Chương 147: Xuất Viện

Cố Tổng Chúng Ta Ly Hôn Đi

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Mọi người có mặt đầy đủ ở dưới phòng khách cũng là lúc Vĩnh Kỳ và Tiểu Nhiên trở về vừa thấy tiếng xe ô tô dừng lại trước cổng nhà Ái Quyên và Gia Linh đã chạy nhanh ra mở cổng quên cả mang dép nhìn thấy điệu bộ gấp gáp của Gia Linh và Ái Quyên khiến Tiểu Nhiên phì cười.

- Tiểu Linh cậu và Tiểu Quyên làm gì mà gấp gáp tới mức quên cả mang dép thế hả?
Lúc này Gia Linh và Ái Quyên mới nhận ra họ vì vội ra đón Tiểu Nhiên mà quên rằng họ đang không đi dép mà đã chạy ra ngoài rồi,người hôm nay đưa Tiểu Nhiên về là Vĩnh Kỳ một tuần Tiểu Nhiên ở lại bệnh viện là một tuần Hàn Vĩnh Kỳ ngoài thời gian ở Hàn Thị ra thì đều ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Nhiên đúng là con người ta có tình yêu vào có khác.

Trong Khi Vĩnh Kỳ xách đồ cho Tiểu Nhiên thì Gia Linh và Ái Quyên đi trước cùng Tiểu Nhiên,vừa vào nhà giọng Nhược Giai và Tiểu Hi từ trong bếp đã vang lên.

- Chào mừng cậu,(chị) về nhà.

Tiểu Nhiên nhìn mọi người đang ở trong nhà cúi đầu chào họ trong khi Vĩnh Kỳ đã mang đồ của Tiểu Nhiên vào bên trong phòng của cô cất đi.

Tiểu Nhiên nhìn một lượt xung quanh nhà mỉm cười nói.

- Đúng là về nhà vẫn là thích nhất.

Một tuần ở lại trong bệnh viện là một tuần cực hình với Tiểu Nhiên vừa bí bách vừa khó chịu chết đi được ấy chưa kể ngày nào Tiểu Nhiên cũng phải kiểm tra đủ thứ nữa chứ.

nghe Tiểu Nhiên than thở Lãnh Tử Thiên cười nói.

- Thì có ai muốn ở viện đâu Tiểu Nhiên,em về là tốt rồi.

Hàn Vĩnh Kỳ từ phòng Tiểu Nhiên bước ra nói.

- Em đấy lo mà giữ gìn sức khỏe cho thật tốt em mà ốm anh liền đưa em vào đó không cho xuất viện nữa nhớ không?.

Tiểu Nhiên nghe Vĩnh Kỳ nói liền sụ mặt xuống không vui vừa lúc đó Tiểu Di vừa từ phòng đi ra bê theo thau đồ vừa giặt để mang đi phơi thì thấy Tiểu Nhiên đã về Tiểu Di vui mừng nói.

- Cậu về rồi sao Tiểu Nhiên?.

Tiểu Nhiên nhìn Tiểu Di gật đầu nở nụ cười nhưng nhìn đến thau đồ mới giặt của Tiểu Di lúc này Tiểu Nhiên nhận ra có điều lạ.

- Tiểu Di cậu mang đồ vừa giặt ra phơi sao?nhưng sao tớ thấy có đồ hơi lạ trong thau đồ của cậu thì phải nhỉ?!
Biết là mình sắp bị chêu Tiểu Di nhanh chóng cười ngượng với Tiểu Nhiên một cái rồi mang đồ ra phơi mà không nói thêm câu nào cả.

thấy sự ngượng ngùng của Tiểu Di lúc này Tiểu Nhiên chỉ trao cho Cố Minh Kiệt một nụ cười đầy sự tán thưởng rồi đi vào bếp với hai cô bạn và hai cô em gái của mình bên trong bếp.

