Đăng vào: 12 tháng trước
Các sinh viên trao đổi mới đến đã khiến cho trường đại học A bùng nổ và trở thành chủ đề hot nhất trong mùa khai giảng này.
Đương nhiên không phải là cô gái nào cũng quan tâm đến những sinh viên trao đổi huyền thoại này, ví dụ như Trần Biên Biên và Hứa Kỳ.
Biên Biên không quan tâm đến chuyện bên ngoài, một lòng tập trung học hành.
Về phần Hứa Kỳ, trong lòng cô ấy đã có một người giống như mãnh thú nên chẳng quan tâm đến tất cả sinh vật giống đực khác.
Thế nên khi Triệu Đường Đường hớn hở chạy về phòng ký túc xá, nói chiều nay có một cuộc giao lưu với những học sinh trao đổi, Cố Hoài Bích đến từ đại học Stanford cũng sẽ tham gia.
Cả ba người trong phòng, chẳng ai có phản ứng Triệu Đường Đường muốn.
Hứa Kỳ kéo rèm lại tiếp tục xem video dạy trang điểm, Tô Thu Dương thì đang tám chuyện với mười anh bạn trai của mình qua Wechat, còn Biên Biên thì ngồi ở trên giường ôm cuốn sách y khoa dày cộm.
"Các cậu không muốn đi nhìn chút nào sao?"
Biện Biên: "Không có hứng thú"
Tô Thu Dương: "Chờ tớ đá hết mười cậu bạn trai của mình rồi suy nghĩ lại."
Hứa Kỳ: "Có cái gì để nhìn, trai đẹp ở trường mình chưa đủ nhiều hả, cậu ta còn có thể đẹp trai hơn Lục Diễn hở?"
Triệu Đường Đường: "..."
Có khả năng là còn đẹp trai hơn Lục Diễn nữa đó.
Triệu Đường Đường nài nỉ mãi, cuối cùng kéo được người đẹp tốt bụng Biên Biên đến khoa quản lý, đi giao lưu với học sinh trao đổi.
Biện Biên đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai lên, cùng Triệu Đường Đường đi vào giảng đường.
Trong giảng đường đã kín chỗ, các nữ sinh vất vả chen vào nhưng không có chỗ đành phải đứng ở phía sau góc tường.
Có rất nhiều cô gái chen chúc trên hàng ghế thứ ba ở phía sau lớp học, tất cả họ đều đến đây để gặp Hoài Bích.
Buổi giao lưu đã bắt đầu, ở hàng phía trước bục giảng có bảy tám sinh viên trao đổi ngồi, tất cả đều đến từ những trường
đại học hàng top của nước ngoài.
Biên Biên nhón chân lên, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu sinh viên ngồi ở chính giữa.
Mái tóc đen của cậu được cắt ngắn sạch sẽ gọn gàng, cậu mặc sơ mi trắng, cúc áo để mở vài cúc để lộ ra phần cổ trắng nõn, thấp thoáng nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp.
Tất cả sinh viên trao đổi sinh đều nghiêm túc chuẩn bị phần giao lưu của mình, duy chỉ có cậu là biếng nhác dựa vào ghế, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, cánh tay thon gầy tùy ý mà gác trên bàn.
Khoảnh khắc Biên Biên nhìn thấy cậu, không biết vì sao dường như tim Biên Biên đã ngừng đập trong hai giây, một niềm vui sướng nhảy nhót trong trái tim cô.
Máu toàn thân như đang chảy ngược lên não, thế nên khuôn mặt cô bắt đầu nhanh chóng đỏ lên.
Biện Biên nhìn các cô gái ở xung quanh, mặt các cô không có chỗ nào mà không đỏ bừng.
Chắc đây là phản ứng bình thường khi gặp trai đẹp.
Cố Hoài Bích thật sự là vô cùng đẹp trai, với dáng vẻ nhắm mắt ngủ gật mà đã đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Các sinh viên trao đổi sôi nổi nói về kinh nghiệm học tập và chuyên ngành của mình, đến lượt Cố Hoài Bích nói.
Nữ sinh toàn trường mong chờ nhìn cậu.
