Chương 7: Chương 11

Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Tôi chưa từng bị dồn vào đường cùng một lần nào, ngay cả khi rời Pháp để bôn ba ở London như ngày hôm nay tôi vẫn thấy mọi chuyện chẳng làm khó được tôi.
Nhưng cảm giác không còn đường lui đã lỡn vỡn trong đầu tôi cái hôm làm nhiệm vụ ám sát trên du thuyền.
Tôi vẫn đứng im bất động mặt cho hai tên hai bên chỉa súng vào thái dương mình, tôi không cho phép mình sợ hãi hay làm bất cứ điều ngu xuẩn nào trong giờ khắc đó.
Khi bọn chúng yên tâm rằng tôi thật sự đầu hàng bọn nó đã thu lại súng, tôi không ngốc đến nỗi hành động khi cả chục cây súng chỉa vào mình như lúc đó.
Súng là " người quen" của tôi, tôi không thích chúng nhìn mình như người xa lạ chẳng hề hay biết, tôi biết mấy cây súng đó có phải do tôi ráp đâu nhưng cứ là súng sẽ là "bạn" của Tiểu Mạc tôi.
Tôi đi đầu sau lưng tôi là một "hàng ngũ " dày đặc, hai nòng súng áp sát vào lưng tôi. Tôi biết đó là lúc thích hợp nhất.
Tôi thích khiến người khác hụt hẩn, cứ nghĩ lại cảnh chúng bị cướp súng tôi lại thấy mình cứ như gió ấy.
Tôi quay lưng rất nhanh đã có bắt lấy tay tên bên phải nổ súng vào tên kia, có thêm súng là lợi thế cho tôi. Tôi đạp tên đang trong tay mình về phía bọn kia, tôi nhanh chóng nổ súng, tôi luôn biết quí trọng thời cơ, nhắm là phải trúng, không thích bắn bừa.
Cuộc ẩu đả dường như làm kinh động đến phe địch, tôi cố giải quyết mười mấy tên rồi chạy. Đến lúc cần dụng võ thì dụng võ thôi, vài cú lộn ngoạn mục, thêm vài cú đá tuyệt đỉnh.
Tôi cố nhặt súng để có thể cầm cự lâu hơn, so với tay đấm của Kì Băng thì mấy cú đá của tôi cũng chẳng kém cạnh. Hôm đó tôi mang giày cao gót nên đá cú nào....ui cha thấm nhỉ?

Chúng đến ngày một đông, tôi cố hết sức cũng chẳng còn cầm cự được bao nhiêu, đúng lúc vai tôi truyền đến cơn đau chết tiệt lần trước.
Đau ngay tình thế cấp bách như vậy muốn lấy cái mạng này của tôi sao? Trong tình thế " ngàn cân treo sợi tóc" như thế mà còn không nhảy xuống biển thì tôi là người ngốc nhất thế giới.
Nhớ mãi cảm giác lần đó, tôi nhảy xuống biển một lúc chẳng nổi lên, bọn chúng thấy thế cũng chẳng nhảy theo mặt tôi chết đâu thì chết.
Sở dĩ chúng không nhảy vì đêm nhiệt độ xuống thấp, Pháp cũng dần chuyển sang đông nên nước biển có thể lạnh cứng người, nguy cơ chuột rút rất cao nên dù tôi có biết bơi cũng chẳng vào được bờ.
Chìm trong làn nước lạnh băng tôi thấy rất khó chịu, tôi thấy ngộp ngạt vô cùng, nước vào khoan mũi tôi không ít. Người tôi nhẹ bẫng, tôi mất dần cảm giác, tứ chi tê cứng. Đôi mắt tôi mơ hồ nhắm lại, mọi thứ chìm sâu xuống đáy đại dương, nếu hôm đó có Hàn Nhuận tôi sẽ không hành động ngu xuẩn........một mình.
Giờ khắc đó tôi không nghĩ nhiều như trước nữa, tôi chỉ nghĩ duy nhất một điều. Tôi đã không thể nói câu xin lỗi với ba mẹ và Hàn Nhuận, tôi vẫn chưa tạm biệt Kì Băng.
Khi ý thức cuối cùng của tôi mơ hồ cuốn theo dòng nước, mọi thứ tưởng chừng kết thúc.
Lúc tỉnh dậy tôi đang nằm trên bờ biển, tôi vẫn ý thức được trời tối đen như mực, tiếng sóng vỗ bên tai làm tôi thấy khó chịu.
Lần trước bọn giao hàng cũng quăng tôi ra biển nhưng chỉ cách bờ không xa, chỉ vì lúc đó tôi bị thương, mất máu nhiều nên mới bất tỉnh.
Lần này mạng tôi lớn thật, tôi đã không chết, hẳn có ai đó đã cứu tôi hoặc số tôi lớn nên bị đánh dạt vào bờ.
Tôi ngồi dậy ho sặc sụi vài cái rồi nhìn quanh, bờ biển vắng tanh, xung quanh vây kín những rừng cây. Tôi cảm thấy nơi này rất quen....đúng rồi....đó không phải lâu đài mang kiến trúc cổ sao? Đó là tòa thành của tôi.
Sao lạ vậy nhỉ? Tôi nhớ mình đi rất xa nơi này mà. Tôi chẳng bận tâm, vốn tính tôi đơn giản chẳng thích tốn chất xám suy nghĩ rồi phiền hà, sống là tốt rồi.
Tôi cố băng qua cánh rừng để ra đế đường lộ, vì trên núi chỉ có mỗi tòa thành và ngôi nhà trước kia của tôi nên chẳng thấy xe nào đi qua.
Nghĩ lại lúc ở dưới dòng nước tôi thấy ám ảnh. Sao tôi không biết bơi tôi cũng chẳng rõ, chỉ biết là cứ xuống nước là chỉ biết vung tay múa chân. Ba mẹ có nhờ đến chuyên gia dạy tôi ấy chứ, nhưng cho tôi xin, tôi làm không được.
Trên lý thuyết kĩ thuật bơi của tôi không tệ, nhưng khi thực hành thì theo quán tính thôi. Tôi có cảm giác sợ nước, tôi cứ luôn nghĩ rằng sẽ có cá mập hay thủy quái gì đó sau lưng mình. Tôi bị như vậy vì tôi ám ảnh phim hành động Mỹ đấy! Biết rằng mấy khi xui đến nổi gặp cá mập, nhưng dòng nước chảy qua người tôi liền ngay lập tức tôi có phản xạ.
Điều làm tôi nghĩ mình điên rồ nhất khi nhắc đến là không dám bơi vì sợ cá mập, thôi đi đừng cười tôi chứ dù nhiều lần cố gắng khắc phục nỗ sợ hãi cũng vô dụng tôi xin hàng.