Tiểu Di đi ra ngoài phơi đồ cô nhìn trong thau đồ của mình là chiếc áo sơ my màu trắng và chiếc quần tây của hắn cộng thêm cả chiếc quần ừm!.

quần nhỏ của hắn nữa.

thật ra lúc nhìn thấy bộ đồ hắn treo trong nhà tắm Tiểu Di đã nhíu mày nhìn chúng rất lâu,lúc đầu Tiểu Di không định giặt đồ hộ hắn đâu nhất là khi vừa nãy hắn vừa chọc tức cô xong giờ lại thấy bộ đồ của hắn nằm ở kia Tiểu Di thật muốn xé rách chúng ra mà nhưng suy cho cùng hắn nói đúng quần áo của hắn không có tội gì cả.

sau khi tắm xong Tiểu Di bắt đầu giặt đồ ngay khi Tiểu Di chạm tay vào chiếc quần tây của hắn thì vô tình chiếc quần nhỏ của hắn rơi xuống,ngay lúc đó mặt Tiểu Di đỏ bừng ngại ngùng sao cô có thể quên được ngoài bộ đồ kia hắn còn chiếc quần nhỏ này nhỉ?vừa ngại vừa tức giận vì sự mặt dày của hắn nhưng cuối cùng Tiểu Di cũng giặt nó vì đây cũng không phải lần đầu cô giặt thứ quần đó cho hắn vì lúc trước khi ở cùng hắn Tiểu Di cũng thường xuyên giặt đồ hộ hắn mà.

Lúc này vừa phơi đồ trong đầu Tiểu Di lại xoẹt qua suy nghĩ nhìn cô lúc này rất giống một người vợ nhỏ giặt quần áo, nấu cơm đợi chồng mình đi làm về.

suy nghĩ đó thoáng qua khiến Tiểu Di có chút sững người cô lại đang tưởng tượng hắn và cô là một cặp sao?.

Tiểu Di đang thẫn thờ thì giọng hắn phía sau vang lên.

- Em đang thẫn thờ gì thế Tiểu Di?mọi người đang đợi em vào ăn cơm em lại đứng đây thẫm thờ một mình sao?.

Tiểu Di lúc này mới giật mình quay sang nhìn hắn mất tự nhiên nói.

- Anh đứng sau tôi lúc nào vậy hả?ra đây mà không phát ra tiếng động gì cả anh là ma chắc?.

Nhìn sự ngại ngùng của Tiểu Di lúc này hắn có chút buồn cười,chắc chắn cô đang suy nghĩ cái gì không đàng hoàng rồi tự ngại ngùng đây mà.

hắn nhìn tới bộ đồ và chiếc quần nhỏ cô vừa phơi lên móc dường như hắn đã biết cô ngại ngùng chuyện gì rồi,mỉm cười hắn nhìn cô nói.

- Tiểu Di cảm ơn em đã giặt đồ hộ tôi nhé,nhưng em nghĩ xem em như thế này rất giống một cô vợ nhỏ đấy hay chúng ta!
Tiểu Di nghe hắn nói mặt càng đỏ hơn thẹn quá hóa giận cô lườm hắn nói.


- Anh bớt nói lung tung đi,vào ăn cơm thôi mọi người đang đợi đấy.

Nói xong Tiểu Di bỏ đi một mạch vào nhà mặc kệ hắn đang nhìn theo cô cười phía sau,sao lúc trước hắn không biết khi cô giận lại đáng yêu vậy nhỉ?.

Trong nhà mọi người đã dọn xong đồ ăn lên bàn chuẩn bị mở tiệc chúc mừng Tiểu Nhiên xuất viện,cả một bàn đầy thức ăn trước mặt khiến những người đàn ông được cho là khó ăn uống nuốt nước bọt từ nãy giờ chỉ chờ mọi người đầy đủ là ăn cơm thôi họ cũng đang đói lắm rồi.

