Chương 71: 71: Say

Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Huyền Tụng đứng ở trong viện nhìn ba đệ tử lấy rượu từ trong bách bảo ngọc ra chất đống nửa cái sân, đưa tay xoa xoa mi tâm của mình, thuận tiện vuốt cái trán nổi đầy gân xanh.
Cố Kinh Mặc nhìn thấy rượu thì lại rất là vui vẻ, sau khi đếm sơ qua thì hỏi: "Ngươi đây là đã suy nghĩ cẩn thận, muốn có được niềm vui của Hoàng Đào thì trước tiên cần phải được ta đồng ý?"
Vũ Kỳ Sâm biết là Cố Kinh Mặc đang nói với hắn, lập tức giải thích: "Không phải, chẳng qua là ta cảm thấy Ma Tôn thích uống, liền mua thêm cho ngài dự trữ."
"Nhiều rượu như vậy, hẳn là nên kêu Đinh Du đến." Cố Kinh Mặc nói xong, liền định dùng truyền âm phù truyền tin.
Huyền Tụng đưa tay ngăn cản nàng: "Đừng, nàng ta tới sẽ gây thêm chú ý, mấy người chúng ta ở chỗ này là đủ."
"Cũng được..." Cố Kinh Mặc nói xong liền cầm hai vò rượu đi vào động phủ của mình.
Huyền Tụng tự hỏi có nên đuổi mấy tiểu bối này đi không, tránh cho lúc hắn giúp Cố Kinh Mặc điều trị bị họ làm phiền.
Về sau suy nghĩ kỹ một chút vẫn là thôi đi, dù sao...!Hắn không thể làm quá lộ liễu.
Lúc vận công hắn hạ cấm chế trong động phủ của Cố Kinh Mặc là được rồi.
Thế là hắn dùng khống vật thuật xách một vò rượu đi vào động phủ của Cố Kinh Mặc.
Lúc hắn đi vào, Cố Kinh Mặc đã mở một vò uống, nhìn thấy hắn thì thấy hơi ngạc nhiên.
Lúc trước hắn từng hứa hẹn trước khi bái đường sẽ không chạm vào nàng, giờ phút này lại muốn cùng nàng song tu, thực sự có chút khó nói thành lời, đối với chuyện này hắn có chút buồn rầu, khó có thể mở miệng, chỉ có thể gượng ép giải thích: "Ta đến uống cùng nàng."
Cố Kinh Mặc buông vò rượu xuống, nhìn thấy hắn chậm rãi lấy chén rượu của mình ra đặt ở trên mặt bàn, lúc nâng tay còn không quên sửa sang lại ống tay áo, xác định dáng vẻ đoan chính thì mới rót một chén rượu, hướng Cố Kinh Mặc kính một cái.
Huyền Tụng lúc nào cũng thanh lãnh.
Cát vàng nóng rực cũng không thể hòa tan được tầng sương trên người hắn, như tuyết trong cô tùng, mang ngạo khí riêng.
Thời khắc này mặc dù đôi mắt của hắn bình thản như hồ không gợn sóng, nhưng vẫn chính nghĩa lẫm liệt, căn bản không giống như đang uống rượu, mà là khí khái sau khi uống chén rượu này, ta liền dẫn ngươi đi cứu vớt chúng sinh.
Nhưng Cố Kinh Mặc vẫn thích gương mặt của hắn nhất.
Lông mày cùng lông mi, đôi mắt sáng như sao, bên trong chứa mênh mông sao trời.
Có lẽ là rượu nồng dính lên môi, khiến môi mỏng của hắn ửng lên đỏ bừng, làm dung mạo giống như mai mùa đông của hắn nhiều một tia ấm áp.
Cố Kinh Mặc một tay chống cằm nhìn dáng vẻ hắn uống rượu, không cùng hắn uống mà cảm thán: "Chàng uống rượu lại đẹp đến lạ."
Huyền Tụng đang nhấp một ngụm rượu, dừng lại nhìn về phía nàng, không hiểu hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Chỉ là đẹp thôi." Nàng nói xong, đưa tay cầm vò rượu lên uống một ngụm thoả thích.
Huyền Tụng uống cùng nàng, vừa uống cạn rượu trong ly liền nghe nàng mở miệng lần nữa: "Người khác lúc uống rượu có thú vui ngắm trăng, ngắm hoa, ngắm cảnh, ta ngắm chàng, chàng còn đẹp hơn hoa."