Lúc tôi trở về tòa thành thì liền nghĩ ngay đến việc tìm gặp ba mẹ,khi tôi đến phòng hai người họ đang xem ti vi trên sofa. Nhìn thấy tôi họ rất ngạc nhiên, mẹ tôi kéo tôi vào, nhưng tôi chỉ nói vài lời rồi đi ngay.
- Mạc Mạc? Sao người con ướt thế này? Có sao không con?
- Con ổn mà mẹ. Ba mẹ hai người không phải lo cho con, vai con chỉ là do tập luyện nhiều nên đau thôi. Con xin lỗi làm hai người lo lắng. Con cũng cảm ơn ba mẹ đã quan tâm con, nhưng sau này mẹ tuyệt đối không nên làm phiền Kì Băng nha?! Bạn ấy còn nhiều việc cần giải quyết hơn chuyện con có ổn hay không.
- Không sao là tốt rồi. Thồi về phòng thay đồ đi con cảm lạnh thì không nên đâu.
- Vâng ba mẹ ngủ ngon.
Mẹ cười với tôi, lúc tôi quay đi ba tôi mới nói với tôi một điều làm tôi khựng người. Nhưng sau đó tôi vẫn vui vẻ cười rồi trả lời lại.
- Tiểu Mạc, con bắn rất tốt....Sẽ có ngày con nhận ra con cần lắm sự bảo vệ của Hàn Nhuận như thế nào.
- Ba con có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nhưng những lúc đó con mới tìm ra cho mình một lối thoát mới. Giống hôm nay.....con nhảy xuống biển....biết rằng có thể không gặp được ba mẹ thêm lần nào nữa....nhưng con vẫn phải nhảy....không điều gì khiến con chùn bước và chẳng có bất cứ thứ gì có thể trói buộc lấy con.
- Con sẽ hối hận với những suy nghĩ đó.
- Con cũng mong như thế
Lúc tôi đến phòng Hàn Nhuận anh ấy đang ráp một khẩu súng lục mới, nhìn thấy tôi anh gác lại việc đang làm nhìn như muốn nói " có việc gì sao?". Anh vẫn cười với tôi, nụ cười của anh chẳng làm tôi suy nghĩ nhiều chí ít chỉ làm tôi an tâm để nói điều mình sắp nói ra.

- Em xin lỗi, em biết mình không nên có hành động như thế với anh.
- Anh không để bụng đâu.
- Em cảm ơn.
- Em vừa từ biển trở về sao? Em biết bơi rồi à?
- Không chỉ là may mắn thôi.
Khi tôi trở về phòng, trong chiếc gương dài phản chiếu hình bóng khiến tôi buồn cười, cát vẫn còn bám đầy trên người tôi. Chiếc váy ướt sũng nhìn tôi đáng thương thế nào ấy,
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần bắt đầu cho những chuỗi ngày đáng thương của tôi....vì sau lần đó tôi đã không tiếp nhận thêm sự giúp đỡ nào từ Hàn Nhuận....chỉ trừ hôm tôi bị bỏ thuốc.
Khi ở đây, London, mỗi đêm tôi vẫn quen nhìn lên bầu trời tìm lấy cho mình một ngôi sao mới. Nhưng nhìn những ngôi sao kia làm tôi thấy cô đơn, buồn tẻ, tôi muốn ngôi sao lần trước sáng trên bầu trời.
Tôi điên rồi, làm sao tôi biết được ngôi sao ấy có ở đâu đó trên bầu trời này hay không. Nhưng tôi có linh cảm nó vẫn chưa phát sáng, ngôi sao của riêng tôi đã ngủ quên ở đâu đó. Khi tôi gặp lại nó nó sẽ phát sáng, ánh sáng yếu ớt nhưng hy vọng trong nó luôn tràn đầy.