Lawrence tóc vàng ở bên cạnh chọc chọc cổ tay của Cố Hoài Bích, cậu chậm rãi mở đôi mắt màu quả phỉ ra, bất mãn lườm Lawrence: "Cái gì?"
"Đến lượt ngài nói."
Cố Hoài Bích lười biếng nhận lấy micro, cậu định mở miệng nói bừa vài câu thì đúng lúc này cánh mũi cậu khẽ nhúc nhích, như là ngửi được cái gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Biên Biên, đồng tử hơi co rút lại.
Biên Biên hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Cố Hoài Bích, cô đang cúi đầu nhắn tin hỏi Hứa Kỳ tối nay ăn cái gì.
"Tuyết Nhi, hình như Cổ Hoài Bích đang nhìn cậu kìa!" Hàng ghế phía trước có nữ sinh nói chuyện với Thụy Tuyết Nhi: "Đúng là cậu ấy nhìn cậu đó."
Thụy Tuyết Nhi là hoa khôi khoa quản lý. Trước khi Biên Biênvào học, hoa khôi giảng đường chính là cô ta, chẳng qua sau đó Biên Biên nhập học, danh hiệu hoa khôi giảng đường của cô ta đã bị Biên Biên cướp mất, vì thế Thụy Tuyết Nhi rất bất
mãn.
Có điều cô ta phải thừa nhận là Trần Biện Biên thật sự đẹp hơn cô ta nhiều.
Thụy Tuyết Nhi xấu hổ nhìn Cố Hoài Bích, có vẻ như Cố Hoài Bích nhìn cô ta thật, mặt cô ta lập tức đỏ lên.
"Đừng có nói bậy."
"Chỗ này của bọn mình ngoại trừ cậu thì còn có thể nhìn ai chứ."
Thụy Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn quanh một vòng, Biên Biên lập tức đè thấp mũ lưỡi trai xuống. Thụy Tuyết Nhi không nhìn thấy Biện Biên, Biên Biên cũng không muốn để cô ta nhìn thấy mình.
Có câu nói "Thất phu vô tội, Hoài Bích kỳ tội*", Biên Biên không muốn làm mất lòng ai, nhưng từ nhỏ đến lớn gương mặt này của cô đã làm cho các cô gái khắp nơi ghen ghét.
*Thất phu vô tội, Hoài Bích kỳ tội: Ý nói người bình thường làm chuyện ngờ nghệch thì được, còn người hoàn mỹ thì bị xem là không được (Theo @BachHopNgon).
Cố Hoài Bích nhìn về phía các cô, ngơ ngẩn nhìn gần một phút đồng hồ, thế cho nên toàn bộ sinh viên trong phòng học đều nhốn nháo quay đầu lại, muốn nhìn xem Cố Hoài Bích đang nhìn là ai.
Mặt Thụy Tuyết Nhi đỏ ửng hết cả lên, vui vẻ mừng thầm, sự phù phiếm nổi tiếng này cô ta rất thích, không kiềm chế được mà liên tục vén tóc.
Biện Biên cũng cho rằng Cố Hoài Bích nhìn Thụy Tuyết Nhi, cô còn hứng thú đứng xem kịch, nghĩ chắc là được chứng kiến một màn tỏ tình vừa gặp đã yêu.
Quả nhiên, Cố Hoài Bích đã đứng lên, sải bước đến chỗ các cô.
Thụy Tuyết Nhi phấn khích đến không biết phải làm sao, lúc cô ta đứng lên đón chờ Cố Hoài Bích thì Cố Hoài Bích lại lướt qua cô ta.
Chỉ mất một giây đồng hồ để mặt Thụy Tuyết Nhi chuyển từ hồng sang trắng.
Cố Hoài Bích đi đến trước mặt Biên Biên, Biên Biên vẫn còn ngơ ngác nhìn Thụy Tuyết Nhi.
Cậu trai trước mặt nghiêm túc nhìn cô, phút chốc khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ như thể tan chảy cả núi tuyết.
Trông cậu cười rộ lên quá ấm áp!
Biện Biên thấy cậu cười, cũng lễ phép cười lại với cậu.
