Chương 27: Nghỉ Ngơi

Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sáng hôm sau

Người tỉnh lại đầu tiên là Triệu Phương An, nhưng sau đó thì Dịch Cảnh Liêm cũng giật mình tỉnh giấc vì tiếng động mà Triệu Phương An tạo ra khi đặt chiếc điện thoại xuống.

"Cảnh sát Triệu, chị tỉnh rồi" Dịch Cảnh Liêm cười nói.

"Tiểu Dịch, sao cậu lại ở đây?" Triệu Phương An thắc mắc.

" Là hôm qua em đưa Diệp Nhan về, ngồi đợi chị nhưng mãi không thấy đâu, đêm rồi mới thấy chị say khướt trở về nhà, quần áo của chị dính nhiều máu quá, nhưng em là con trai, không dám làm mấy việc đấy nên đành đắp cho chị chiếc mềm rồi cũng ngủ gật luôn." Dịch Cảnh Liêm đưa tay lên gãi gãi đầu cười ái ngại.

Nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, chiếc sơmi trắng cũng sắp muốn biến thành màu đỏ, bàn tay, da thịt trầy xước đến mức máu chảy ra nhưng cũng đã đông lại rồi, thậm chí còn nhìn rõ được bên trong.

Trên mặt có chút đau, hôm qua khi phóng xe bạt mạng ra ngoài, Triệu Phương An nhớ lại mình khi trở về có vào một quán bar gần nhà để uống nhưng có gây gổ với đám thanh niên nên bọn chúng có đánh cô một đòn, sau đó thì cũng bị đuổi ra cùng với chai rượu trên tay, không nhầm thì cô còn đi bộ trở về, xe vẫn để ở quán đó. 'Bê bết quá' Triệu Phương An đau đầu nhớ lại.

Nhờ Dịch Cảnh Liêm đi mua đồ ăn sáng cho cả ba người, Triệu Phương An đi tắm gội và thay bộ đồ mới, tắm giặt xong thật thoải mái, Triệu Phương An vừa bước ra ngoài Bạch Diệp Nhan đã đứng sẵn ở cửa chờ.

Nhìn thấy Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An ngay lập tức né tránh ánh mắt ấy nhưng không nghĩ việc mà Bạch Diệp Nhan sẽ làm lại là ôm chầm lấy cô. Đầu tóc vẫn còn đang ướt, chưa kịp phản ứng lại, vì Triệu Phương An đang rất đỗi ngạc nhiên với hành động này. Tại sao Bạch Diệp Nhan lại làm vậy?.

" An à, thực xin lỗi, thực xin lỗi " Bạch Diệp Nhan vừa ôm lấy Triệu Phương An vừa khóc.

" Việc gì phải xin lỗi vậy?" Triệu Phương An thản nhiên nói.

" Ta sai rồi, ta đã không nghe lời ngươi, ta cố chấp yêu hắn, cho hắn mọi thứ... Ta...ta sai rồi" Bạch Diệp Nhan ôm chặt mà khóc đến ướt cả một góc áo Triệu Phương An vừa thay.

" Biết vậy là được rồi" Triệu Phương An nói xong thì đẩy nhẹ người Bạch Diệp Nhan ra, bước sang bên cạnh rồi ra ghế sofa ngồi lau đầu tiếp. Để Bạch Diệp Nhan đứng ngây ngốc ở đó, nước mắt vẫn cứ liên tục rơi.

Không phải Triệu Phương An giận vì việc kia mà bởi vì trong cô cũng đã quyết định từ bỏ, cô sẽ không có tình cảm gì với Bạch Diệp Nhan nữa. Dù sao cô ta không yêu con gái, nếu đúng như lời của Bạch Diệp Nhan thì vốn dĩ cô ta không phải người ở thế giới này, hai người vốn chẳng dành cho nhau, vậy thì tình cảm này cũng bỏ đi thôi.

Ở nhà một người thì khóc một người thản nhiên ngồi xem ti vi, Dịch Cảnh Liêm đi mua đồ về gặp tình cảnh này chỉ biết cười trừ. Ngồi ăn sáng, Triệu Phương An thì chăm chú ăn còn Bạch Diệp Nhan ăn được một miếng thì lại liếc nhìn Triệu Phương An một lần, trong lòng rất buồn vì cô ấy không để ý mình nữa.

" Cảnh sát Triệu, đội trưởng có chuyện muốn nói với chị, có vẻ anh ấy rất tức giận với việc chị đánh tên Điềm Bạch Ngôn đến nhập viện. Nhưng cũng vì vậy mà anh ấy bị khiển trách trước hội đồng." Dịch Cảnh Liêm vừa ăn vừa nói.

" Ăn xong tôi cũng sẽ đi." Triệu Phương An cau mày nói.

Ăn xong Triệu Phương An cùng Dịch Cảnh Liêm đi lấy xe moto ở quán bar gần nhà rồi đến sở cảnh sát luôn. Vừa tới cửa Triệu Phương An đã bị triệu tập đến phòng riêng của đội trưởng.