"Hoa?"
"Ừm, hay là chàng xoè đuôi vẩy một cái trợ hứng cho ta?"
"..."
Cố Kinh Mặc còn sáp lại, chỉ một vị trí sau lưng hắn: "Đuôi mọc ra ở gần khu này sao?"
Huyền Tụng nghe hỏi thì cực kì không vui, không muốn trả lời.
Ai ngờ Cố Kinh Mặc được một tấc lại muốn tiến một thước, ngửa tay đến trước mặt hắn, ra lệnh: "Nắm tay."
"Đây là ý gì?"
"Ta hay chơi cùng Hoàng Đào như vậy."
"Ta không giống nàng ta."
"Không phải đều là bán yêu sao? Chàng chẳng qua là có nhiều đuôi hơn nàng thôi, đợi ngàn năm sau Hoàng Đào của chúng ta cũng là cửu vĩ tiểu hoàng cẩu!"
Huyền Tụng rất muốn giải thích hồ yêu và cẩu yêu khác biệt, có điều là cụ thể khác biệt chỗ nào ư?
Chủng loại khác biệt?
Trong lúc Huyền Tụng đang rối rắm, Cố Kinh Mặc đã uống cạn một vò rượu.
Huyền Tụng cũng uống một chén rượu, thấp giọng nói: "Ta có thể giúp linh lực cua nàng thông thuận."
"Làm thế nào?"
"Chính là..." Hắn do dự không biết nên nói thế nào.
"Hoàng Đào!" Cố Kinh Mặc đột nhiên kêu lên làm Huyền Tụng ngậm miệng trong nháy mắt.
Hoàng Đào rất thông minh, mang theo hai vò rượu mới đi vào.
Có Hoàng Đào ở đây, trong lòng Huyền Tụng vốn có quỷ càng thêm bối rối, cầm chén rượu uống chén này đến chén khác, trong lòng thì đang suy nghĩ song tu có phải là chuyện nước chảy thành sông hay không?
Chỉ cần phong bế gian phòng, chỉ có hai người bọn họ, lúc song tu hắn khống chế bản thân giúp nàng điều chỉnh linh lực, hẳn là cũng không khó.
Cho dù Cố Kinh Mặc dễ thẹn thùng thì cũng là tu giả Ma môn, còn là Ma Tôn, còn có dũng khí bắt hắn làm thuốc dẫn, có phải liền mang ý nghĩa Cố Kinh Mặc sẽ không ý kiến?
Bước đầu tiên...!Phải làm gì?
Hắn suy tư hồi lâu, quay đầu lại xem, lại thấy Cố Kinh Mặc hàn huyên cùng Hoàng Đào.
Hắn không có cách nào tiếp tục đề tài vừa rồi, chỉ có thể tiếp tục uống rượu, không nghĩ rằng chỉ mới uống hơn nửa vò, hắn đã có chút choáng đầu.
Cố Kinh Mặc nhìn thấy người luôn ngồi đoan chính như Huyền Tụng lại đột nhiên nghiêng ngả lại cố giả bộ trấn định ngồi lại.
Nàng vươn tay ra đỡ, quả nhiên thấy Huyền Tụng ngã xuống.
Nàng còn chưa say, chạm vào cơ thể Huyền Tụng tay vẫn sẽ đốt lửa, chỉ có thể đặt Huyền Tụng nằm trên mặt bàn liền buông lỏng tay.
Xác định Huyền Tụng ngủ thật, nàng còn cố ý kéo vạt áo cúi người lại nhìn khôn mặt hắn, thấy từ mặt hắn đến vành tai, cả cổ cũng đỏ rực, rất rõ ràng tửu lượng kém nên đã say.
Nàng lại cầm vò rượu của Huyền Tụng ên nhìn một chút: "Chỉ mới uống nhiêu đây?"
Hoàng Đào cũng tới nhìn, gật đầu: "Thật sự say."
Cố Kinh Mặc đặt vò rượu xuống, chống hông nhìn Huyền Tụng phàn nàn: "Tửu lượng chỉ có ngần ấy còn nói cùng uống rượu với ta, thật làm ta mất hứng!"

