bốn chân ôm đuôi mình vào trong ngực, vô tư lự cắn lên chóp đuôi.

Chỗ này khiến nó cảm thấy rất thoải mái, muốn ngủ một giấc thật là ngon!

Văn Tinh Diệu nhìn không lọt bộ dạng ấu trĩ này của nhóc hồ ly, nhảy lên cái ghế cách nó xa nhất, ngồi xuống, nghĩ một lúc, lại nhắn một tin đến số liên lạc của hai người mà mình có.

"Nhanh lên."

Nhưng mà, hắn không biết, hai tin nhắn mà mình gửi đi, đã định trước là không nhận được hồi âm.

Trong một căn biệt thự khác ở cùng khu, Hồ Nhất và Hồ Nhị tụm lại với nhau, thương lượng đối sách.

"Người nhắn tin cho chúng ta chính là thượng tướng, đúng không?" Hồ Nhất là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ nghiêm túc, trên khuôn mặt chữ điền của đối phương lộ rõ vẻ lo âu cùng khó hiểu, "Tôi nghe nói, thượng tướng đã mất tích được một thời gian rồi cơ mà, giờ đang ở Hành tinh Sườn Xào Chua Ngọt à?"

Ông ta không nghi ngờ số liên lạc kia là giả, chỉ không nghĩ ra sao tộc trưởng của mình lại có liên hệ với thượng tướng. Vì thế lúc nhìn thấy cái tên này gọi đến, họ đều quyết định không bắt máy.

"Chắc là thượng tướng Văn Tinh Diệu đấy, không sai được!" Hồ Nhị là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, tính cách so với Hồ Nhất thì bộp chộp hơn nhiều, "Anh, chúng ta làm gì bây giờ, có cần đi đón tộc trưởng về không, ngài ấy đã lùi về kỳ con non rồi, một mình ở bên ngoài, em không yên tâm."

Hai người họ đi theo tộc trưởng, tìm kiếm cậu chủ nhỏ khắp vũ trụ, gần đây mới dùng chân tại Hành tinh Sườn Xào Chua Ngọt. Mấy ngày trước tộc trưởng còn vui vẻ nói với họ hình như đã tìm được dấu vết cậu chủ nhỏ để lại, vậy mà hôm nay chứng đứt gãy gien của tốc trưởng rốt cuộc đã không thể khống chế được nữa.

Chuyện tộc trưởng biến thành hồ ly lớn màu đen, phá hoại một khu chung cư cũ bọn họ đã nghe nói, Hồ Nhất thì đi xử lý việc bồi thường cho người bị hại, Hồ Nhị thì tiếp tục lần theo tung tích của tộc trưởng.

Kết quả, hai anh em họ đụng trúng nhau ở ngoài biệt thự Bạch Lê vừa mua, lúc này mới biết, tộc trưởng lui về kỳ con non xong thì vô tình chạy vào bên trong. Mà chủ nhân biệt thự này lại chính là "Người bị hại" mà Hồ Nhất tìm kiếm từ nãy đến giờ.

Hồ Nhất: "..."

Hồ Nhị: "..."

Nghiệt duyên gì đây trời.

Thấy tộc trưởng kỳ con non bị thanh niên đột nhiên xuất hiện trong sân ôm vào nhà, hai người quyết định án binh bất động, mua lại một căn biệt thự ngay bên cạnh, âm thầm bảo vệ.

"Đón tộc trưởng về à? Sau đó dựa theo thông lệ của Đế quốc đưa ngài ấy đến Sao Hi Vọng ư?" Sắc mặt Hồ Nhất ảm đạm, thâm trầm nói với Hồ Nhị, "Cậu đừng quên, cậu chủ nhỏ nhà chúng ta chính là mất tích trên Sao Hi Vọng, tộc Thiên Hồ chúng ta không thể để cùng một sai lầm xảy ra lần thứ hai."

Hồ Nhị không nói nữa, y biết Hồ nhất đã có quyết định, đó chính là, tạm thời để tộc trưởng ở lại nhà thanh niên tên "Bạch Lê" kia, hai người họ thì ở xung quanh bảo vệ 24/24, đề phòng chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

"Vậy tin nhắn của thượng tướng thì trả lời thế nào?" Hồ Nhị hỏi.

Hồ Nhất do dự một chút rồi nói: "Coi như không thấy gì đi, nếu sau này bị thượng tướng hỏi, chúng ta cứ nói là không nhận được tin nhắn. Haiz, đi một bước tính một bước vậy, có thể kéo dài ngày nào hay ngày đó, anh thấy tính tình cậu thanh niên kia có vẻ rất tốt, chắc sẽ chăm sóc ổn thỏa cho tộc trưởng của chúng ta thôi."