Một giây sau, thiếu niên trực tiếp ôm eo cô, kéo khẩu trang của cô xuống, cúi đầu hôn cô.
"Nhớ em muốn chết."
Cố Hoài Bích một bên nói nhỏ, một bên cắn mạnh môi cô.
Đột nhiên Biên Biên trừng mắt nhìn cậu thiếu niên đẹp trai gần trong gang tấc, trái tim sắp nổ tung.
Cậu ta đang làm gì vậy. Rốt cuộc cậu ta đang làm cái quái gì thế!
Không chỉ Biên Biên mà toàn bộ sinh viên trong phòng học đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt này, đặc biệt là những cậu sinh viên thật lòng đến buổi giao lưu giờ đây trái tim đã vỡ ra thành từng mảnh.
Đây là sinh viên trao đổi lừa đảo mà, dám hôn nữ thần của các cậu sinh viên trong trường.
Biên Biên nhanh chóng bình tĩnh lại, đạp chân lên chân Cố Hoài Bích.
Cậu kêu lên một tiếng, hiển nhiên là bị đau.
Biện Biên đẩy Cố Hoài Bích ra, gương mặt cô ửng đỏ, cô căm giận nhìn cậu: "Bi.ến thái!"
Không biết tên biế.n thái này ở đâu đến, tự nhiên cướp mất nụ hôn đầu của cô, không thể nhịn nổi mà.
Biên Biên tức giận kéo Triệu Đường Đường sắp thành người gỗ nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Lawrence thấy Biên Biên đạp chân Cổ Hoài Bích, nổi giận định đuổi theo cô thì Cố Hoài Bích đưa tay ra chặn cậu ta lại.
Cổ Hoài Bích sờ khuôn mặt tê dại của mình, bật cười.
Mọi người xung quanh nhìn nụ cười treo trên môi của nam thần lạnh lùng, trông chẳng khác gì con chó ngốc, trái tim các
nữ sinh đều tan nát.
**
Tin tức lần đầu tiên gặp mặt Trần Biên Biên bị Cố Hoài Bích cưỡng hôn lập tức gây chú ý trên diễn đàn trường, vô số nam
sinh đau lòng không thôi, gào thét nữ thần đã bị vấy bẩn; còn các nữ sinh thì lại không cảm thấy như vậy, cho là Trần Biên Biên "Giả tạo" này thả thính nam thần trước.
Cuối cùng hai bên ai cũng cho mình là đúng, ở trên mạng cãi nhau ồn ào hết cả lên.
Bạn của mình bị làm nhục, Hứa Kỳ vô cùng tức giận. Được biết Cố Hoài Bích đang ở phòng hội nghị trong thư viện trao đổi trò chuyện với vài người bạn. Tối hôm đó, Hứa Kỳ kéo Biên Biên đến phòng họp thư viện, hùng hổ đá cửa phòng vào.
"Cố Bi.ến thái, mau lăn ra đây xin lỗi bạn tôi!"
Cô sói nhỏ này đang lên cơn điên, Biên Biên không cản nổi Hứa Kỳ.
Nhưng lúc Hứa Kỳ đá văng cửa ra, cô sói nhỏ lập tức im bặt mà còn ngã ngồi trên đất, sợ tới mức run bần bật.
Biện Biên vội đỡ Hứa Kỳ đứng lên: "Tiểu Kỳ, làm sao vậy?"
"Tớ... ông của tớ." Hứa Kỳ nhìn ông cụ ngồi ở hàng cuối bàn dài, gần như phát khóc.
Trong phòng hội nghị, Cố Hoài Bích ngồi ở cuối bàn dài, ngồi hai bên là mười mấy người đàn ông mặc đồ vest ở các độ tuổi khác nhau chia nhau ra ngồi hai bên, trong đó còn có không ít người tóc hoa râm.
Chết tiệt, một phòng toàn sói, lại còn là những con sói có bối phận cao hơn Hứa Kỳ rất nhiều, Hứa Kỳ bị dọa đến hai chân mềm nhũn.