Nói xong đi ra ngoài, đứng ở cửa động phủ ngoắc đối ba tiểu đệ tử: "Đến đây, đưa sư huynh của các ngươi đi, đừng nằm ở đó cản trở ta uống rượu."
Ba người liền đi vào động phủ.
Vân Túc Nịnh khoanh tay đứng ở cửa đông phủ của Cố Kinh Mặc nhìn Vũ Kỳ Sâm cõng Huyền Tụng, Mộc Ngạn cẩn thận che chở từng li từng tí, hai người hợp lực đưa Huyền Tụng về động phủ của hắn.
Là người duy nhất biết ý đồ của Huyền Tụng, Vân Túc Nịnh nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Lão tổ này...!Cũng không phải không gì không làm được.
*
Thời điểm Huyền Tụng tỉnh rượu lờ mờ nghe thấy tiếng của Cố Kinh Mặc: "Nếu chàng vẫn chưa tỉnh lại, ta sẽ mang Hoàng Đào và Vân Túc Nịnh đi trước, các ngươi ở lại đây chiếu cố chàng đi."
Vũ Kỳ Sâm rất lo lắng, lập tức khuyên can: "Ma Tôn không ngại chờ thêm một chút, chúng ta cùng nhau đến còn có thể giúp đỡ nhau."
Cố Kinh Mặc có vẻ đã đi ra ngoài: "Không cần thiết ở chỗ này trì hoãn lâu, chàng ấy có đi hay không cũng vậy."
Huyền Tụng ráng chống người đứng dậy, đầu đau muốn nứt làm lông mày hắn nhíu chặt, chậm rãi đi tới cửa động phủ xem.
Ánh nắng chói mắt chiếu thẳng vào mắt hắn, làm hắn phải híp mắt tìm vị trí của Cố Kinh Mặc, sau đó thấp giọng nói: "Ta và nàng cùng đi."
Cố Kinh Mặc rốt cục cũng ngừng lại, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn thì giễu cợt: "Ngày thường chàng đoan trang như vậy, khó có dịp nhìn thấy bộ dạng này của chàng."
Huyền Tụng vịn vách tường động phủ, ngẩng đầu nhìn trời xác định canh giờ.
Hắn đã ngủ mê một ngày.
Vân Túc Nịnh đi tới trước mặt Huyền Tụng, lấy ra một bình ngọc đưa cho hắn: "Đan dược này có thể giải rượu."
Huyền Tụng đưa tay nhận lấy, ánh mắt bất thiện nhìn Vân Túc Nịnh, có ý cảnh cáo.
Vân Túc Nịnh cười đến ôn hòa, như đang nói: Xin lão tổ yên tâm, vãn bối không nói gì.
Huyền Tụng nuốt đan dược, lập tức vận công điều tức chốc lát, sau đó nói với ba tiểu đệ tử: "Các ngươi cũng đi cùng."
"Rõ!" Ba người lập tức đáp ứng.
Lần này bọn họ đến tìm tung tích người đeo mặt nạ, kì thực lại giống như tới đây ngắm cảnh.
Sau khi phát giác được ở trong có thể có trá, bọn họ không lập tức khởi hành mà dừng lại mấy ngày, hôm nay mới định tới xem một chút.
Mộc Ngạn đi ở cuối, có chút không hiểu: "Đã biết trong đó có trá, vì sao còn muốn tới?"
"Đầu tiên, nhìn thấy cách bọn chúng sắp đặt, chúng ta có thể biết bọn chúng thông minh hay không." Huyền Tụng trả lời, "Tiếp theo, chúng ta có thể nhìn bố trí ở đó nhìn ra bọn chúng muốn lộ tin tức gì, bọn chún muốn dẫn dắt chuyện này như thế nào.

Bố trí càng nhiều, bọn chúng sẽ lộ ra càng nhiều sơ hở."
Cố Kinh Mặc vào lúc này thở dài: "Ta cũng coi như đấu cùng bọn chúng nhiều năm, bọn chúng làm việc vô cùng cẩn thận, rất ít lộ ra sơ hở, đến nay ta cũng không thể tìm được chút dấu vết."

Ba tiểu đệ tử đều trầm mặc.
Theo bọn họ nghĩ, Cố Kinh Mặc tuyệt đối không phải chuyện gì cũng không để ý như mặt ngoài thể hiện, kinh nghiệm của nàng phong phú hơn bọn họ nhiều, nếu như Cố Kinh Mặc cũng cảm thấy khó giải quyết, vậy thì bọn họ càng khó mà đối kháng lại.
