Chương 132: Tạo phản

Cưng Chiều Của Bạo Quân

Đăng vào: 1 năm trước

.

Ông chủ Kim nói: “ Bốn..bốn người các người tạo phản sao?”

Thu Vân nói: “ Cái này gọi là Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt (*)! Ông ta hứa rằng sẽ dốc toàn lực giúp bọn ta tìm tiểu chủ nhân.

(*): Hiểu được thời thế mới là người giỏi.

Ông chủ Kim nói: “ Các người đã ở Tịch Mịch Yên Vũ Lầu nhiều năm rồi! Không lẽ ngươi tin tưởng người ngoài sao? Cho dù các người có muốn theo chủ khác, cũng không cần phản bội Tịch Mịch Yên Vũ Lầu!”

Kiếm Hàn Y lạnh lùng nói: “ Bọn ta chỉ có một chủ! Những người khác chỉ là để lợi dụng thôi, ai có thể giúp bọn tìm được tiểu chủ thì bọn ta sẽ bán mạng cho người đó!"

Ông chủ Kim phun ra máu đen và nói: “ Các…các người….”

Thu Vân nói: “Ông chủ Kim, đừng trách bọn ta vì đã không niệm tình chủ tớ! Bọn ta đã ở Tịch Mịch Yên Vũ Lầu nhiều năm như vậy, bọn ta cũng không phải những kẻ không biết tốt xấu, bọn ta bán mạng cho ông ta, trong đó có một điều kiện là tối nay tuyệt đối không được sát hại người của Yên Vũ Lầu, cho nên ông chủ Kim, ông cứ yên tâm, đừng nói nhiều nữa, yên tâm vận khí công giải độc đi! Thuốc giải sẽ được đưa tới sau!”

“ Các ngươi….”

Ông chủ Kim biết rằng kết cục đã được định sẵn, Yêu Nghiệt công tử vẫn bình tĩnh vận nội công ở bên cạnh, ông ta không nói thêm gì nữa mà tập trung vận nội công….

Một đám rồi lại một đám tử sĩ áo đen xông lên tầng hai, tầng ba, lần lượt tìm kiếm từng toa phòng…..

Đường Bắc Khôi nhìn thấy chiếc hộp thần thứ hai ở trên võ đài, đáy mắt hắn chợt lóe lên một tia tham lam.

“ Người đâu! Gói chiếc hộp thần thứ hai kia lại! Mang nó theo!”

“Vâng!”

Một tên tử sĩ áo đen lập tức xông lên, hắn cởi áo của một tên vừa bị trúng độc chết nằm trên mặt đất, sau đó bọc chiếc hộp thần thứ hai lại!

Tử sĩ áo đen đưa chiếc bọc đó cho Đường Bắc Khôi.

“ Giết hết tất cả những kẻ còn sống!”

“ Vâng!”

“ Các tử sĩ nghe lệnh!”

Sắc mặt Hoa Lâu Vân có hơi nghiêm: “ Chắc ông vẫn còn nhớ không được sát hại người của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu chứ?”

Đường Bắc Khôi nói: “ Ta chỉ hứa không giết bọn họ, chứ không nói không được làm chúng bị thương!”

Hoa Lâu Vân nói: “Đây không phải là thỏa thuận mà chúng ta đã nói.”

Đường Bắc Khôi nói: “Thỏa thuận của các ngươi chỉ là tìm chủ nhân của mình! Còn chuyện có giết đám người của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu hay không thật ra không liên quan tới các ngươi!”

Kiếm Hàn Y lạnh lùng nói: “Bốn người bọn ta tuyệt đối không phải là kẻ lật lọng. Tịch Mịch Yên Vũ Lầu đã cho bọn ta ở nhiều năm. Nếu hôm nay ông làm trọn lời hứa, thì bốn người bọn ta sẽ thành tâm thật ý bán mạng cho ông! Nếu ông không làm, vậy thì bốn người bọn ta có chết cũng phải bảo vệ người của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu này!”

Hồng Chúc lạnh lùng tiếp lời: “ Không biết các hạ đã từng cân nhắc suy xét qua hay chưa, rằng đám thủ hạ của các hạ có phải là đối thủ của bốn người bọn ta hay không!”

Đường Bắc Khôi liếc nhìn qua thì thấy rằng biểu tình của bốn người bọn họ lúc này là hoàn toàn giống hệt nhau.

Vẻ mặt đầy kiên định!

Xem nhẹ cái chết!