Ông cụ nhìn thấy cháu gái nhà mình không có phép tắc như vậy cũng hoảng sợ theo, vội vàng đứng dậy nói với Cố Hoài Bích: "Vương bớt giận, cháu nó không được dạy dỗ đàng hoàng xin ngài đừng chấp."
Cố Hoài Bích giơ tay lên, ý bảo không sao.
Hứa Kỳ trừng mắt, không thể tin được ông cô từng tuổi này rồi vậy mà còn gọi cậu thiếu niên này là "Ngài."
Quá lạ lùng.
Ông cụ giận dữ vỗ mạnh xuống bàn, xoay người mắng Hứa Kỳ: "Còn không mau quỳ xuống nhận sai!"
Tuy Hứa Kỳ thường hay làm theo ý mình cả ở nhà và trong trường nhưng ở trước mặt ông mình, Hứa Kỳ ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
Trong tộc chú trọng thứ tự lớn nhỏ, với lại biết ông nội cũng không thích mình cho nên Hứa Kỳ chưa bao giờ dám ngỗ nghịch.
Ông kêu cô quỳ, chắc chắn là có lý do.
Chân Hứa Kỳ mềm nhũn, vội quỳ xuống. Biên Biên kéo mạnh Hứa Kỳ lên không cho cô ấy quỳ: "Bây giờ đã là thời đại nào
rồi, anh ta lại không phải Thái Tử hay Hoàng Đế dựa vào cái gì mà bắt cậu quỳ! Ngay cả trưởng bối, cũng không thể bắt
người ta quỳ là quỳ, phải nói lý lẽ chứ!"
Biên Biên nói xong, còn hung hăng trừng mắt với Cố Hoài Bích.
Cố Hoài Bích thờ ơ nhìn mọi người xung quanh, lặp lại lời Biên Biên nói: "Bây giờ là thời đại nào rồi còn làm như phong kiến, về sau không cần quỳ."
Tất cả đàn ông ở đây đều nhìn Cố Hoài Bích, không biết vì sao, cô nhóc này chỉ nói một câu mà quy tắc mấy trăm năm nay bị thay đổi.
Chỉ có Lawrence là khóe miệng giật giật, nghĩ đến tương lai trong tộc hơn phân nửa là do Vương phi quyết định.
Cố Hoài Bích và các trưởng lão trong tộc đang họp, Hứa Kỳ bị ông mình mắng một hồi sau đó kéo Biên Biên mặt như đưa đám rời khỏi phòng họp, với lại còn sửa lại cánh cửa bị đá hỏng, đặt nó lại chỗ cũ, dù có hơi xiêu vẹo bị gió lùa vào nhưng tốt xấu gì vẫn là có thể dùng tạm.
Hứa Kỳ lội Biên Biên chạy như điên, chạy đến sân thể dục cách thư viện mấy trăm mét mới thở hồng hộc quay đầu lại nói với Biên Biên: "Không ngờ hôm nay tớ có thể nhìn thấy nhiều trưởng bối trong tộc, mẹ ơi, chết cũng không tiếc."
Biên Biên thấy Hứa Kỳ vừa mới ủ rũ, giờ thì lại bắt đầu vui vẻ trở lại, cô nghĩ thầm nói cô sói nhỏ thật là thất thường khó mà đoán được.
"Tất cả các trưởng lão có địa vị của tộc ở trong nước đều tập trung lại đây, có cả ông nội của tớ ở bên trong, còn có Nghiêm Gia Thụ, ông ấy quản gia của tộc, toàn bộ các trưởng bối trên thế giới đều nghe lời ông, tớ từng nhìn thấy ảnh của ông ấy ở
thư phòng của ông nội, thế mà hôm nay có thể gặp người thật cơ. Nhân vật đẳng cấp thể mà còn gọi cái tên Cố Hoài Bích ngồi trên ghế kia là ngài..."
Bỗng nhiên Hứa Kỳ thở phào ra một hơi rồi sau đó hét lên làm Biên Biên giật nảy cả mình.
"Mẹ kiếp! Cái tên Cố Hoài Bích cưỡng hôn cậu, đừng nói cậu ta là Vương của bọn tớ đấy chứ!"
Biên Biên chớp chớp mắt, không có biểu cảm gì, những chuyện này không có liên quan đến cô.
