Chương 4: Góc nhìn của “tôi” (3)

Con Nhện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôi bị bọn họ bắt. 

Họ nói là tôi giết người. 

Còn nói tôi bị bệnh tâm thần. 

Điều này thật sự rất buồn cười, sao tôi có thể giết người được chứ?

Họ lại nói sau khi tôi giết người bạn gái trước, tôi tiếp tục có ý mưu sát người bạn gái hiện tại của tôi. Trước đây, tôi đã giết vài người “bạn gái”. 

Tôi yêu đương với họ, rồi lừa họ về nhà, sau đó giết chết họ và chở xác đến một nơi xa để chôn. 

Tôi liền cười hỏi, “Nếu tôi đưa họ về nhà để giết, thì sao cô ấy có thể sống đến giờ?”

Tôi chỉ vào người “bạn gái” đang đứng ở ngoài cửa. 

Bọn họ nói, căn cứ vào lời khai của cô ấy, đáng lẽ cô ấy sẽ bị giết vào ngày hôm đó. 

Họ nói sau khi tôi gặp cô ấy, ngày nào tôi cũng nhắn tin quấy rối, ép cô ấy làm bạn gái của tôi. 

Không chỉ vậy, tôi còn chạy đến chỗ làm thêm của cô ấy nói với sếp rằng chúng tôi là người yêu để ông ấy sắp xếp cho chúng tôi cùng làm chung một ca. 

Cô ấy muốn giải thích với ông chủ nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của tôi thì lại không dám. 

Cô ấy bị ép buộc trở thành bạn gái của tôi, bị ép buộc đến nhà tôi. 

Bởi vì tôi đe doạ cô ấy rằng nếu cô ấy không nghe lời của tôi, thì tôi sẽ giết chết cô ấy rồi đem đi chôn. 

Cho nên cô ấy mới đến nhà của tôi, ở đó với một tâm trạng thấp thỏm, sau đó lại phát hiện dưới gầm giường có một vũng máu màu nâu sẫm rất đáng sợ cùng với mảnh móng tay của phụ nữ. 

Họ nói với tôi rằng mảnh móng tay đó thuộc về người bạn gái cuối cùng của tôi. 

Tôi lại cười, không biết người bạn gái cuối cùng tôi ở đâu ra nữa?

Bọn họ thở dài và lắc đầu, càng chắc chắn là tôi bị tâm thần. 

Tôi thật sự rất tức giận, tôi nói là tôi không bị bệnh, tôi rất bình thường. Nhưng bọn họ lại không chịu nghe, cứ khăng khăng cho rằng tôi bị tâm thần, là một kẻ điên đã giết rất nhiều người. 

Bọn họ lại hỏi tôi, “Mạng nhện trong nhà anh là cái gì?”

Tôi cảm thấy rất khó hiểu, trong nhà tôi làm gì có cái mạng nhện nào?

Nhưng nhện thì chỉ có một con. 

Tôi bất chợt nghĩ đến con nhện đang nằm ở trong góc nhà. Đôi mắt đỏ tươi của nó mở to, nhìn chằm chằm vào tôi không nhúc nhích. Ánh mắt kia của nó như muốn nhìn xuyên thấu tâm hồn, nhìn thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi. 

Tôi liền rùng mình một cái, trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi. 

Tôi nói, “Nhà tôi chỉ có một con nhện, tôi không biết là nó bò vào nhà từ lúc nào, nhưng nó không nhúc nhích cũng không giăng tơ.”

Tất cả bọn họ đều cau mày lại, sau đó lấy ra một bức ảnh cho tôi xem. 

Trong bức ảnh chính là phòng tôi. 

Họ di chuyển ngón tay trên bức ảnh, miêu tả cho tôi xem, “Nhìn cái mạng nhện này đi, nó kéo dài từ cửa ra vào đến cửa sổ, gần như bao phủ toàn bộ trần nhà…….”

Tôi nhìn động tác của bọn họ, trong mắt đầy sự nghi ngờ. Bởi tôi không hề thấy cái mạng nhện đang được miêu tả “gần như bao phủ toàn bộ trần nhà” kia. Thứ tôi nhìn thấy chỉ là căn phòng hết sức bình thường của tôi.  

Họ liếc nhìn nhau một cái, liền lắc đầu. 

Họ lại nói, “Lúc tôi mở cửa còn bị giật mình. Cái mạng nhện lớn như vậy…… Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy đấy.”

Sau đó họ lại cầm một bức ảnh khác ra, đó là căn phòng hôm đó tôi đưa bạn gái vào xem. 

Trong bức ảnh có những vết bẩn màu nâu dính ở trong góc, một mảng máu khô lớn ở dưới gầm giường, một cái mạng nhện trên tủ quần áo, nhưng không to bằng phòng tôi. Khi mở tủ quần áo, người ta tìm thấy vài hộp sọ được xếp thành hình tròn. 

Những hộp sọ đó không còn sót chút máu thịt nào cả, dường như họ đang lặng lẽ quan sát gì đó khiến cho da đầu người xem tê dại. 

“Tôi không biết trong phòng của tôi có những thứ này.” Tôi nói. 