Kiên quyết

Đó là sự kiêu ngạo và trung thành tuyệt đối không chịu thỏa hiệp!

Đường Bắc Khôi mỉm cười và nói: “ Bốn vị nghĩ nhiều rồi! Thật hiếm khi thấy bốn vị niệm tình cũ, trung thành bảo vệ chủ như vậy. Có khi, sau này cũng sẽ trung thành với lão phu như thế. Đó quả là phúc khí của lão phu rồi, lão phu bảo đảm tối nay tuyệt đối sẽ không đụng vào một tên Tịch Mịch Yên Vũ Lầu nào, hơn nữa nhất định sẽ giúp các người tìm được tiểu chủ của các ngươi.”

Hoa Lâu Vân khẽ cười: “ Các hạ quả là một người thông minh! Các hạ muốn làm gì thì cứ làm đi, chỉ cần không đụng đến người của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu là được, nếu như xuất hiện phiền phức gì thì bốn người bọn ta cũng sẽ ở đây giải quyết giúp ông.”

Đường Bắc Khôi biết bốn tên này không dễ đối phó, nên rất khó xử lý.

Võ công của bọn họ cao cường thì không cần bàn cãi nữa.

Cái khó chính là bọn họ lại đồng tâm như một, hoàn toàn không sợ chết.

Những người như vậy mới đáng sợ!

Bây giờ Đường Bắc Khôi phải lợi dụng bọn họ, cho nên tất nhiên sẽ không đắc tội bọn chúng được.

“ Các ngươi đúng là bất lương, dưới chân thiên tử mà cũng dám hành hung! Hừ!”

Đột nhiên, Trác Công Vinh, người không hít nhiều khói độc ở góc cửa sổ, đã vận công bịt kín các huyệt đạo của mình, lao vào trung tâm sảnh, ngăn chặn Đường Bắc Khôi và đám người của hắn

“ Hừm! Tự lao đầu vào chỗ chết!”

Đường Bắc Khôi cười lạnh lùng, thủ hạ của ông ta ngay lập tức vây quanh Trác Công Vinh!

Võ công của Trác Công Vinh có thể không phải là thiên hạ vô địch, nhưng xét về độ to gan thì hắn là người thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

“ Hmm! Không lẽ Trác Lão Tam ta mà phải sợ đám chuột nhắt các người sao? Đám các ngươi đều không xứng để ta cho vào mắt!”

Trác Cộng Vinh không chút sợ sệt, sắc mặt nghiêm nghị!

“ Tam thúc! Con tới giúp thúc!”

Trác Vân Phong phản ứng rất nhanh, võ công cũng rất lợi hại. Chỉ sau một lúc mà hắn đã đẩy được khói độc ra khỏi cơ thể. Lúc nhìn thấy Trác Cộng Vinh bước ra, hắn cũng đứng dậy đến tương trợ.

“ Là ai to gan dam giở trò trong Tịch Mịch Yên Vũ Lầu của ta?

Yêu nghiệt công tử trông có vẻ rất giận dữ, hắn hung hăng nhảy tới gia nhập với Trác Công Vinh.

Sắc mặt của Đường Bắc Khôi hơi khó coi nhưng tiếc là mặt nạ đã che mặt nên không thể nhìn thấy.

“ Lôi Đình, Tịch Lịch! Giết cả ba người họ!”

“Vâng! Chủ nhân!”

Lôi Đình và Tịch Lịch xông tới chặn trước mặt bọn họ với sát khí bừng bừng.

“ Thời khắc như thế này thì làm sao thiếu Đường Bắc Hổ ta được chứ!”

Đột nhiên Đường Bắc Hổ, người bị thương khá nặng, cũng đứng dậy và tham gia vào cuộc chiến!

Trác Vân Phong cười nói: “ Vết thương của ngươi không sao chứ?”

Đường Bắc Hổ cũng cười và nói: “ Không chết được! Chỉ là vừa nãy vận quá nhiều nội công, lại hít phải khí độc, nên khí công có hơi loạn. Cũng may mà nội công của Đường Bắc gia ta mạnh hơn Phủ Trác Vương của ngươi, cho nên không có vấn đề gì! Ngược lại ngươi nên cẩn thận thì hơn!”

“Haha!”

Trác Vân Phong cười lớn!

Hai kẻ này luôn thù địch với nhau, nhưng ở những giờ phút quan trọng, thì mọi ân oán giữa các anh hùng hảo hán sẽ được miễn trừ.

