Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu
Đăng vào: 12 tháng trước
Ánh nắng vàng nhạt nhòa bao trùm lên cảnh vật khiến màu xanh của lá thêm tươi mới, màu đỏ của hoa thêm rực rỡ.
Dưới tán phượng như vũ nữ váy đỏ điệu đà uyển chuyển, Phi Vũ và Lạc An sóng vai cùng bước.
Trên đường đi hai người tán gẫu đủ những chuyện trên trời dưới biển, từ thời tiết đến cảnh vật, từ bà chị họ Tô Bình đến tình yêu của Tiêu Hàn, từ con cún con đầu phố A đến con chó đen cuối phố Z.
Dừng chân đứng trước cổng trường thi, Phi Vũ hỏi:
"Đã chuẩn bị tốt chưa?"
Lạc An híp mắt cười, "Tàm tạm."
Hai người đứng nhìn nhau một lúc, nở nụ cười nói câu "Chúc thi tốt!" rồi một người đi bên phải, một người rẽ bên trái.
Khi đi được vài ba bước thì Phi Vũ dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng quen thuộc đang hoà dần vào trong nắng kia, khẽ cười.
Khi bước ra khỏi phòng thi, cả Phi Vũ và Lạc An đều đứng yên lặng nhìn đối phương, chẳng ai hỏi người kia có làm bài tốt hay không.
Họ chỉ đơn giản là sóng vai nhau, tiếp tục câu chuyện phiếm không đầu không đuôi vẫn còn dang dở.
☆彡
Lạc An và Phi Vũ đều thuận lợi đỗ đại học, một người thủ khoa khối D trường L, một người suýt thủ khoa khối A1 trường N.
Hai người cùng thu dọn hành lý chuyển tới ở ký túc xá trong trường, tay kéo vali dù miệng vẽ nụ cười nhưng trong lòng cả hai đều biết từ giờ trở đi số lần bọn họ gặp mặt sẽ giảm đi rất nhiều.
Hẹn nhau sau khi sắp xếp xong thì sẽ gọi điện thông báo, sau đó một người bước về phía Đông, một người tiến về phía Tây.
Bên cạnh Lạc An có mẹ, bên cạch Phi Vũ lại chẳng có ai.
Ngồi trên xe bus thưa người, lần đầu tiên Phi Vũ cảm thấy trống trải.
Cuộc sống của anh sau này sẽ không còn Lạc An lúc nào cũng theo sát bên cạnh mắng anh không biết tự chăm sóc bản thân, sẽ không còn Lạc An lúc nào cũng sợ anh bị thương mà không cho anh làm cái này cái nọ, sẽ không còn Lạc An lúc nào cũng lo anh không vui, sẽ không còn...
Sẽ không còn Lạc An ở cạnh anh nữa.
Phi Vũ thở dài, lấy điện thoại nhắn nhanh vài chữ: "Làm sao bây giờ? Bị nhớ cậu mất rồi.
Tớ không muốn tới trường."
Tin nhắn vừa gửi đi thì điện thoại lập tức báo có tin nhắn đến: "Xuống ở trạm kế tiếp.
Tớ tới giúp cậu sắp xếp đồ."
Sau đó lại có một tin nhắn khác đến chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Rùa ngốc!"
Phi Vũ mỉm cười, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Đứng dưới mái hiên chỗ điểm dừng xe bus, thấy bóng dáng Lạc An thấp thoáng xuất hiện trong dòng người qua lại với vẻ gấp gáp nôn nóng khiến Phi Vũ không nhịn được lệ dâng đầy đôi mi.
Anh không dám đòi hỏi gì quá nhiều, chỉ cần được nhìn thấy Lạc An thôi là đã quá tốt rồi.
☆彡
Ngày hè nóng nực đi qua, thu sang, phượng tàn, lá vàng rơi.
Phi Vũ chậm rãi bước đi trên con đường tĩnh lặng, nhiều lúc anh vô tình giẫm lên vài chiếc lá khô mới rụng phát ra âm thanh giòn tan vang vọng cả khu phố.
Phi Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh nắng vàng yếu ớt gần như bị che khuất bởi đám mây màu xám tro.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại rồi bấm nhanh một dãy số.
Tiếng tút tút không kéo dài quá lâu, một giọng nói vẫn còn mang theo vẻ ngái ngủ truyền đến từ đầu dây bên kia:
"Rùa già, còn sớm mà."