Hai người qua loa đưa ra quyết định này xong, bèn tiếp tục nghĩ xem nên làm thế nào để chuyển tiền cơm cho Bạch Lê mà không bị tra ra đầu mối.

Ở bên kia, Bạch Lê không hề biết mình bị ép phải trở thành nhân viên chăm sóc ngắn hạn của hồ ly nhỏ. Cho hồ ly uống sữa dê xong, Bạch Lê đưa nó cùng nhà nhỏ mới mua trên mạng vũ trụ lên căn phòng còn trống, đối diện phòng ngủ tầng ba, tạm thời để nó ở lại đó.

Nhìn hồ ly nhỏ ngủ say sưa, trong đầu Bạch Lê chợt hiện lên một ý nghĩ. "Nếu Văn Tinh Diệu có thể thông qua kết nối khoang trò chơi đăng nhập vào game, vậy hồ ly nhỏ Chúc Mặc Lăng có phải cũng có thể không?

Chỉ là bây giờ trên tay cậu không càn tiêu chuẩn đăng nhập nào, muốn thử thì cũng phải đợi đến tháng sau. Mà chờ sang tháng, có khi đối phương đã bị đón về rồi ấy nhỉ?

---o0o---





Chương 128

Trong game vẫn là cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ.

Lúc Tống Hân Nhiên chạy đến nhà Bạch Lê, tò mò hỏi sao cậu logout lâu vậy. Bạch Lê lược bỏ mấy chuyện bất ngờ phát sinh bên trong, nói mình đã chuyển nhà một cách nhẹ bẫng, còn cho cậu nhóc địa chỉ mới của mình, dặn khi nào có thời gian rảnh thì sang chơi.

Vậy mà Tống Hân Nhiên lại không đồng ý ngay, ngượng ngùng nói với Bạch Lê, chắc phải mười ngày nửa tháng nữa cậu nhóc mới qua tìm cậu được.

"Xin lỗi thầy, cuối tháng mẹ em tổ chức sinh nhật, em đã nói với ba mẹ là sẽ về nhà ở một thời gian rồi, chờ khi nào về em sẽ đến nhà thầy chơi sau, mang đặc sản của Hành tinh Phật Nhảy Tường qua cho thầy nữa!"

"Vậy à, thế thì không bận gì, sinh nhật người thân quan trọng mà." Bạch Lê không bận tâm chút chuyện này, cũng bắt đầu nghĩ xem nên chuẩn bị quà gì để gửi Tống Hân Nhiên mang đi.

Lần trước ba mẹ anh chị của Tống Hân Nhiên đến nhà cậu, còn mang theo bao nhiêu quà lớn quà nhỏ, sau khi bọn họ đi rồi, Bạch Lê thống kê lại, phát hiện những món quà đó đều có giá trị không nhỏ, gộp lại cũng phải mua được tầm mười khoang trò chơi. Mà cậu bỏ ra, chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng mời Tống Hân Nhiên đến nhà mình ăn trưa hoặc ăn tối thôi.

Tống Hân Nhiên không biết suy nghĩ trong lòng thầy mình, xin lỗi xong lại cùng Bạch Lê nói chuyện thêm một chốc, tiếp đó tung tăng nhảy nhót quay về chuẩn bị tối nay livestream.

Nhìn bóng lưng Tống Hân Nhiên, Bạch Lê đột nhiên nhớ tới một chuyện trước kia bị cậu bất cẩn xem nhẹ, lúc này trong nhà của cậu không phải mèo con Chí Tôn ban đầu, thay vào đó là một sư tử lớn, lại còn là thượng tướng Đế quốc.

Tống Hân Nhiên từ nhỏ sống ở "Phật Nhảy Tường", gia thế hình như cũng không phải loại tầm thường, nói không chừng có thể dựa vào hình thú của Văn Tinh Diệu mà đoán ra đối phương là ai, khi đó biết giải thích thế nào. May mà nhóc này có việc, tạm thời không thể qua đây, để cậu có thời gian nghĩ một lời giải thích hợp lý.

Hoặc cũng có thể chẳng cần giải thích, trước khi Tống Hân Nhiên trở lại, Văn Tinh Diệu đã được Đường Nghênh đón về rồi.

