Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản
Đăng vào: 11 tháng trước
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Ở điểm này, Hạ Cô Hàn thật sự là phải cảm tại Dư Phi Bạch, nếu không phải gã tự dưng ở đâu nhảy ra, thì có lẽ Bộ ngành đặc thù cũng không bao giờ biết được, Quỷ Y đã dùng cái chiêu này để cài gián điệp vào.
Bây giờ đã biết, thì mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều rồi. Có cái ví dụ là Dư Phi Bạch có khuôn mặt của Trương Cảnh Lâm, vậy thì họ cũng sẽ tìm được cách để hoá giải.
Hạ Cô Hàn nghĩ nghĩ một hồi, lại lấy điện thoại ra nhắn cho Mâu Hạnh một cái tin, vì bà là người phụ trách của Bộ ngành đặc thù, nên chuyện này bà phải ra mặt để giải quyết.
Sau khi bấm gửi tin nhắn, Hạ Cô Hàn liền thảnh thơi thảnh thơi mà dựa vào người Cố Tấn Niên, xem Mâu Hàng Âm thẩm vấn Dư Phi Bạch.
Bất quá lúc này Dư Phi Bạch đã bình tĩnh lại, ý thức được chính mình sơ sẩy, liền ngậm chặt miệng, vô luận Thiết Diện hỏi gã cái gì, cũng đều không nói, chỉ nhìn chằm chằm Thiết Diện.
Những lời Thiết Diện muốn hỏi lập tức nghẹt trong cổ họng, tức giận đến mặt đều đỏ, trong lỗ mũi thở ra khí nóng rực.
Mệnh của Trương Cảnh Lâm quả thật là nhược điểm của Thiết Diện, hiện tại Dư Phi Bạch dùng Trương Cảnh Lâm để ủy hϊếp, chính là đạp lên giới hạn của hắn.
Ánh mắt Dư Phi Bạch đảo qua Hạ Cô Hàn cùng Mâu Hàng Âm, cuối cùng dừng ở Thiết Diện trên người, dùng nội mà gã nghĩ chỉ có bản thân cùng Thiết Diện có thể nghe được, mà nói: “Ông tìm cơ hội thả tôi ra, sau đó tôi liền thả Trương Cảnh Lâm.”
“Thế nào? Giao dịch này đối với ông có lời qua đúng không?”
Nhưng mà giây tiếp theo, Dư Phi Bạch cảm giác như đụng trúng một toà núi cao đầy kiên cố, căn bản không thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Thiết Diện.
Thiết Diện nhắm mắt, áp xuống xao động trong lòng, khi mở mắt ra lần nữa thì đã trở nên kiên quyết, “Mày không biết gì về Cảnh Lâm cả, từ khi thằng bé gia nhập Bộ ngành đặc thù, nó đã chuẩn bị tâm lý để hy sinh. Tao biết nếu là thằng bé nó cũng sẽ làm như tao.”
“Thằng bé không giống như mày,” Thiết Diện nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống y hệt đứa cháu của mình, giọng nói đầy khí phách, kiên định: “Thằng bé không phải người ham sống sợ chết!”
“Cữu…… Tổ trưởng, đã phát sinh chuyện gì?”
Thời khắc mấu chốt, Dư Phi Bạch vậy mà để linh hồn Trương Cảnh Lâm ra làm chủ khối thân thể này.
Thiết Diện khi nãy không phải nói rất hùng hổ sao? Vậy gã cũng muốn nhìn một chút xem, đối mặt với cháu ngoại mình, Thiết Diện còn có thể hiên ngang lẫm liệt “Đại nghĩa diệt thân” được hay không?
Nhưng mà Dư Phi Bạch lại quên một chuyện, đó chính là phòng thẩm vấn không chỉ có gã và Thiết Diện, mà còn có Hạ Cô Hàn cùng một Linh Y là Mâu Hàng Âm.
Lại có lẽ Dư Phi Bạch quá tự tin về những thủ đoạn của Quỷ Y, nên cho rằng không ai có thể phá giải được phương pháp nhất thể song hồn của Quỷ Y, mới dám trắng trợn để linh hồn Trương Cảnh Lâm làm chủ thân thể.
Giống như nhận thấy được linh hồn Trương Cảnh Lâm tỉnh lại, Mâu Hàng Âm liền hướng thân thể Dư Phi Bạch dán lên một lá bùa.
Đây là bùa chú đặc thù của Linh Y.
Linh Y có thể trực tiếp trị liệu linh hồn, có đôi lúc để tiện cho việc trị liệu, họ sẽ dùng nhϊếp hồn phù để tạm thời đem linh hồn trong thân thể người đó kéo ra.
Khi dán nhϊếp hồn phù lên thân thể Dư Phi Bạch, Trương Cảnh Lâm liền cảm giác được có một nguồn lực mãnh liệt kéo linh hồn cậu ra khỏi thân thể. Nhưng dưới chân lại có một nguồn lực khác cũng vô cùng cường đại, níu cậu lại.