Một đoàn người đến bên ngoài địa điểm họ điều tra được.
Sau khi dừng lại thì cùng nhau nhìn về phía Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc, tựa hồ là hai người họ đồng ý, bọn họ mới có thể hành động.
Loại hình thức này đã thành mặc định.
Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc vẫn đang quan sát, nhìn một hồi thì không nhìn nữa.
Ba đệ tử còn tưởng là không có việc gì, lại nghe Huyền Tụng nói: "Ba người các ngươi lại đây."
Ba người vội vàng tiến tới.
Huyền Tụng thấp giọng nói: "Bắt đầu dùng thần thức."
Ba người lập tức nghe lời bắt đầu dùng thần thức, dò xét hoàn cảnh chung quanh.
Huyền Tụng gợi ý mấy cái vị trí: "Cẩn thận quan sát phương vị hợi, hoa cái."
Ba người cùng nhau xem, lại nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương thấy được hoang mang.
Huyền Tụng lại khoát tay áo, dặn dò bọn họ ngồi xổm người xuống.
Ba người ngồi xuống, nhìn thấy Huyền Tụng nâng lên nâng một miếng đất lên, cũng làm theo.
Huyền Tụng nói: "Độ nhập linh lực, cảm giác được loại pháp lực gì?"
Vũ Kỳ Sâm cuối cùng có thể trả lời được: "Lờ mờ có công pháp hệ Thủy."
"Tốt, lại nhìn phương vị hợi, hoa cái."
Ba người liền đứng dậy xem những vị trí Huyền Tụng chỉ điểm, quả nhiên thấy được dấu hiệu mờ nhạt của công pháp hệ Thủy.
Thủy hệ công pháp trong tự nhiên cực kỳ dễ che giấu, công pháp hệ Thủy ở đây sở dĩ có thể bị bọn họ phát hiện bởi vì nơi này là sa mạc, mới có thể làm loại công pháp này không thể dễ dung hợp.
Mà điểm ấy sơ hở, cũng chỉ là làm không khí trong hoang mạc ẩm ướt hơn chút mà thôi.
Huyền Tụng lại hỏi: "Vũ Kỳ Sâm, ngươi là đơn linh căn hệ Thủy, nếu bày trận ở đây, ngươi sẽ bố trí như thế nào?"
Vũ Kỳ Sâm đột nhiên bị khảo sát, liền cẩn thận đi xung quanh xem xét, nghiêm túc trả lời: "Kỳ thật hoàn cảnh nơi đây không thích hợp để công pháp của ta bày trận, nhưng nếu như ta là tu giả tu vi cao nhất trong mọi người, ta sẽ tìm tu giả hệ Kim phụ trợ ta, ở Thiên Xung tinh vị, Thiên Nhậm tinh vị bày mắt trận."
"Có thể." Huyền Tụng công nhận ý nghĩ này.
Vũ Kỳ Sâm giờ mới thở dài một hơi, ai ngờ Huyền Tụng rất nhanh tiếp thêm một câu: "Heo cũng có thể nghĩ ra được."
Vũ Kỳ Sâm lập tức xem lại lần nữa thì nghe thấy Huyền Tụng nói: "Ở đây là sa mạc, vì hoàn cảnh sẽ khiến cho công pháp hệ Hỏa mạnh hơn.

Lửa và nước không hợp, ma đối với trận pháp cũng có ảnh hưởng, chỗ vừa rồi ta chỉ, các ngươi có thể đến tìm xem là cát hay là bùn."
Ba người lập tức đi qua xem xét, Mộc Ngạn vượt lên trước trả lời: "Là bùn."
"Tuy nói thổ khắc thủy, nhưng có khi cũng sẽ ngoại lệ, ở hoàn cảnh này có thể dùng bùn đất hấp thu nước, để duy trì trận pháp lâu hơn, gia cố trận không phải kim, mà là thổ." Huyền Tụng nói xong, lại chỉ chỗ bên cạnh: "Nếu ta có đơn linh căn hệ Thủy ta sẽ chọn Thiên Cầm tinh, Thiên Tâm sao làm mắt trận."
Huyền Tụng nói xong đi đến vị trí Thiên Tâm sao, dùng khống vật thuật lấy ra một giọt nước.