Nhưng khi tôi nhìn mấy hộp sọ đó, đại não của tôi đột nhiên nhói lên, sau đó là vô số hình ảnh lạ lẫm nhưng dường như đã thấy ở đâu đó bỗng lướt qua ở trong đầu tôi, chúng giống như bong bóng, tan biến một cách im lặng. 

Trong nháy mắt, tôi như trải qua một cuộc sống hoàn toàn khác.

Tôi là ai? Anh ta là ai? Bọn họ là ai?

Cuối cùng tôi cũng không biết giờ phút này đang là mơ hay là thực nữa

Cảm giác đau đớn ở cổ ngày càng mạnh, tôi không chịu nổi mà lăn ra bất tỉnh.

Ý thức đã không còn tỉnh táo, ánh đèn phía trước lúc sáng lúc tối, mọi thứ bắt đầu trở nên mơ hồ.

Tôi cảm giác có gió đang thổi qua. 

Thật kì lạ, cửa sổ và cửa chính đều đóng chặt, sao lại có gió?

Cảm giác rơi xuống kì lạ này là cái gì…..

Tôi mở mắt ra và thấy mình đang rơi từ tầng thượng của toà nhà bị bỏ hoang. 

Tôi nhìn người phụ nữ với vẻ mặt giễu cợt đang đứng trên tầng thượng, sau đó tiếp tục ngã xuống. 

Khoảng cách khi tôi rơi xuống mặt đất là 6 tầng. 

Tôi rất ngạc nhiên khi tôi có thể tưởng tượng một giấc mơ dài trong quá trình rơi xuống như vậy. 

Tôi cách mặt đất còn 5 tầng. 

Tôi nhìn về khu phố cũ cách đó không xa, đứa trẻ nhà hàng xóm vừa lên cấp hai thì tôi đã chuyển ra ở riêng. 

Tôi cách mặt đất còn 4 tầng. 

Thằng nhóc kia lên cấp 3 thì mang bạn gái về nhà, đây là điều mà bố mẹ cậu ta nói với tôi khi chúng tôi tình cờ gặp nhau. 

Tôi cách mặt đất còn 3 tầng. 

Cô gái kia tìm tôi và nói muốn thành người yêu của tôi. Tôi từ chối nên cô ta trộm đồ của tôi khiến việc xây dựng toà nhà phải dừng lại. 

Tôi cách mặt đất còn 2 tầng. 

Cô ta đưa tôi lên sân thượng của toà nhà, viện cớ muốn làm hoà với tôi rồi sau đó đẩy tôi xuống. 

Tôi cách mặt đất một tầng cuối cùng. 

Chạm đất!

……

Tôi rơi mạnh xuống mặt đất nhưng không cảm thấy một chút đau đớn nào. 

Toàn thân tôi đổ mồ hôi, đôi đồng tử co lại sau đó lại giãn ra, trái tim lạnh như băng khi phải chịu sự sợ hãi cực độ. 

Thời tiết bên ngoài cửa sổ sáng sủa, từ vị trí của tôi còn có thể thấy cành lá xanh biếc và tiếng chim hót líu lo. 

Nhưng ánh mắt tôi lại va phải con nhện vẫn đang treo lơ lửng ở trên tường kia. 

Nó im lặng nằm ở đó, mở to đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm tôi.

Ngay khi tôi đối diện với ánh mắt kia, sự sợ hãi vừa rút đi lại xuất hiện. 

Tôi liền sợ hãi ôm đầu hét to, nhưng dù tôi hét tê tâm phế liệt như vậy cũng chẳng có ai đến. 

Con nhện vẫn ở đó nhìn tôi, giọng nói của các hộ tá vọng từ ngoài cửa vào. Nhưng họ đang cười. 

“Cô nghe đi, người phụ nữ kia lại bắt đầu gào đó.”

“Cô ta ngày nào cũng thế, hét mệt thì bắt đầu co người lại lẩm bẩm ‘con nhện’, ‘nhảy lầu’ gì đó.”

“Là sao vậy?”

“Cô mới đến nên không biết, bệnh nhân trong phòng này trước kia muốn thăng chức lần thứ ba khiến ông chủ không vui, cô ta lập tức đẩy ông chủ từ tầng thượng xuống.”

“Thế không phải là giết người sao?”

“Đúng vậy, nhưng cô ta bị rối loạn tâm thần, không nhận ra ai cả. Nên mới phải đưa đến chỗ chúng ta để điều trị.”

“Nhưng cô ta bị vậy cũng đáng, nghe nói cô ta không chỉ giết một người đâu. Sau khi giết ông chủ và bạn trai cô ta mới bị điên.”

“Ha, nghiệp quật.”

“Còn không phải sao.”

“Tôi nói cho cô biết, bệnh viện tâm thần của chúng ta chính là toà nhà bỏ hoang ông chủ kia để lại…..”

Tiếng bước chân đi xa dần, tôi cũng hét lên một cách mệt mỏi. 

Tôi nhấc chiếc chăn bông màu vàng nhạt để nằm xuống, nhưng tôi chợt cảm thấy có thứ gì đó đang chuyển động dưới gầm giường. 

Tôi cẩn thận thò đầu ra xem, sau đó lại bị doạ sợ đến nỗi ngất đi. 

Dưới gầm giường là hai bộ hài cốt cùng với một mảng máu nâu thẫm.