Hai nguồn lực tương phản, một kéo một níu, giống như xé rách linh hồn cậu ra, khiến linh hồn Trương Cảnh Lâm cũng đau đớn kịch liệt, giống như giây sau sẽ bị xé nát ngay lập tức.
Hồn thể Dư Phi Bạch vừa tránh đi, lại thấy tình cảnh này thì không khỏi khinh thường. Đây là thủ thuật nhất thể song hồn của “Thần minh”, một cái Linh Y hèn hạ, ngu dốt sao có thể……
Nụ cười của Dư Phi Bạch liền trở nên cứng đờ, bởi vì gã nhận ra một nguồn lực tinh thuần bao bọc lấy hồn thể Trương Cảnh Lâm, cắt đứt sự lôi kéo kia, nhϊếp hồn phù cùng nguồn lực đó kéo hồn thể Trương Cảnh Lâm ra thân thể!
Chỉ trong giây lát, Dư Phi Bạch vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, khi thấy Mâu Hàng Âm thu hồi nhϊếp hồn phù, thì hồn thể Trương Cảnh Lâm đã theo nhϊếp hồn phù ra.
Dư Phi Bạch dại ra, tựa hồ không tin được thuật pháp của “Thần minh” lại bị hoá giải, nên vô cùng khϊếp sợ, ngơ ngác nhìn Mâu Hàng Âm, vẫn không nhận ra được nguồn lực kia là từ Hạ Cô Hàn đến.
Một hồi lâu, Dư Phi Bạch mới hồi thần, nguồn lực quanh thân bỗng nhiên bạo khởi, dưới thân gã nở một đoá hoa bỉ ngạn cực kỳ loá mắt. Linh khí bị Mâu Hàng Âm giam cầm sau khi bị tách ra, trong khoảnh khắc gã cảm thấy mình như thoát khỏi trói buộc.
Linh khí xung quanh hoá thành một lưỡi đao lớn, nhanh chóng bổ thẳng đến Mâu Hàng Âm.
Vì Mâu Hàng Âm hoá giải thuật pháp của “Thần minh”, nên mới khiến Dư Phi Bạch phát điên, mà làm liều.
“Thần minh” là tín ngưỡng của Quỷ Y, là ánh sáng mà Quỷ Y theo đuổi.
Từ nhỏ Dư Phi Bạch đã được dạy dỗ đến thấm nhuần loại tư tưởng này, “Thần minh” ở trong lòng gã chính là một vị thần không thể đánh bại, mà bây giờ kẻ phá giải thuật pháp của “Thần minh” lại là một Linh Y!
Điểm này càng làm Dư Phi Bạch không thể chấp nhận được!
Sau khi linh khí không còn bị giam cầm, Dư Phi Bạch đột nhiên bạo khởi muốn những người trong phòng không kịp trở tay, mà Thiết Diện lại ở gần Dư Phi Bạch nhất, năng lượng bạo động trực tiếp nên hắn không khỏi lùi về sau vài bước, miệng cũng nhanh chóng tràn đầy máu tươi.
Nhưng Dư Phi Bạch lại chả quan tâm đến Thiết Diện có ra làm sao, mục tiêu bây giờ của gã chính là Mâu Hàng Âm, đôi mắt tẩm huyết, điên cuồng mà nhìn về phía Mâu Hàng Âm.
Cảm xúc của gã dao động kịch liệt.
Quả thật, cái đặc thù này chỉ có Hạ Cô Dần là đồng dạng, nên có thể cảm thụ ra được.
Hạ Cô Hàn như ý thức được cái gì, quay đầu cùng Cố Tấn Niên nói: “Để Hạ Cô Dần vào đây đi.”
Nguồn lực của Dư Phi Bạch bạo khởi nhưng không đến mức tổn hại Hạ Cô Hàn, huống chi Cố Tấn Niên còn ở đây thì Hạ Cô Hàn sao có thể có chuyện gì.
Dù biết Hạ Cô Hàn không có việc gì, Cố Tấn Niên tạo một tầng bảo hộ quanh vợ, sau đó mới biến mất khỏi phòng thẩm vấn.
Nhưng không bao lâu, Cố Tấn Niên đã trở lại. Hạ Cô Dần sau đó cũng đẩy cửa mà bước vào phòng thẩm vấn, do không lường trước nên xém chút nữa đã bị nguồn lực của Dư Phi Bạch đả thương, cũng may Cố Tấn Niên kịp thời đem cậu kéo lại gần Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Dần kinh nghi bất định mà nhìn mọi thứ phát sinh trong phòng thẩm vấn, còn thay Mâu Hàng Âm đổ mồ hôi.
Cậu nghiêng đầu hỏi Hạ Cô Hàn: “Anh, tìm em chi?”
“À,” Hạ Cô Hàn lên tiếng, hỏi: “Mày có thể nghe được suy nghĩ của Dư Phi Bạch hay không?”
Hạ Cô Dần nghiêm túc nói: “Để em thử xem.”
Tuy rằng Hạ Cô Dần chỉ có thể bắt giữ cảm xúc, nhưng đôi khi cảm xúc quá mức mãnh liệt cũng là một loại ngôn ngữ. Cảm xúc Dư Phi Bạch giờ phút này quá mức kịch liệt, có thể Hạ Cô Dần sẽ nhìn được suy nghĩ của gã.