Đường Bắc Khôi thấy con trai của mình vậy mà lại đứng ở phe đối địch với mình, sắc mặt ông ta giận dữ nói: “ Các người đúng là lũ không biết sống chết! Muốn làm anh hùng không sợ chết sao? Nếu đã hồi phục nội lực rồi thì sao không mau chạy đi! Hà tất gì phải ở đây tìm đường chết!”

Trác Vân Phong cười khẩy: “ Đại trượng phu uy vũ bất khuất! Cớ sao phải chạy?”

Đường Bắc Hổ thậm chí còn nói thẳng: “ Từ nhỏ cha ta đã dạy không được chạy trốn!”

Lời này chính là một cú đâm sâu vào Đường Bắc Khôi, đối với ông ta mà nói thì đây chính là một sự mỉa mai châm biếm thẳng mặt, điều này thật sự đã khiến ông ta càng thêm phẫn nộ và tàn khốc!

“ Lôi Đình, Tịch Lịch!”

“ Có thuộc hạ!”

“ Mau lên tầng trên tìm người! Chuyện ở đây cứ giao cho bốn tên kia!”

“ Vâng! Chủ nhân!”

Lôi Đình và Tịch Lịch chaỵ lướt như bay!

Đường Bắc Khôi cười lạnh rồi nói: “ Bốn vị! Bây giờ đến lượt các người rồi!”

Hoa Lâu Vân lắc chiếc quạt giấy trong tay, sau đó thong thả tiến đến gần đám người Đường Bắc Hổ, nói: “ Các vị bằng hữu! Bốn người bọn ta thực sự không muốn làm tổn thương các vị. Nếu các vị bỏ chạy ngay bây giờ, bọn ta hứa sẽ không đuổi theo!”

“Huh! Khẩu khí thật lớn! Vậy thì thử xem bốn kẻ tự xưng là ‘ tứ đại mạc khách’ như các ngươi có thực lực như thế nào!”

Khuôn mặt Đường Bắc Hổ khí thế lẫy lừng, sẵn sàng nghênh chiến!

Hoa Lâu Vân liếc nhìn Đường Bắc Khôi vẫn một mặt bình thản, sau đó lại nhìn sang vị anh hùng thiếu niên khí thế hừng hực Đường Bắc Hổ kia, trong lòng hắn thầm nghĩ: “ Hai cha con này, một người là kẻ xấu, một người là anh hùng, đúng là một cặp cha con thú vị!”

Trác Vân Phong cũng bước lên và đứng cạnh Đường Bắc Hổ: “Haha! Ta luôn coi thường gia tộc Đường Bắc của ngươi, nhưng hôm nay ta phải nhìn tên Đường Bắc Hổ ngươi bằng con mắt khác rồi.”

Đường Bắc Hổ nở nụ cười nhàn nhạt: “ Như nhau thôi!”

Hoa Lâu Vân thấy Đường Bắc Khôi không nói gì, hắn biết ông ta đã quyết định hy sinh con trai của mình rồi.

“ Haiz, hai tên nhóc các ngươi thực sự là những thiếu niên anh hùng, nhưng tiếc là phải chết sớm thôi!”

Những lời này không biết là đang nói cho Đường Bắc Hổ nghe hay là Trác Vân Phong nghe, hay là Đường Bắc Khôi nữa.

Tuy nhiên, Đường Bắc Khôi lại không có phản ứng gì cả, nhưng khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia lại âm trầm dữ dội.

Đường Bắc Hổ cười lớn: “Ha ha! Thật nực cười! Thiên hạ này đều biết võ thuật cao cường nhất đều nằm ở gia tộc Đường Bắc và phủ Trác Vương! Hôm nay, lần đầu tiên trong lịch sử, gia tộc Đường Bắc và Phủ Trác Vương liên thủ với nhau, ngươi cứ việc tới đây thưởng thức võ công của bọn ta đi.”

Hoa Lâu Vân nói: “ Võ công của các ngươi ta đã thấy lúc nãy rồi! Nếu như lúc nãy mà chưa thấy, võ công các ngươi có khi còn khiến tại hạ đây kinh ngạc, hoặc là khiến tại hạ trở tay không kịp! Nhưng bây giờ tại hạ đã hiểu rõ chiêu thức của các ngươi rồi, hơn nữa các ngươi mới vừa trúng độc, nội lực chắc hẳn đã giảm đi đáng kể, cho dù bây giờ các người có liên thủ lại với nhau đi nữa, cũng e là không đánh lại một mình ta đâu! Càng huống hồ ở đây bọn ta có đến bốn người lận.”

