Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Linqq
Hiểu Hạ lắc đầu cười: “Nghĩ gì thế? Xem phim Hàn nhiều quá sao. Đàm Kỳ là con ông cháu cha, lại đẹp trai đào hoa, sao có thể theo đuổi em?”
Ngô Hồng nhéo tay cô một cái: “Em thì sao? Có chỗ nào không tốt?”
Hiểu Hạ ôm lấy tay: “Chị Hồng, em đói chết mất, có cơm thừa không?”
Ngô Hồng nói có, Hiểu Hạ cười tiến vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, Ngô Hông cũng đi tới, tựa ở cửa phòng bếp: “Không phải Đàm Kỳ mời em ăn cơm sao?” Hiểu Hạ mở lò vi sóng ra, nói là sợ có tia bức xạ, đẩy Ngô Hồng ra ngoài, hai người lại ngồi trên ghế salon: “Có khách hàng tới tìm anh ta, cho nên em về trước. Chẳng qua chị Hồng này, nhà hàng kia quá cao cấp, cao cấp đến mức khiến em không thoải mái.”
Ngô Hồng liền cười: “Số nghèo, chị nói cho em biết, làm việc là làm việc, sau khi làm việc thì cách xa Đàm Kỳ một chút, người này tâm tư quá sâu.”
Hiểu Hạ mở gói khoai tây ra ăn: “Chính là vì làm việc đó, Đàm Kỳ nói, chờ hạng mục này hoàn thành, em sẽ được thăng chức làm quản lý.” Ngô Hồng nằm lên ghế salon: “Người khác đều ở một chức vị trong vòng ba năm, em chưa đến hai năm đã được thăng chức, cẩn thận bị người khác ghen ghét, ngáng chân em trong công việc đó. Đến lúc đó em hãy nói là mình còn cần rèn luyện thêm, để anh ta tăng lương cho em trước đã.”
Hiểu Hạ ngồi khoanh chân: “Ừm, cũng được, em biết rồi.” Ngô Hồng đang nằm ngửa liền ngồi dậy: “Về sau về nhà đừng bàn chuyện công việc nữa, dạo này bụng chị lại nhiều mỡ rồi, giảm một chút thì đẹp, bắp chân cũng to nữa, ngực vốn đã không lớn rồi, nếu như giảm béo thành công, có phải là sẽ không có ngực luôn không? Haizz…”
Hiểu Hạ cười hì hì, “Đàn bà tô điểm vì người yêu, chị Hồng và anh IT có tiến triển gì không?” Ngô Hồng nhướn mày: “Chuẩn bị tiến thêm bước nữa.”
Hiểu Hạ sững sờ: “Đã hôn rồi, còn tiến thêm một bước như thế nào?” Ngô Hồng ngồi dậy nhìn cô: “Vợ chồng ân ái.” Hiểu Hạ nghiêm túc nhìn cô ấy: “Nhưng, còn chưa phải là vợ chồng, chuyện đó…”
Hiểu Hạ nói xong liền che miệng: “Chị Hồng, em xin lỗi.” Hai tay Ngô Hồng ôm đầu gối: “Không sao, cũng đã qua rồi, người đàn ông này được hay không, dù sao cũng phải thử một chút.”
Hiểu Hạ đứng dậy đi lấy đồ ăn, vùi đầu vào ăn: “Hôm nay em nhìn thấy Ngọc Họa, cô ấy thật đẹp.” Ngô Hồng hừ một tiếng: “Giống như yêu tinh vậy, chắc chắn cô ta và Địch Dã có gì đó.”
Hiểu Hạ đang chậm rãi ăn cơm, không nói lời nào, Ngô Hồng nằm ngửa đầy mệt mỏi, chổng vó nằm phịch xuống ghế salon thở mạnh, rất nhanh liền vang lên tiếng ngáy nhè nhẹ.
Ngày hôm sau, lúc đến văn phòng, trên bàn làm việc để một xấp tài liệu, Hiểu Hạ mở ra xem, là bốn bức vẽ, bức thứ nhất là một thiếu niên đeo cặp sách, cô đơn đứng trên tảng đá ở Cổ Thành, bức thứ hai là một tiệm mỳ, trên đó viết là tiệm mỳ Xuân Thu, bà chủ xinh đẹp lịch sự đứng trước cửa tiệm mỉm cười, ngón tay Hiểu Hạ vuốt mặt mẹ, khuôn mặt tươi cười, nhẹ giọng gọi mẹ.