Nghĩ tới đây, Bạch Lê lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lắc đầu, không nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra trong tương lai nữa.

Cậu đi về phía ruộng dưa hấu đã có thể thu hoạch, thu từng quả dưa hấu tròn vo vào trong ba lô, tiếp đó lại gieo một loạt dưa Hami.

Trải qua một tháng không ngừng nỗ lực, nhân vật game của cậu đã lên đến level 19, chủng loại cây trồng có thể thu hoạch ngày càng nhiều, vì dụ như dưa hấu cậu vừa thu hoạch, phải từ level 19 trở lên mới có thể mua hạt giống về trồng, vì thế dưa hấu chín được xem như là một loại quả vô cùng hiếm thấy trong game.

Bạch Lê không định mang dưa hấu đi bán, nhìn trong sân một vòng, cậu cứ thấy cần thêm một giếng nước. Nếu bây giờ có giếng nước, bỏ dưa hấu xuống ngâm một chút, vậy thì chẳng mấy chốc sẽ có dưa hấu ướp lạnh để ăn rồi.

Bạch Lê bèn note lại ý tưởng này vào trong sổ tay linh cảm của mình, chuẩn bị lần cập nhật sắp tới sẽ thêm giếng nước vào hệ thống cơ sở.

Bởi vì lo hồ ly nhỏ tỉnh lại không thấy bọn họ sẽ sợ, Bạch Lê cũng không ở trong game lâu, làm xong mọi việc thường ngày là logout luôn.

Hồ ly nhỏ quả nhiên đã tỉnh ngủ, lúc Bạch Lê mở cửa phòng của nó ra, nó lập tức nhảy vào trong ngực cậu, bập bẹ kêu mấy tiếng, vô cùng ỷ lại.

Sự ỷ lại đó, suýt chút nữa đã khiến Bạch Lê cho là, hồ ly nhỏ cũng có hội chứng vịt con, coi người mình nhìn thấy đầu tiên là mẹ.

Nhưng nó cũng có đôi chỗ không giống mèo con Chí Tôn, cụ thể thế nào thì rất khó nói, nhưng Bạch Lê cảm thấy, hồ ly nhỏ không thông minh như Chí Tôn, hoặc nên nói, mức độ ảnh hưởng của "Chứng đứt gãy gien" giai đoạn cuối với người này càng nặng nề hơn?

Bạch Lê vừa chơi cùng hồ ly nhỏ, vừa phân tâm lên mạng vũ trụ đặt hàng, chuẩn bị đợi lần nâng cấp game tới đây sẽ thí nghiệm suy đoán kia của mình.

Sau khi Bạch Lê logout được 20 phút, Văn Tinh Diệu mới phát hiện ra, trong lòng lại có loại cảm giác thất vọng mất mát. Nghĩ đến trong nhà còn có một nhãi hồ ly đen đang hau háu nhìn Bạch Lê, hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào mà câu cá nữa, ra khỏi khoang trò chơi thì lập tức theo tiếng động bên ngoài tìm tới.

Đúng lúc thấy Bạch Lê ôm hồ ly tiễn nhân viên lắp đặt khoang trò chơi đi, chờ người ta đi rồi, hắn mới nhịn không được hỏi: "Tại sao lại mua thêm khoang trò chơi vậy?"

Bạch Lê thấy là Văn Tinh Diệu cũng không giấy giếm, nói ra suy nghĩ của mình, còn nói thêm: "Nếu anh ta cũng có thể giống anh, thông qua phương pháp này để khôi phục, vậy chúng ta cũng coi như làm được một chuyện tốt."

Văn Tinh Diệu rất thích việc Bạch Lê vô thức gộp hai người bọn họ lại làm một thể như vậy, nhưng sau khi cân nhắc cẩn thận ý tưởng này, hắn vẫn chậm rãi lắc đầu: "Trước kia Viện nghiên cứu Đế quốc cũng từng làm thử nghiệm tương tự, đặt thú nhân lui về kỳ con non vào trong khoang trò chơi, muốn để ý thức của họ kết nối với mạng vũ trụ, ở trên mạng dùng ý thức giao tiếp cùng người khác. Thế nhưng không có lần nào thành không, tất cả đối tượng thí nghiệm đều thất bại."

"Nhưng mà, không phải anh vẫn thuận lợi đăng nhập vào game đó sao?" Bạch Lê khó hiểu nhìn Văn Tinh Diệu, hỏi.

Lúc đó, khoang trò chơi không hề có bất cứ thông báo nhắc nhở nào, giống như Văn Tinh Diệu đăng nhập vào game trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo vậy.

