Chương 37: Hào hứng (2)

Chua Ngọt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thời gian không ngăn được nỗi nhớ, mỗi lần quyển nhật ký lật qua một trang, ngày gặp nhau lại gần thêm một chút. Cả hai trường tổ chức đại hội thể dục thể thao cùng một ngày. Ngày đó Nhã Kỳ dậy thật sớm, không liên lạc với Hà Thích, đón chuyến xe sớm nhất đến trường đại học Z. Lúc cô đến đã là giữa trưa, tìm một nơi ăn cơm trước, sau đó cầm một ly sữa nóng đến sân thể dục.

Tháng mười một đã hơi lạnh, hôm nay gió rất to, trong sân thể dục không có vật gì che chắn, gió thổi khiến cô rất lạnh. Cô kéo áo khoác lên đến tận cổ, bọc kín mình lại.

Nhã Kỳ tùy tiện tìm một khán đài ngồi xuống, thấy có một quyển danh sách dự thi thì nhân tiện lật xem. Ngón tay nhỏ nhắn của cô lướt qua từng cái tên, cô muốn nhanh chóng tìm ra hạng mục cùng thời gian Hà Thích dự thi. Một giờ, trận chung kết hai trăm mét. Hà Thích có tham gia chạy hai trăm mét, nhưng trận chung kết không biết có anh ấy hay không… Còn đang suy nghĩ, loa phát thanh đã đọc một chuỗi tên, trong đó có tên cùa Hà Thích, “Mời các thí sinh dự thi đến nơi điểm danh, mời các thí sinh dự thi đến nơi điểm danh…” Nhã Kỳ vui vẻ buông quyển sổ xuống, đang muốn đứng dậy rời đi, đã thấy ánh mặt trời trước mặt bị chặn lại. Nhã Kỳ ngẩng đầu lên thì thấy ba cô gái ăn mặc thời thượng đứng ở trước mặt nhìn cô.

Nhã Kỳ không thích mình ở chỗ thấp, bị người khác nhìn xuống, cô thoải mái đứng lên, môi nở nụ cười lịch sự. Họ không lên tiếng, cô cũng không lên tiếng, hồi lâu không thấy họ nói lời nào, cô đi vòng qua họ.

“Mày học trường nào?” Cầm đầu là nữ sinh đẹp nhất, mặt tròn, mắt to mũi cao, miệng anh đào, trang điểm đậm. Một đôi mắt đẹp liếc Nhã Kỳ một cái, trong mắt mang chút khinh thường, “Không phải là trường đối diện chứ?”

Nhã Kỳ thu lại nụ cười, “Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?”

“Này, đừng tưởng là bạn gái của Hà Thích thì giỏi lắm.” Sau lưng, một cô gái mặc áo len xám tro trợn mắt nhìn cô.

“Có giỏi thì cậu làm đi?” Đối với nữ sinh đang nói chuyện này, Nhã Kỳ có chút ấn tượng, hình như tháng trước đã gặp. Bởi vì dung mạo có chút đặc biệt nên cô nhớ, sau đó nghe Hà Thích nói cô ấy ở bên câu lạc bộ hip-hop, Nhã Kỳ khẽ mỉm cười, trong nụ cười có mấy phần chế giễu.

Nữ sinh còn lại mặc váy ca rô tiếp lời, “Ngang thật, nhìn cũng biết là đứa hư hỏng, này, mày không phải là xử nữ à?”

Mặt Nhã Kỳ đen lại, chân mày theo bản năng nhíu lại, nữ sinh áo xám nói, “Nhìn dáng dấp là vậy rồi, cũng biết giả bộ đơn thuần, bất quá giày rách chính là giày rách, sớm muộn gì cũng sẽ bị vứt bỏ.”

Nhã Kỳ nắm chặt quả đấm, tự nhủ không được gây chuyện ở chỗ này, dù sao ở đây cũng là địa bàn của người ta.

“Được rồi, cùng loại mất nết này nói chuyện làm gì cho bẩn miệng?” Nữ sinh cầm đầu hài lòng nhìn thấy vẻ mặt của Nhã Kỳ, “Đi thôi.”

Tròng mắt Nhã Kỳ híp lại, thật bực bội, cô là cao thủ Taekwondo không sai, đánh nhau thì lợi hại nhưng cãi nhau thì không bằng người khác. Nhìn bọn họ yêu kiều rời đi, cô ngược lại có chút buồn buồn không vui, trong lòng khó chịu như bị kim châm. Cô từ từ đi đến điểm cuối của trận chung kết hai trăm mét, cô xa xa nhìn bên kia, Hà Thích mặc áo thể thao màu xanh đậm, quần đùi, đang làm vài động tác khởi động. Trông anh ấy rất thoải mái, còn cùng người khác vừa nói vừa cười.

Trong lòng Nhã Kỳ bị uất ức, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Thích, miệng không nhịn được giương lên. Mới vừa rồi ở khán đài ầm ĩ một trận, mặc dù động tĩnh nhỏ, nhưng vẫn có rất nhiều người thấy. Nhã Kỳ sợ người khác nhận ra cô, bèn từ trong túi xách lấy ra một cái mũ, kéo vành mũ xuống thấp.