Mắt trận vô hình, cực kì tinh tế.
Huyền Tụng lại chỉ mấy nơi, nói tiếp: "Còn có một phương án khác..."
Hắn chỉ xung quanh, bắt đầu dạy ba đệ tử phân biệt quân địch bày trận như thế nào, còn lợi dụng chỗ này dạy bọn họ cách bày trận khác.
*
Ánh nắng rực rỡ, con suối lặng lẽ chảy róc rách, bóng của cây cối chiếu rọi trên mặt nước xanh biếc cũng xanh rì.
Gió đưa đẩy hoa sen trong, hương khí khoan thai.
Trong đình tràn ngập lười nhác.
Có người đến bẩm báo, thái độ cực kì cung kính: "Thiếu chủ, bọn chúng đã đến nơi ở giả."
"Mới đến?" Giọng người đeo mặt nạ vẫn khàn khàn như trước: "Xem ra bọn chúng đã ý thức được nơi đó có mai phục."
"Phát hiện thì có làm sao, vốn là thủ thuật che mắt để bọn chúng nghi ngờ Đinh Du thôi, còn có thể làm bọn chúng ở trong đó chịu chút đau khổ."
"Có lòng tin như vậy?" Người đeo mặt nạ khẽ cười một tiếng, hỏi lại.
"Mặc dù Cố Kinh Mặc che giấu rất khá, nhưng chuyện nàng ta bị trọng thương là thật, xông vào chỗ kia tất nhiên sẽ tăng thêm thương thế, chúng ta thậm chí không cần để nàng ta nội chiến với Đinh Du đã có thể lấy được máu tim của nàng ta."
"Cũng đúng, Cố Kinh Mặc chính là người như vậy, biết rõ gặp nguy hiểm còn muốn đi, còn tưởng là bản thân đang bảo vệ thế nhân, kỳ thật ngu không ai bằng." Người đeo mặt nạ nói xong, giơ tay lên nói: "Lấy gương đồng tới đây."
Gương đồng rất nhanh được đưa đến, đặt trên bàn đá của đình nghỉ mát.
Người đeo mặt nạ độ nhập linh lực vào gương đồng thì có thể nhìn thấy được tình hình ở nơi ở giả kia.
Sau khi mở ra lại nhìn thấy một màn ly kỳ.
Cố Kinh Mặc đứng ở trước cửa nơi ở giả ném một cái xương, Hoàng Đào tràn đầy phấn khởi đuổi theo, sau khi kiếm về thì đưa cho Cố Kinh Mặc.
Vân Túc Nịnh thì đang ở chỗ khác đào dược thảo.
Một bên khác, Huyền Tụng khoanh tay đứng trước ba tiểu đệ tử, ba người này bộ dạng ủy khuất đang ngồi viết phạt gì đó.
Cuối cùng, bọn họ nghe giọng nói của Huỳen Tụng truyền ra từ trong gương đồng: "Nếu không phải lát nữa còn đi vào đó, ta sẽ phạt các ngươi chép ba ngàn lần, thiên trận vạn quẻ quyết cũng không hiểu được, ba người các ngươi là kẻ ngu sao?"
Trong lương đình lâm vào yên tĩnh quỷ dị...
Hắn ta đang dạy vãn bối trận pháp?
Nơi này là sân bãi để hắn dạy học sao?
Người đeo mặt nạ nhìn chốc lát thì cười thành tiếng, tiếng cười thâm trầm làm người xung quanh cảm thấy bất an.
Hắn tay giơ chỉ vào Huyền Tụng hỏi: "Lai lịch của hắn điều tra ra chưa?"
Người bên cạnh trả lời: "Chưa điều tra được thân thế cụ thể, chỉ lờ mờ thăm dò được hắn là đẹ tử hầu hạ Già Cảnh thiên tôn."
Người đeo mặt nạ nhìn một hồi, than nhẹ: "Hắn chỉ sợ là con cửu vĩ hồ kia."
Hắn nói xong tiếp tục xem cảnh tượng trong gương, nỉ non: "Lần trước là trở tay không kịp, chưa tìm cách ứng phó.

Ta đã tra được cách ức chế yêu thú trong điển tịch nghĩa phụ để lại, hắn sống không lâu nữa đâu."
Cản trở hắn đều phải chết!.