Sau mọi thứ, cấp trên biết được việc Triệu Phương An đánh Điềm Bạch Ngôn đến nhập viện thì tức giận, cũng là do có mấy tay nhà báo săn được ảnh, và bị lộ thông tin là nữ cảnh sát đánh phạm nhân đến nhập viện. Tại cuộc họp ai cũng đều rất tức giận với việc làm của Triệu Phương An, may mà có đội trưởng nói giúp nên Triệu Phương An chỉ bị đình chỉ công tác 3 tháng, nếu không muốn bị thu hồi thẻ và huy hiệu cảnh sát, cũng nhờ Triệu Phương An vừa lập được công lớn, nếu không thì sau việc này cũng bị hạ cấp bậc và còn bị loại khỏi tổ trọng án. Nhưng cuối cùng chỉ bị đình chỉ công tác 3 tháng, mọi người ai cũng mừng thay.

" Cảm ơn anh đã giúp em nói đỡ với cấp trên" Triệu Phương An cúi người cảm ơn đội trưởng.

" Không có gì đâu, lần sau em cố gắng kiềm chế bản thân một chút, đừng để việc này tái diễn lại lần nữa"

" Aaa, đội trưởng em có việc muốn hỏi. Tại sao mọi người lại biết em ở đó mà đến vậy" Triệu Phương An vẫn thắc mắc từ bấy đến giờ.

" Anh với em làm việc cạnh nhau bao nhiêu năm, tính cách em như nào anh biết rõ. Em không phải người hay bỏ dở công việc mà biến mất, lúc đó anh để ý em nghe điện thoại xong, sắc mặt liền thay đổi sang lo lắng và sợ hãi, rồi em không nói gì mà phóng xe đi ngay. Anh đã nhờ Thuần Bá Hiên định vị vị trí của em và thấy em dừng lại rất lâu ở một con ngõ, anh nhờ người đi thám thính thì thấy có mấy tên áo đen đáng ngờ ở đó. Anh liền chỉ huy mọi người đột kích bất ngờ mà không để bọn chúng biết, anh lúc đó đi trực thăng trở lại thành phố K, may mắn là đến kịp lúc. Cũng nhờ có em câu thêm thời gian không thì khó có thể giải cứu con tin." Đội trưởng cười nói.

Cuối cùng thì thắc mắc cũng được giải đáp.

Nộp lại thẻ và huy hiệu cảnh sát cho đội trưởng, Triệu Phương An cũng không thấy buồn rầu mấy, cô coi như đây là nghỉ phép đi, mặc dù 3 tháng sau không biết lấy tiền đâu mà sống nữa. Nhưng cũng may là không bị mất việc, thời gian này tạm thời nghỉ ngơi một chút.

Trở về nhà, Triệu Phương An xua tan mệt mỏi, trái lại với người khác bị đình chỉ công tác, cô còn cảm thấy vui vẻ, nhưng đối với Bạch Diệp Nhan lại có cảm giác như có một vật gì đó chắn trước hai người, khiến cho mối quan hệ của cả hai không được như trước nữa. Triệu Phương An rất hay cự tuyệt mọi thứ từ Bạch Diệp Nhan, còn Bạch Diệp Nhan trái lại thì dạo này hay có những hành động thân mật đối với Triệu Phương An nhưng đáng tiếc là dạo này đều bị đối phương từ chối.

Buổi sáng một ngày bình thường như bao ngày sau khi Triệu Phương An tạm thời nghỉ việc, ngồi trên ghế sofa ăn bánh quy và uống sữa, chăm chú xem tivi. Bạch Diệp Nhan từ phòng ngủ đi ra, sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô cũng ngồi xuống cạnh Triệu Phương An, tay định lấy bánh quy ăn cùng thì Triệu Phương An nhanh chóng giành được chiếc cuối cùng khiến Bạch Diệp Nhan buồn bực. Triệu Phương An thái độ vẫn như vậy không thay đổi, đối với Bạch Diệp Nhan mỗi ngày đều hờ hững hơn, thậm chí không bằng một phần ngày trước.

Vừa có ý định ôm lấy Triệu Phương An thì ngay lập tức cô ta đứng dậy đi cất đĩa bánh và cốc nước, sau đó thì Triệu Phương An vẫn trở về chỗ ngồi nhưng chẳng thèm để ý đến Bạch Diệp Nhan.

Chưa nản lòng, Bạch Diệp Nhan ngồi xích lại gần Triệu Phương An mỗi lúc một chút, cái tay nhanh chóng cầm lấy tay của Triệu Phương An, từng ngón, từng ngón đan xen vào nhau nhưng ngay lập tức bị Triệu Phương An bỏ ra. Bực bội Bạch Diệp Nhan một lần nữa làm như vậy, nhưng vẫn bị Triệu Phương An cự tuyệt.

" Nhìn ta" Bạch Diệp Nhan tức giận nói, hai tay áp vào hai má của Triệu Phương An giữ cho đôi mắt người kia nhìn thẳng mình.

" Bỏ ra" Triệu Phương An cau mày nói.

" Ta nói nhìn ta"

"Tôi nói bỏ ra"

Nhìn gương mặt cau có đến khó chịu của Triệu Phương An, khiến Bạch Diệp Nhan tức phát khóc, cô phải làm gì để Triệu Phương An để ý đến mình đây.

"Tôi nói b......"

Hành động tiếp theo của Bạch Diệp Nhan khiến cho cả hai đều bất ngờ. Ngay cả chính bản thân Bạch Diệp Nhan cũng cảm thấy giật mình.