Lại nhìn tiếp, bức thứ ba là thiếu niên nói chuyện với bà chủ ở tiệm mỳ, bức thứ tư là một cô bé đang làm bài tập, thiếu niên ngồi đối diện nhìn cô cười. Cô bé buộc hai bím tóc đuôi ngựa thật dài, trên trán là tóc mái cắt ngang lông mày, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, đôi mắt sáng ngời dưới ánh đèn, Hiểu Hạ che miệng cười, lúc đó đúng là bộ dạng này, thật là rất giống.
Nhìn một lúc, lúc ngẩng đầu liền thấy Đàm Kỳ đang đứng trước mặt, nghiêng đầu nhìn cô: “Giống không?” Hiểu Hạ gật đầu: “Rất giống, không nghĩ là sếp còn có tài nghệ này.” Đàm Kỳ cười cười: “Chuyên ngành của tôi là thiết kế quảng cáo mà.”
Nói xong liền quay người rời đi, chờ một lúc lại gọi điện thoại tới: “Tối qua đang ăn dở, hôm nay lại ăn tiếp nhé.” Hiểu Hạ vội vàng nói: “Xin lỗi, sếp, tối tôi có chút việc, rất xin lỗi.” Đàm Kỳ dừng một chút trong điện thoại, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì chờ lúc nào cô rảnh vậy.”
Buổi trưa, Hiểu Hạ đi tới quàn cà phê phố sau, lúc đang nhìn trước nhìn sau, Địch Dã đã trực tiếp xuống cầu thang, đi về phía cô, nhìn cô không nói lời nào, Hiểu Hạ co rúm cổ lại: “Chuyện đó, hạng mục tôi đề nghị đã được phê chuẩn rồi, tôi vui đến mức đầu óc mê muội, Đàm Kỳ liền hỏi tôi có nên chúc mừng không, tôi nói nên, sau đó liền đi theo anh ta, quên không nói với mọi người một tiếng, anh làm thịt kho tàu với măng rồi sao?”
Địch Dã ừ một tiếng, Hiểu Hạ lại nở một nụ cười: “Xin lỗi, tôi lại nói một làm hai.” Địch Dã lắc đầu, Hiểu Hạ nhỏ giọng thì thầm nói: “Anh nói chờ tôi trước cửa nhà hàng, tôi đi ra lại không thấy anh đâu.”
Địch Dã nhìn cô: “Không phải là không nhìn thấy tôi, mà là không nhìn thấy xe của tôi? Tối qua tôi không lái xe.”
Hiểu Hạ kêu lên một tiếng: “Đúng là tôi tìm xe anh.”
Địch Dã nở nụ cười: “Sau này mỗi ngày em tan làm, tôi sẽ chờ em trước cổng công ty.”
“A? Sao lại thế?”
“Để công khai mối quan hệ của chúng ta.”
“Nhưng, chúng ta có quan hệ gì đâu.”
“Sao lại không có quan hệ, tôi là bạn trai em.”
Địch Dã quay người lên lầu, Hiểu Hạ đuổi theo sau lưng: “Nhưng đó là giả mà.”
Dường như Địch Dã không nghe thấy, gọi Đại Mao: “Hiểu Hạ tới.”
Hiểu Hạ phồng má đi vào quầy bar rửa chén, vừa cúi đầu bận rộn vừa nghĩ, giả cũng cần công khai sao?
Sau khi rửa chén xong cô liền quyết định, ngẩng đầu nhìn lên tầng, lấy điện thoại di động ra gọi: “Địch Dã, thực ra, lúc ấy nói tôi là bạn gái của anh, chủ yếu là vì để cô Cốc vui vẻ.”