"Gần chín giờ rồi đấy.
Mau dậy đi, chúng ta đi ăn sáng."
Lạc An cáu kỉnh đáp, "Không ăn."
Phi Vũ biết cậu đang gắt ngủ liền khẽ cười, ôn nhu nói, "Không ăn sẽ bị đau dạ dày."
"Nhưng mà tớ buồn ngủ."
Giọng điệu uể oải ngân dài đầy khó chịu của đối phương không hiểu tại sao lại có thể khiến tâm Phi Vũ trở nên mềm mại, không kìm được nhu tình hiện lên trong mắt:
"Vậy được, tớ mang đồ ăn đến ký túc xá của cậu.
Ngủ thêm một chút nữa đi." Đáp lại anh chỉ là một tiếng ứng thanh như có như không.
Phi Vũ tắt điện thoại, khoé mắt khoé môi đều cong cong vui vẻ.
☆彡
Phi Vũ thở dài nhìn Lạc An vẫn còn cuộn tròn người trong chăn thành con sâu xanh.
Anh đặt túi thức ăn xuống bàn rồi đến bên cạnh giường lay lay cậu.
Bạn cùng phòng với Lạc An là Hứa Long thấy thế liền ngăn lại:
"Cậu để Lạc An ngủ thêm một chút nữa đi.
Hôm qua cậu ta thức hơi muộn."
Phi Vũ nhíu mày nhìn con sâu trên giường rồi lại nhìn Hứa Long, hỏi:
"Muộn là mấy giờ?"
Hứa Long khẽ lắc đầu, "Tôi không rõ lắm.
Lúc tôi đi ngủ là mười hai giờ cậu ta vẫn còn thức."
Phi Vũ cúi người điều chỉnh lại tư thế ngủ cho Lạc An, dém chăn cẩn thận cho cậu rồi mới yên tâm dặn dò:
"Bao giờ An thức dậy thì cậu đun lại thức ăn cho cậu ấy nhé."
"Được." Dường như nhớ ra điều gì đó, Hứa Long nhướn màu hỏi, "À mà này, Lạc An có người yêu rồi phải không? Cậu ta thức muộn như vậy hình như là để chuẩn bị quà."
Phi Vũ khựng lại một chút rồi nhanh chóng tỏ vẻ bình thản nhún vai:
"Tôi không rõ lắm nhưng như vậy cũng tốt, dù sao cũng đã đại học rồi mà."
Hứa Long ngạc nhiên mở to mắt:
"Nói như vậy tức là hồi cấp ba Lạc An không có người yêu sao?" Không đợi Phi Vũ gật lắc hắn đã chậc lưỡi, "Một người như cậu ta hẳn là người theo đuổi cũng không ít.
Sao không xông pha nếm chút mùi vị cơ chứ?"
Phi Vũ khinh thường liếc Hứa Long:
"Cậu nghĩ ai cũng giống cậu à?"
Phi Vũ dứt lời rồi lập tức rời đi, vẻ mặt rõ ràng là rất thản nhiên thế nhưng các đốt ngón tay đã sớm gồ lên đến mức trắng bệnh.
Lạc An có người yêu rồi.
Sáu chữ này quanh quẩn trong tâm trí Phi Vũ.
Anh lơ đãng nhìn mọi thứ xung quanh, cảnh vật, con người.
Tất cả mọi thứ đều đang vận động rất sôi nổi vậy mà lại chẳng có gì có thể thu hút được sự chú ý Phi Vũ.
Phải làm thế nào đây? Lạc An, cậu ấy có người yêu rồi.
Phi Vũ máy móc bước đi, đến cả giọng nói khàn khàn đặc trưng của Tô Bình cũng không nghe thấy.
Cho đến khi Tô Bình chạy đến khoác tay lên vai anh, dí sát mặt vào mặt anh, Phi Vũ mới giật mình quát khẽ:
"Chị bị điên à? Từ đâu chui ra đấy?"
Tô Bình híp mắt cười, trầm giọng nói:
"Chàng trai trẻ, nếu em không muốn chết thì đừng ra ngoài với bộ dạng thế này.
Đi thêm sáu bước nữa là em được ăn cơm cúng rồi đấy."
Phi Vũ ngẩn người nhìn Tô Bình rồi hướng mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy khói bụi bốc lên trong không trung tựa như làn sương mỏng đục ngầu, chiếc xe thể thao nhanh như tia chớp phóng đi rồi khuất dạng..