“Hừ, vậy thì cứ thử xem!”

Đường Bắc Hổ thét lên, chuẩn bị thủ thế.

Trác Vân Phong biết bây giờ không phải là lúc để nói chuyện đạo lý giang hồ, bên này chỉ còn lại mười mấy người mà thôi, hơn nữa hầu hết những người bị nhiễm khói độc nhiều nhất như Hoa Sơn Chưởng môn, ông chủ Kim, hay Hà Đồ Vương vẫn còn phải có thêm thời gian để vận công thải độc.

“Đường Bắc huynh, ta giúp huynh!”

Trác Vân Phong rút kiếm ra!

Hai vị thiếu niên trẻ tuổi tài năng xuất chúng nay lại song kiếm hợp bích với nhau, uy lực công kích đúng là không nhỏ.

Nấm đấm của Đường Bắc Hổ mạnh mẽ bá đạo, trong khi kiếm thuật của Trác Vân Phong lại cực kỳ tinh tế, tư thế tấn công và phòng thủ quả thật rất nghiêm ngặt…

Hai người song kiếm hợp bích với nhau như thể hổ mọc thêm cánh….

Hoa Lâu Vân nhàn nhạt cười, nhìn hai tên thiếu niên kia đang liều mạng quyết chiến, thân pháp như mây bay nước chảy của hắn bùng nổ trong nháy mắt... Ngay lập tức, hắn trông giống như một đám mây bay, bay bổng thất thường, mềm mại và nhanh nhẹn!

Hoa Lâu Vân đang đấu với Trác Vân Phong và Đường Bắc Hổ!

Ở phía bên kia, yêu nghiệt công tử uy vũ như sơn đang chủ động đuổi theo ảnh tử kiếm khách Kiếm Hàn Y!

Tất nhiên, hắn biết trong số tứ đại mạc khách, kẻ có võ thuật cao nhất chính là….Kiếm Hàn Y!

Trác Lão Tam khí thế uy mãnh nhưng lại bị bao vây bởi đám tử sĩ áo đen kia!

Sớm thôi...

Tống Thanh Sơn, ông chủ Kim, Hà Đồ Vương, Thiết Dã Vương, Kim Đao Vương Tống Khải….những cao thủ công lực thâm hậu sẽ đứng lên thôi….

Công lực của bọn họ đều là tuyệt đỉnh,sau khi vận công ép khi độc ra ngoài, hồi phục lại nội lực, họ sẽ có thể tham chiến rồi!

Bọn họ vốn đều là nhất đẳng cao thủ mà!

Hà Đồ Vương chưa bao giờ thi triển qua võ công nên ông không biết….

Nhưng vị Thiết Dã Vương này là một tên hung ác đã đạt đến đỉnh cao cảnh giới….

Nhưng thật tiếc khi hắn lại có một cơ thể khổng lồ, cho nên phản ứng và hành động rất chậm, là người trúng độc nhiều nhất, lúc này công lực của hắn đã giảm đáng kể, nhưng miễn cưỡng thì cũng có thể đối phó với bảy tám tên tử sĩ áo đen kia.

Toàn bộ sảnh rơi vào một trận chiến khốc liệt dữ dội!

Tầng hai và tầng ba cũng liên tục truyền tới những tiếng ‘ binh binh’ ‘ cheng cheng’ của đao kiếm.

Rõ ràng, người được gọi là khách quý có thể tự do ngồi trong các toa phòng trên tầng hai tầng ba đều là những nhân vật có thân phận và bối cảnh không tồi. Cho dù họ có không biết võ công đi nữa thì bên cạnh tuyệt đối vẫn có rất nhiều vệ sĩ võ công siêu phàm.

Trương Lôi Đình và Lý Tịch Lich dẫn theo bốn mươi hoặc năm mươi tên tử sĩ áo đen chạy lên lầu để bắt người...

Tuy hai tên quỷ dữ này đều có võ công cao cường, nhưng sức lực của kẻ địch cũng không phải là nhỏ…..

Trận chiến tiếp tục khốc liệt!

Bên phía Đường Bắc Khôi, chỉ có Thu Vân là không tham chiến!

Tứ đại mạc khách thường có một người phải ẩn mình.

Trong các trận chiến nhóm, phải có một người ở lại để ngăn chặn kẻ địch tấn công lén hoặc tung ám khí…

……..