Địch Dã nói: “Còn một nguyên nhân nữa, tôi muốn giúp em giữ khoảng cách với Đàm Kỳ, tôi cảm thấy người này, càng cách xa càng tốt. Nhưng nếu em thích làm việc như vậy…”
Hiểu Hạ ồ một tiếng: “Như vậy là anh có ý tốt, là bạn bè lo lắng cho tôi. Tối qua tôi và anh ta đi ăn cơm, chính là vì công việc, ăn một bữa cơm với cấp trên cũng không phải là quá kinh ngạc. Dù là cùng cấp trên ăn chung một bữa, nhưng tâm lý tôi rất chắc, tôi sẽ giữ khoảng cách với anh ta, anh không cần quá lo lắng. Anh tuyệt đối đừng tới cổng công ty đón tôi lúc tôi tan làm.”
Địch Dã không nói gì, Hiểu Hạ nói tôi cúp máy đây, trong điện thoại liền vang lên tiếng cúp máy, Địch Dã nhìn màn hình tối đi mà ngẩn người, hôm qua vừa mua điện thoại, trong đó chỉ có đúng một số.
Dạo bước đến ban công, gió rất lạnh, chờ một lúc liền có bông tuyết rơi xuống, là tuyết đầu mùa. Mặt đất rất nhanh đã tích một tầng tuyết thật mỏng, tuyết rơi lớn hơn, người trên đường dần thưa thớt, tất cả đều tĩnh mịch.
Một tiếng chuông vang lên phá vỡ sự tĩnh mịch đó, tiếng chuông leng keng kéo dài không dứt, mang theo một tiết tấu mê hoặc, trong đầu Dịch Dã ong lên một tiếng, bước nhanh xuống dưới lầu, thấp giọng nói bên tai Tiểu Nhung: “Con và Đại Mao trốn lên lầu đi, không được ta cho phép thì không dược xuống, để Hiểu Hạ tiếp khách, nhanh lên.”
Anh nghiêm mặt, chưa bao giờ có biểu lộ khẩn trương như thế, ánh mắt nghiêm khắc, Tiểu Nhung gọi một tiếng bố, Địch Dã lắc đầu: “Ta không sao, nhanh lên.”
Nói xong liền ra trước cửa quán, liền thấy một đạo sĩ tới tiệm sách của Thư Văn, một tay lắc lư cái chuông lục lạc bằng đồng to bằng quả đấm, một tay cầm phất trần, miệng lẩm bẩm, từng bước chậm rãi đi đến cửa hàng thư pháp, tiếng chuông kéo dài leng keng không dứt, phất trần chỉ vào một chỗ: “Nơi này có yêu.”
Địch Dã chạy nhanh tới ngăn trước mặt đạo sĩ: “Ma ma quỷ quỷ gì vậy?”
Tịch Thư Văn đỏ mũi chạy tới: “Lần trước tôi đã nói với ông chủ Địch rồi, tôi sẽ mời đạo sĩ tới làm phép, đây là đạo gia được mời từ núi Nga Mi, đạo pháp cực kỳ cao thâm.”
Địch Dã theo dõi anh ta: “Mời đạo sĩ tới thì có thể, nhưng phải chờ đến khi trời tối ít người, các anh mới có thể càn quấy được, bây giờ là ban ngày, buổi trưa, lúc khách hàng đang đông, sẽ ảnh hưởng tới chuyện làm ăn.”
Vị đạo sĩ kia cười một tiếng: “Anh không hiểu rồi, lúc trời tối ít người là lúc pháp lực của yêu quái mạnh nhất, bần đạo đi chọc nó không phải là muốn chết sao? Buổi trưa mặt trời lên cao nhất, cũng là lúc yêu lực yếu nhất, bần đạo có thể làm phép được. Đáng tiếc hôm nay tuyết rơi, không được hoàn mỹ.”
Địch Dã không để ý tới đạo sĩ kia, nói với Tịch Thư Văn: “Cho dù như thế nào, tôi cũng không cho phép ông ta quấy rầy Ngọc Họa.”
Đạo sĩ cười một tiếng quái dị: “Người trẻ tuổi bị yêu quái làm cho say mê đến mức thất thần rồi, nếu như cô ta là yêu, anh che chở cô ta là nối giáo cho giặc, nếu như cô ta không phải, sao lại sợ hãi bần đạo như thế? Mau tránh ra.”