Trong bữa cơm họ vừa ăn vừa nói chuyện,chêu chọc nhau và cả sự ngại ngùng nữa hình như bữa cơm nào của họ cũng vậy khi mọi người đều có mặt thì phải?Tiểu Di ngồi cạnh hắn dù đang bực tức hắn nhưng trong vô thức đôi khi cô vẫn liếc nhìn chộm hắn một cái nhưng rất nhanh cô lại quay lại với bữa tiệc nhỏ này.

hắn của hiện tại vui vẻ hơn,hòa đồng hơn,cười nhiều hơn và còn biết chêu chọc người khác nữa.

hắn của trước kia rất khó ăn nhưng hiện tại thì khác miếng thịt gà luộc đang được hắn cầm trên tay thay vì gắp trên đũa sau đó chấm muối ăn ngon lành mà không chỉ vậy hắn còn ăn rất nhiều món khác nhau và đôi lúc sẽ khen ngon hay gợi ý cách nấu khác chỉ những điều đó thôi cũng  đủ khiến Tiểu Di nhận ra hắn thay đổi quá nhiều rồi và như hắn nói hắn thay đổi là vì muốn bước vào thế giới của cô.

Ăn cơm xong trong khi Tiểu Di và Nhược Giai rửa bát thì mọi người lại đang ngồi uống nước ăn hoa quả,trong lúc Gia Linh đang gọt hoa quả thì Dương Nhất Phong ngồi bên cạnh nghịch tóc Gia Linh thấy vậy David lên tiếng nhìn hai người họ.

- Dương Nhất Phong cậu với Gia Linh yêu nhau lâu lắm rồi còn gì bao giờ mới chịu gửi thiệp hồng cho mọi người đây?.

Câu hỏi của David khiến Gia Linh hơi bối rối trong khi Dương Nhất Phong lại đang trao cho hắn ánh mắt "yêu thương" toàn lòng trắng của mình,không phải tại hắn thì Dương Nhất Phong anh có vợ lâu rồi được chưa?bạn với bè!.

Thấy Dương Nhất Phong nhìn mình hắn tỏ ra "vô số tội "nói.

- Tôi làm gì mà cậu nhìn tôi ghê thế?tôi cấm cậu không được cưới vợ sao?hay tôi để ý người yêu cậu à mà cậu thái độ với tôi như vậy?.

Dương Nhất Phong trừng mắt nhìn hắn.

- Cậu thừa biết lí do vì sao đấy Cố Minh Kiệt,khôn hồn thì mau làm mọi cách làm hòa với Tiểu Di đi nếu tôi không lấy được vợ thì tất cả là do cậu đấy.

Lãnh Tử Thiên cũng gật đầu nói.

- Tôi không biết cậu làm cách nào mau chóng mang Tiểu Di về nhà đi cậu mà không nghĩ ra cách làm lành với Tiểu Di thì tôi đây cũng không biết bao giờ mới được làm chú rể đâu?.

Hắn nhìn hai tên bạn của mình thở dài có phải hắn không muốn làm lành với Tiểu Di đâu là do hắn đã làm mọi cách nhưng Tiểu Di vẫn không chịu tha thứ cho hắn đấy chứ,mọi người sốt ruột hắn còn sốt ruột hơn ấy nhất là khi tên Mạc Cẩn Vũ kia vẫn ở đó làm hắn lo lắng không thôi.

Vĩnh Kỳ ngồi cạnh Tiểu Nhiên đang rót nước cho Tiểu Nhiên nhìn David một cái rồi hỏi.

- Còn cậu David bao giờ cậu định mang Ái Quyên sang Mỹ ra mắt ba mẹ cậu đây?.

David đang tựa đầu vào vai Ái Quyên nhìn Vĩnh Kỳ.

- Sau buổi ra mắt sản phẩm mới của Cố Thị tôi sẽ đưa Tiểu Quyên sang Mỹ một chuyến,thật ra tôi đã nói chuyện sơ qua với ba mẹ tôi rồi hơn nữa họ cũng nói chuyện với Tiểu Quyên vài lần rồi nên cũng không lo lắm chủ yếu là tôi đang thắc mắc chủ tịch Cố Thị Cố Minh Kiệt có thể nể mặt tôi cho bà xã của tôi nghỉ hai tuần không nhỉ?.