Chỉ có Hứa Kỳ ở đằng trước lẩm bẩm một mình: "Hu hu, bọn họ thật sự tìm được Vương, tớ có Vương rồi, hu hu, tộc sói bọn tớ sẽ không bao giờ bị ức hiếp nữa!"
Biện Biên thấy Hứa Kỳ vui vẻ đến mức hận không thể nằm ở trong bụi cỏ lăn tới lăn lui, Biên Biên khẽ hỏi: "À... không phải cậu nói cậu sẽ ra mặc giúp tớ bắt anh ta xin lỗi sao?"
Đột nhiên Hứa Kỳ im bặt, cau mày lại: "Hmm xxxxxx"
Hứa Kỳ "Hmm" nửa ngày không mà vẫn không nói tiếp được, Biên Biên thấy cô ấy lúng túng thế kia, hơn nữa là không có đoạn sau rồi.
"Quên đi."
Biên Biên cũng không làm khó bạn mình, cô dùng mu bàn tay lau miệng, liế.m vết xước trên môi: "Coi như tớ bị chó cắn"
Hứa Kỳ thở dài: "Vương đúng là quá đáng, sao có thể làm chuyện như thế chứ, tớ giúp cậu lên án ngài ấy về mặt đạo đức."
"Không, không cần đâu."
Sau đấy Biện Biên gọi video tám chuyện với Cổ Thiên Giác kể lại chuyện này.
Cố Thiên Giác nổi cáu nói người này cũng to gan ghê, bảo Biên Biên chờ lần sau cô về nước, nhất định sẽ giúp Biện Biên dạy cho cậu ta một bài học.
Biện Biên dò hỏi Cổ Thiên Giác: "Cậu có anh trai không?"
"Có, tớ có một người anh trai, hiện tại đang làm ăn ở Australia, sao vậy?"
"Không có gì, người đó cũng họ Cố.."
Biên Biên không biết vì sao mình cho là Cố Thiên Giác và cố Hoài Bích có liên quan đến nhau, chẳng qua là trong lòng cô có một cảm giác khó tả, rất là lạ.
Cổ Thiên Giác nói: "Anh tớ đang ở Australia, ít khi về nước lắm"
"Vậy cậu còn người anh nào khác không?"
"Không, tớ chỉ có một người anh trai thôi, tên là Cố Hoài Nhu"
"Người ấy tên là Cố Hoài Bích, Hoài Bích kỳ tội Hoài Bích*, tên này khá giống tên anh cậu."
*Trong câu "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.
"Chắc trùng hợp." Cố Thiên Giác nói: "Tớ chỉ có một người anh này thôi, này có thể là trùng hợp."
"Có lẽ thế."
Biên Biên cúp điện thoại và đi ra ngoài ban công, nhoài người ra ngoài cửa sổ ngẩng đầu nhìn trăng tròn treo trên bầu trời đêm.
Ánh trăng tối nay, đặc biệt quạnh quẽ.
Đối diện ký túc xá là một khu rừng với những hàng cây xanh, xa xa có tiếng sột soạt, Biên Biên bị thu hút sự chú ý. Thoáng
cái, rừng cây trở lại yên tĩnh như bình thường, như thể không có gì xảy ra hết.
Biên Biên lại ngắm nhìn ánh trăng, không hiểu tại sao khi cô nghĩ đến cậu thiếu niên cưỡng hôn mình ban sáng là trong lòng lại chua chát.
**
Buổi trưa, Biên Biên và Hứa Kỳ vừa đi ra khỏi khu thí nghiệm thì trông thấy bóng lưng gầy của Cố Hoài Bích.
Cố Hoài Bích mặc một chiếc áo len dài tay và quần đen làm tôn lên cặp chân đẹp tuyệt vời của mình, cậu lười biếng dựa vào cây cột, nhét một tay vào trong túi, nghiêng người nhìn bông hoa cẩm tú cầu nở rộ trong bồn hoa.
Hứa Kỳ ở xa đã ngửi thấy được mùi pheromone* nồng nặc trên người Cổ Hoài Bích, làm cho cả người trở nên mẫn cảm
và bồn chồn.