Hạ Cô Dần mới vừa nói xong, cậu liền cảm nhận được tầng bảo hộ xung quanh Hạ Cô Hàn hạ xuống, chỉ một thoáng nhưng cảm xúc dao động vô cùng mãnh liệt như núi lửa phun trào, hóa thành dung nham cuồn cuộn phóng đến Hạ Cô Dần.
Đó là sự thù hận mãnh liệt, chính là không chết sẽ không ngừng.
Cảm giác mà Hạ Cô Dần thu được khiến cậu không khỏi lắc lư, nhưng không vì vậy mà lùi bước, cậu vẫn tiếp tục phóng ra cảm giác của chính mình.
Mâu Hàng Âm đại khái biết Hạ Cô Hàn đang muốn làm cái gì, nên khi Dư Phi Bạch công kích, cô cũng không đánh trả. Thậm chí còn cảm thấy lửa trên người Dư Phi Bạc còn chưa đủ mãnh liệt.
Cảm xúc Dư Phi Bạch càng thêm mãnh liệt, Hạ Cô Dần lại cảm thấy chính mình bị dung nham vây quanh, trên trán nhanh chóng toát mồ hôi, chảy xuống cằm.
Cũng không biết qua bao lâu, đôi môi Hạ Cô Dần tái nhợt hơi hơi mở ra, hữu khí vô lực mà nói mấy chữ: “Phản đồ…… Thần minh…… Đi tìm chết……”
Lúc sau, Hạ Cô Dần lại lặp lại mấy lần, đều là ba câu này.
Hạ Cô Hàn khi nghe thấy được, nhẹ nhàng vỗ vai thằng em, “Được rồi.”
Hạ Cô Dần nghe vậy lập tức thu hồi cảm giác của chính mình, dưới chân mềm nhũn, cũng may Hạ Cô Hàn nhanh chóng đỡ kịp, nếu không cậu đã ngã quỵ xuống đất.
Một cái ghế dựa xuất hiện bên cạnh Hạ Cô Dần, Hạ Cô Hàn đỡ cậu ngồi xuống.
Hoãn trong chốc lát, Hạ Cô Dần mới một lần nữa tìm về giọng nói của chính mình, thở phì phò nói: “Anh, em cảm nhận được ở Dư Phi Bạch là nùng liệt sát ý, gã muốn gϊếŧ Mâu lão sư. Rồi còn cả thù hận, không cam lòng…… Thông qua cảm xúc, em miễn cưỡng bắt giữ được nội tâm của Dư Phi Bạch.”
Hạ Cô Dần lại lặp lại một lần ba câu kia.
“Phản đồ.”, “Thần minh.”, “Đi tìm chết.”
Ánh mắt Hạ Cô Hàn hơi trầm xuống, "Thần minh" cùng "đi tìm chết" Hạ Cô Hàn đều có thể hiểu. “Thần minh” là tín ngưỡng của Quỷ Y, “Đi tìm chết” là thù hận Dư Phi Bạch đối Mâu Hàng Âm, hận không thể khiến cô lập tức chết đi.
Còn “Phản đồ” là sao?
Vì cái gì trong cảm xúc của Dư Phi Bạch lại đối với Mâu Hàng Âm biểu hiện ra lại là hai chữ “Phản đồ”?
Hạ Cô Hàn không khỏi lâm vào suy tư, bên kia, Mâu Hàng Âm cũng nhận thấy được Hạ Cô Dần đã hoàn thành nhiệm vụ, nên cũng nhân nhượng Dư Phi Bạch. Ngón tay dài mảnh ấn pháp quyết, linh khí bốn phía kích động, nhưng không phải nhằm phía Dư Phi Bạch, mà hướng về phía đoá hoa bỉ ngạn đỏ như máu kia.
Không biết Mâu Hàng Âm ấn pháp quyết gì, mà khi hoa bỉ ngạn chạm vào linh khí thì lập tức rũ xuống, chưa đầy một phút đã héo tàn.
Nguồn lực của Dư Phi Bạch theo đoá hoa bỉ ngạn héo tàn, mà xụi lơ dưới đất.
Nhưng ánh mắt gã nhìn Mâu Hàng Âm vẫn như cũ tràn ngập thù hận, hung ác nham hiểm thô bạo.
Hạ Cô Hàn bước đến trước mặt Dư Phi Bạch, chắn ngang tầm mắt của gã, khiến Dư Phi Bạch chỉ có thể nhìn y
Dư Phi Bạch ngẩng đầu diện với đôi mắt trong suốt của Hạ Cô Hàn, trong lòng đột nhiên giật thót, gã có cảm giác bản thân như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt y, cảm xúc cũng không thét chế giấu, nên nhanh chóng nghiêng đầu mà tránh tầm mắt Hạ Cô Hàn.
Giây tiếp theo, thanh âm thanh triệt không nhanh cũng không chậm, từ đỉnh đầu gã truyền đến, “Thần minh của các người có phải Hạ Phi Tinh hay không?”
-----Còn tiếp-----