Cố Minh Kiệt nhếch môi nói.

- Nghỉ một ngày trừ nửa tháng lương nghỉ quá hai ngày thì nghỉ việc cứ thế mà làm.

David nghe hắn nói xong thấy bà xã của mình hơi giật mình anh chàng nhìn tên bạn của mình  nghiến răng.

- Này Cố Minh Kiệt cậu nghĩ ông đây muốn bà xã của mình làm nhân viên của một tên chủ tịch độc tài như cậu sao?không phải do Tiểu Quyên không muốn xa Tiểu Di và mọi người phòng thiết kế thì tôi đã épTiểu Quyên bỏ việc ở Cố Thị lâu rồi cậu nghe rõ chưa?.

tiện thể tôi nói cho cậu biết cậu ép bà xã tôi làm việc ít thôi không đừng trách ông đây xử lí cậu nhé.

Ái Quyên đang ngồi gọt táo bên cạnh nhìn David hơi nhíu mày.

- David anh đừng chọc anh Minh Kiệt nữa,là nhân viên của Cố Thị ai cũng phải làm việc như vậy thôi vì lương ở Cố Thị rất cao và đãi ngộ cũng không tệ vậy nên áp lực là điều không tránh khỏi với cả em quen cách làm việc đó rồi nên anh không cần lo David.

Cố Minh Kiệt tỏ ra chẳng để tâm lời David vừa đe dọa mình hắn chỉ thong thả đáp một câu.

- Cậu cứ việc tự nhiên David chém giết gì tùy cậu nhưng làm gì thì làm trước khi cậu làm thế thì tôi khuyên cậu nên giúp tôi mang được vợ về nhà đã bằng không tôi đi rồi không ai hương khói lại phiền tới cậu chăm nom đấy.

Mọi người phì cười nhìn khuôn mặt tức giận của David hiện tại thật ra ngoài tài giỏi trong công việc ra thì mồm miệng của Cố Minh Kiệt thuộc dạng không ai cãi nổi chẳng qua vì hắn ít nói thôi nhưng khi hắn nói câu nào đối phương đều phải á khẩu câu đó là có thật nha.

Lãnh Tử Thiên cũng quay sang hỏi Hoàng Lâm.

- Hoàng Lâm còn cậu thì sao?bao giờ mang Nhược Giai về ra mắt ba mẹ cậu thế?cậu cũng phải dập tắt suy nghĩ của ba mẹ cậu và hàng xóm việc cậu không thích phụ nữ đi chứ?mà tôi không nhầm thì mẹ Nhược Giai nhận cậu làm con rể rồi còn gì?cứ thế tiến lên thôi.

Hoàng Lâm bất chợt nhìn sang hắn rồi lại nhìn tới Nhược Giai đang ở trong bếp rửa chén cười ngượng.

- Sẽ sớm thôi ạ.

Thật ra rất nhiều lần Hoàng Lâm nói đưa Nhược Giai về ra mắt gia đình mình rồi nhưng Nhược Giai luôn nói Hoàng Lâm cho Nhược Giai thêm chút thời gian có lẽ Hoàng Lâm cũng đoán ra sự ngần ngừ của Nhược Giai chỉ có điều Hoàng Lâm cũng muốn chủ tịch của mình nhận được sự tha thứ của thiếu phu nhân đã rồi chuyện của hai người họ sẽ tính sau vì cả hai còn khá trẻ mà,nhất là Nhược Giai cô nàng còn rất trẻ như David hay nói với Ái Quyên anh cũng muốn Nhược Giai thỏa mái với thời gian độc thân của mình hiện tại đi đến khi Nhược Giai thật sự cảm thấy đã đủ và sẵn sàng bước vào một cuộc sống hôn nhân và là người phụ nữ của gia đình thì Hoàng Lâm sẽ trói Nhược Giai ở bên mình cả đời.

Hắn nhìn mọi người rồi nhìn cô gái đang ở trong bếp nói vu vơ.

- Tất cả phụ thuộc vào cô ấy.

.