*Pheromone: Pheromone hay còn được hiểu đơn giản là mùi hương hấp dẫn bạn tình mà chúng ta thường nghe đến khi nói
về các con vật (Theo hellobacsi.com).
Biên Biên còn tưởng có thể trông cậy vào Hứa Kỳ để trốn sau lưng cô ấy một chút, không ngờ trái lại Hứa Kỳ giống như con thỏ nhỏ sợ hãi rụt rè trốn sau lưng Điện Biên, sợ đến mặc kệ Biên Biên luôn.
Biên Biên đành phải đeo khẩu trang lên, xong xuôi lại lấy mũ lưỡi trai từ trong balo ra đội, hy vọng có thể qua ải này, đừng để cậu nhận ra cô.
Nhưng mà Biên Biên còn chưa đi đến gần, Cố Hoài Bích nhìn cô và đi về phía này, đôi mắt màu quả phỉ trở nên dịu dàng và
thâm tình.
Biên Biên cảnh giác lùi về sau hai bước, sau đó kéo Hứa Kỳ ra phía trước làm "Lá chắn."
Hứa Kỳ nào dám nhìn thẳng vào mắt Cố Hoài Bích, run lẩy bẩy hỏi: "À... xin, xin hỏi ngài... ngài muốn làm gì?"
Biên Biên cảm thấy Hứa Kỳ khách sáo quá rồi, còn dùng kính ngữ "Xin hỏi" với "Ngài" nữa.
Biên Biên đành phải tự mình ra trận, cô trừng mắt với Cố Hoài Bích, giả vờ hung dữ nói: "Biế.n thái, anh tránh ra! Nếu không
tôi... tôi gọi giảng viên đấy!"
Cố Hoài Bích thấy rất thích bộ dạng sợ muốn chết nhưng vẫn cố giả vờ hung dữ của cô nhóc, vẫn tiếp tục bước đến gần cô,
nhẹ nhàng dỗ: "Đừng sợ, anh không làm gì em đâu, chỉ muốn nói xin lỗi em, ngày hôm đó... anh không nên cắn em"
Cố Hoài Bích nhấn mạnh từ "Cắn", cậu mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền đẹp cực kỳ.
Biên Biên cảm thấy trái tim mình như tan chảy, cậu thật là đẹp trai! Cười rộ lên như hoa mùa xuân nở.
Mặc dù ngoài miệng Cố Hoài Bích nói xin lỗi nhưng nhìn cái thái độ này của cậu chẳng chân thành gì hết, ngược lại còn liế.m liế.m môi mỏng đùa cợt.
Biện Biên bực mình nói: "Vậy anh mau tránh ra đi, chó ngoan không cản đường!"
Hứa Kỳ vội vàng kéo ống tay áo của Biên Biên: "Cậu đừng...đừng có mắng ngài! Vậy là quá xấc láo."
Biên Biên hạ giọng nói với Hứa Kỳ: "Tóm lại là cậu đang giúp ai thế?"
Cố Hoài Bích quay sang nói với Hứa Kỳ: "Cô đi trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy"
"Vâng."
Hứa Kỳ nghe lời xoay người định đi thì bị Biên Biên nắm chặt tay lại: "Làm gì vậy?"
Hứa Kỳ gạt tay Biện Biên ra, nói nhỏ: "Bạn yêu à, tớ không thể không nghe lời ngài ấy, đây là mệnh lệnh, tớ không đi xa đâu, tớ đợi cậu ở bên kia nên không có gì nguy hiểm cả đừng lo nha."
Mặt Biên Biên như đưa đám, sắp khóc tới nơi, tên này chẳng có gì đáng tin được.
Hứa Kỳ đi được hai bước, quay trở lại với da đầu ảng cứng, thấp thỏm nói với Cố Hoài Bích: "Ngài không được bắt nạt bạn tôi, nếu không, cho dù... ngài là Vương, tôi cũng sẽ không ngồi yên đâu!"
Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Cố Hoài Bích nhìn Biên Biên, dịu dàng nói: "Yên tâm, tôi không nỡ bắt nạt cô ấy."
Thương cô còn không hết nữa là.