Liên quan đến việc này, Văn Tinh Diệu cũng không rõ lắm, bản thân hắn cũng cảm thấy không hiểu ra sao. Nói tới đây, đề tài dường như lâm vào trạng thái đóng băng, hai người không ai đưa ra được suy đoán nào tốt hơn.

Cuối cùng, vẫn là Bạch Lê thấy hồ ly nhỏ trong ngực có chút buồn ngủ, bèn dứt khoát đưa ra quyết định: "Mặc kệ nó đi, dù sao khoang trò chơi cũng đã mua rồi, chờ lát nữa thử chút là biết."

Thấy cậu kiên trì như vậy, Văn Tinh Diệu cũng không tiện nói thêm gì, nhưng hắn luôn cảm thấy lần thử nghiệm này, cuối cùng vẫn sẽ thất bại.

Quả nhiên, mọi việc sau đó đúng y như hắn đã nghĩ, Bạch Lê ôm hồ ly nhỏ nằm vào khoang trò chơi xong, cũng không xuất hiện hiện thường bất thường nào, hồ ly nhỏ nằm trong khoang trò chơi ngủ say sưa, lúc khoang trò chơi đóng lại cũng không đánh thức được nó.

Bạch Lê đành phải từ bỏ, nói với Văn Tinh Diệu, cậu định chờ tháng sau, nâng cấp thiết bị tạo dựng game xong, có tiêu chuẩn đăng nhập mới sẽ thử nghiệm lại lần nữa.

Lý do đưa ra rất đầy đủ: "Anh không phải đã nói đấy à, lần trước anh khôi phục ý thức, chính là trong giao diện đăng ký game, nói không chừng đây mới là nguyên nhân giúp anh khôi phục được ý thức đấy!"

Liên quan đến vấn đề này, Văn Tinh Diệu thật sự không có gì để nói, chỉ có thể âm thầm bổ sung trong lòng, coi như đó đúng là nguyên nhân thật, vậy cũng chỉ có thể là một trong các nguyên nhân thôi. Hắn luôn cảm thấy nhân tố có ảnh hưởng lớn hơn chính là loại năng lượng đặc thù mà Bạch Lê đút cho mình kia.

Nhưng mà hắn bây giờ cứ nhìn đến nhãi hồ ly đen này là khó chịu, cho nên không định nhắc nhở Bạch Lê thử suy đoán theo chiều hướng này. Chuyện này để khi nào tâm trạng hắn tốt hơn rồi hãy nói.

Hồ ly nhỏ cứ vậy ở lại nhà của Bạch Lê, lúc nó tỉnh, gần như là Bạch Lê đi đâu, nó bám theo đó, mãi đến khi nó ngủ rồi, Bạch Lê mới có thời gian để lên game chơi.

Sau khi hồ ly tỉnh giấc, cũng muốn tìm Bạch Lê đầu tiên, không tìm được là sẽ tủi thân rúc vào trong góc phòng, ôm cái đuôi xù lông của mình kêu "Ư ư" đầy thảm thiết.

Có lẽ do một loại duyên phận đặc thù nào đó, Bạch Lê đối với hồ ly nhỏ rất bao dung, không đến hai ngày, cậu đã ôm nó nằm vào khoang trò chơi với mình trong sự trầm mặc của Văn Tinh Diệu.

Giống hệt như lúc trước cậu chăm sóc Chí Tôn vậy.

Văn Tinh Diệu nhìn trong mắt, hận trong lòng, lý trí lại nói cho hắn biết, hắn không có lập trường gì để ngăn cản Bạch Lê làm vậy. Ai bảo kỳ con non của hắn cũng nằm cạnh Bạch Lê đến gần hai tháng chứ?

Đồng thời Bạch Lê còn phát hiện, từ sau khi mình mua căn biệt thự này, vận may của cậu hình như ngày càng tốt. Không phải đi nộp tiền phí dịch vụ bất động sản bất ngờ rút thăm được quyền miễn đóng phí ba năm, thì chính là nhận được thông báo, trong vòng hai tháng tích lũy mua sắm trên mạng vũ trụ đạt XXX tinh tệ, có cơ hội rút thăm nhận thưởng, kết quả hệ thống tự động rút ra là được cung cấp miễn phí rau quả cùng thịt bò thượng hàng từ hành tinh nông nghiệp trong vòng một năm.