Địch Dã bước lên một bước, chuông lục lạc trong tay đạo sĩ bay ra ngoài, va vào tường của quán cà phê, rơi vỡ nát, đạo sĩ bổ nhào qua nhìn mảnh vụn đầy đất, lại ngẩng đầu nhìn nóc nhà của quán cà phê, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, sắc mặt xám xịt, nhìn Tịch Thư Văn chắp tay một cái: “Nơi đây yêu khí quá thịnh, bần đạo đạo hạnh nhỏ bé, cho nên từ bỏ, anh hãy mời cao minh khác đi.”
Nói xong nhìn Địch Dã rồi chạy trối chết, Địch Dã cầm lấy cánh tay của Tịch Thư Văn: “Phán Phán đã điên rồi, anh lại muốn gây sự với Ngọc Họa?”
Tịch Thư Văn thở dài: “Tôi cũng không nghĩ đến việc tên đạo sĩ kia vừa đến đã làm phiền Ngọc Họa, tôi là vì Phán Phán, một người đang tốt đẹp như thế, không hiểu sao lại vào bệnh viện tâm thần, mỗi ngày tôi đều đi thăm cô ấy, cô ấy lại rụt thân thể tóc tai bù xù vào, haizz…”
Tịch Thư Văn che hai tay trước mặt, nước mắt từ khe hở chảy ra: “Tôi thật sự rất thích cô ấy, vẻ ngoài xinh đẹp, tâm địa lương thiện, chân thành nhiệt tình, có sức sống như vậy, tôi cũng mặc kệ mê tín hay là khoa học, chỉ cần có thể chữa cho cô ấy, tôi làm gì cũng được. Cứ tiếp tục như vậy, tôi sắp điên rồi…”
Tịch Thư Văn dựa vào tường ngồi xổm xuống, ôm đầu nhỏ giọng thút thít, Địch Dã nhíu mày, quay người đẩy cửa của cửa hàng thư pháp ra, gọi một tiếng Ngọc Họa, không ai đáp lại, trong cửa hàng trống rỗng, bức vẽ treo trên tường phản xạ ánh tuyết, nhìn qua lại không có gì.
Chấn động trong lòng, dọc theo cầu thang lên tầng hai, có một bàn đọc sách cổ xưa được để dựa vào tường hành lang, trên bàn có hộp ngọc hẹp dài, Địch Dã mở nắp hộp ngọc lên, bên trong trống không, mực tàu dưới đáy phát ra ánh sáng.
Nhanh chóng quan sát xung quanh, kéo cửa phòng ngủ ra, một mùi ẩm mốc xộc vào mũi, anh ho khan lùi lại một bước, đột nhiên đất xoáy lên một trận gió, cuốn tro bụi trong phòng lại, rơi xuống đến bên chân anh.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, là Tịch Thư Văn, đứng ở phía sau lưng anh nhỏ giọng hỏi: “Sao không thấy bà chủ Ngọc đâu? Cô ấy vẫn ổn chứ? Không bị sợ hãi chứ?”
Địch Dã không quay đầu lại, nhìn chằm chằm màn cửa màu xanh trắng trong phòng, Tịch Thư Văn thuận theo ánh mắt của anh thăm dò xem xét, trên màn cửa có mấy chữ như ẩn như hiện, anh ta chen vào bên cạnh Địch Dã, đi đến trước mặt cẩn thận dò xét: “Viết chữ huỳnh quang sao? Không nhìn rõ lắm.”
Nói xong liền áp sát phía trên, thì thầm nói từng chữ từng chữ: “Tìm tôi, cứu tôi! Tìm tôi, cứu tôi! Tìm tôi, cứu…” Giọng nói của anh ta đột nhiên lớn hơn, gào xuống dưới lầu: “Không xong rồi, bà chủ Ngọc mất tích, nhanh bảo hàng xóm gọi 110…”
Tiếng gọi của Tịch Thư Văn truyền đi rất xa, Hiểu Hạ ở trong quầy bar cũng nghe được tiếng của anh ta, quay đầu nhìn lên lầu, muốn đi ra ngoài lại cảm thấy không ổn, hai tay ôm quầy bar bình tĩnh đứng đó, Địch Dã vọt vào từ ngoài cửa, sắc mặt có chút tối sầm, nhìn Hiểu Hạ thì liền sửng sốt một chút, quay người nhanh chóng lên lầu, Hiểu Hạ gọi một tiếng Địch Dã, lại không nghe được câu trả lời của anh.