Tuy chất lượng rau quả cùng thịt bò này kém xa loại cậu dự trữ trong không gian, nhưng Nông thần đại nhân sinh ra trên tiên giới, xưa nay chưa từng ra ngoài vũ trụ vẫn chảy xuống hai dòng nước mắt cảm động, phúc lợi của Đế quốc trong tương lai thật sự quá là tốt!

Đúng lúc này hồ ly nhỏ nhảy tót một cái vào ngực cậu, Bạch Lê nghĩ, những chuyện tốt này đều là sau khi hồ ly nhỏ tới mới xảy ra, đầu óc nóng lên, ôm lấy nó hôn chóc một cái lên cái má xù lông của hồ ly.

Văn Tinh Diệu vốn đang nằm nhoài ở cửa sổ sát đất tắm nắng, hấp thu năng lượng, nghe thấy tiếng động lạ thì quay đầu lại nhìn, ánh mắt hắn lập tức tối sầm, có một luồng khí nóng từ trong cơ thể xông ra, đột nhiên từ hình thú biến trở lại hình người, khiến hồ ly nhỏ trong lòng Bạch Lê giật bắn cả mình.

"Sao đột nhiên lại biến trở về, năng lượng có đủ không?" Bạch Lê vội vàng hỏi, không còn tâm trí đâu mà vuốt lông hồ ly nữa, ngữ khí đầy quan tâm.

Văn Tinh Diệu cảm thấy lần biến hóa này không thuận lợi như lần đầu tiên, biểu hiện trực quan nhất chính là, hắn cảm thấy đầu mình đau nhói từng cơn, còn kèm theo cảm giác choáng váng, toàn thân không có sức lực. Hắn muốn đi đến chỗ Bạch Lê, lại suýt nữa thì lảo đảo ngã nhào xuống đất.

Lần này không cần Văn Tinh Diệu nói gì, Bạch Lê cũng biết trạng thái của hắn lúc này không quá tốt, bèn thả hồ ly nhỏ xuống, bước nhanh về phía đối phương.

"Anh anh anh, anh đứng nguyên đó đi, đừng nhúc nhích, để tôi tới dìu anh!" Bạch Lê dìu Văn Tinh Diệu ngồi lên ghế sô pha ở gần nhất, không chút do dự truyền một ít mộc thanh linh khí cho đối phương, thấy sắc mặt Văn Tinh Diệu dần chuyển biết tốt, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không phát hiện, hồ ly nhỏ bị thả xuống vẫn bám sát theo phía sau, lúc cậu truyền mộc thanh linh khí cho Văn Tinh Diệu, nó còn nhón chân lên ngửi ngửi, ra sức hấp thu một chút khí rỉ ra, trên mặt lộ vẻ mê say.

Trạng thái của Văn Tinh Diệu rất nhanh đã ổn định lại, mở mắt ra lập tức trông thấy nhãi con hồ ly đen đáng ghét kia, hắn không chút nghĩ ngợi đã nhân lúc Bạch Lê không để ý, cùng chân hất nó ra xa, sau đó mới cảm ơn Bạch Lê: "Cảm ơn, tôi thấy tốt hơn rồi, nếu không có cậu, không biết tôi sẽ như thế nào nữa."

Hắn tả lại tỉ mỉ cảm giác lúc đó của mình cho Bạch Lê, đoán: "Có lẽ chứng đứt gãy gien của tôi vẫn chưa khôi phục hẳn, trong quá trình này bệnh vẫn không hề dừng tiến triển, khi tôi muốn đột phá một giới hạn nào đó, tiến triển bệnh vốn coi như chậm rãi sẽ đột ngột tăng nhanh, khiến tôi có cảm giác như vừa rồi."

Thực ra không cần Văn Tinh Diệu nói, Bạch Lê cũng có suy đoán tương tự, trong lòng thầm nghĩ, "Chứng đứt gãy gien" này đúng là một phiền toái lớn, cũng mừng vì mộc thanh linh khí của mình có thể trợ giúp cho bạn tốt.

Văn Tinh Diệu còn đang định nói thêm gì đó thì lại thấy trên người có biến hóa, hắn cười khổ nói: "Xem ra, thân thể của tôi phải còn lâu mới có thể hoàn toàn ổn định, muốn duy trì hình người rất khó, chẳng mấy chốc tôi sẽ biến về hình thú như trước."

Nói xong, lập tức biến trở về hình dạng sư tử dưới ánh mắt của một người một hồ.

Hồ ly nhỏ thấy có người biến thành sư tử ngay tại chỗ, thì ở to mắt hồ.