Tiếng súng lệnh bắt đầu trận chung kết 200m vang lên, trong lúc nhất thời, tiếng hoan hô hết sức nhiệt liệt trên sân trường, kể cả bình luận viên cũng hét to tên ai đó cố lên, dàn nhạc bên cạnh cũng mạnh mẽ, nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Một trận chung kết không tới một phút. Trận chung kết đầu tiên kết thúc thì tới lượt trận chung kết 200m nam năm hai. Nhã Kỳ thấy Hà Thích ở vạch xuất phát, ở trong tư thế sẵn sàng, trong lòng lo lắng, giống như người dự thi là cô vậy. Cô đứng lẫn trong đám người, hít sâu một hơi, nắm chặt tay, trong lòng nói, Hà Thích cố lên, Hà Thích cố lên.

Thời gian chuẩn bị có mấy phút, môi Nhã Kỳ mím thật chặt, nhìn anh… Phát súng lệnh vừa vang, Hà Thích đã như tên rời cung vọt ra. Nhã Kỳ cứ như vậy hô lên, lớn tiếng hô, “Hà Thích cố lên, Hà Thích cố lên…”

Cô không biết Hà Thích có thể nghe được tiếng cô hay không, nhưng cô vẫn dùng hết sức kêu, giống như những cô gái khác vậy, cổ vũ cho người mình thích, gửi gắm lời chúc của mình lên người anh, “Hà Thích cố lên! Hà Thích cố lên…”

Hà Thích chạy ở đường đua số một, vừa mới bắt đầu còn ở phía sau, quẹo cua một cái đã đứng ở vị trí thứ hai. Biên độ của anh không lớn, nhưng tốc độ thì nhanh. Tầm mắt của cô vẫn dừng trên người anh, một khắc cũng không rời, Hà Thích cho dù là chạy bộ, động tác và tốc độ cũng làm cô rung động, thời điểm anh chạy qua bên người cô, Nhã Kỳ càng cổ vũ to hơn.

Tốc độ của những người khác ở thời điểm sau cùng vẫn đều đặn, chỉ có Hà Thích là tăng tốc độ, hơn nữa càng lúc càng nhanh, dễ dàng vượt qua người phía trước, đứng đầu chạy về đích. Nhã Kỳ không kiềm chế được hoan hô, kêu to, giọng đã khàn khàn. Lúc cô chạy đến đích, Hà Thích đang cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, thở hổn hển. Cô từ từ đến gần anh, thấy giọt mồ hôi chảy qua gò má, rơi xuống cỏ. Cô đứng tại chỗ, nín thở, ngơ ngác nhìn anh. Cho đến khi Hà Thích đột nhiên ngẩng đầu lên, nhất thời ngạc nhiên, trong phút chốc, ánh mắt anh sáng ngời, trong mắt không có những người khác ở xung quanh.

Nhã Kỳ, anh mở miệng kêu tên cô, bởi vì thở hổn hển, không phát ra được âm thanh nào, miệng há ra. Anh không tưởng tượng nổi nhìn cô, sau đó thẳng người lên, đi tới chỗ cô, đem cô ôm vào trong ngực. Nhã Kỳ cười vỗ anh một cái, “Mệt lắm phải không, em đỡ anh đi.” Cô chưa nói xong, cả người Hà Thích đã đè lên người cô, đem tất cả sức nặng của mình lên người cô.

Lau mồ hôi trên mặt cô, tay ôm lưng cô thật chặt, “Anh còn tưởng mình nghe lầm, hóa ra em tới thật?”

“Bởi vì đúng dịp rảnh rỗi…” Nhã Kỳ mới nói, Hà Thích đã cúi xuống hôn cô.

Nhã Kỳ kinh hãi, đây là đâu chứ, anh sao lại làm bậy. Cô tránh ra sau, muốn thoát khỏi, Hà Thích lại không buông cô ra, tại đây, ngay lúc này.

Bạn học xung quanh bắt đầu ồn ào lên, “Oa oa, hô hấp của Hà Thích mạnh ghê nha, mới chạy xong hai trăm mét vẫn hôn được.”

“Cái này thì coi là cài gì, ngày kia không phải còn thi chạy 5000m sao, chạy xong vẫn hôn được mới tính.”

Nhã Kỳ nào có tâm tình cùng Hà Thích ở nơi này thân mật, suy nghĩ căn bản cũng không tập trung, nghe mọi người xung quanh ồn ào, mặt ngày càng đỏ, sau đó là thở không nổi. Cô thầm nghĩ, hôn môi là một môn nghệ thuật, cũng là một môn về thể lực, hô hấp của Hà Thích quả thực… khỏe.

Lúc Hà Thích buông cô ra, lập tức thở hổn hển. Anh ôm bả vai cô, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, nghênh ngang mà đi, để lại một đám nữ sinh trợn mắt há mồm.

“Hà Thích, đợi lát nữa cậu còn phải dự thi, đừng quên đó.” Có bạn học nhắc nhở từ sau lưng.

Hà Thích phất phất tay, tỏ vẻ đã nhớ. Nhã Kỳ ở một bên nhắc anh, “Mặc thêm áo vào, coi chừng lạnh.”

“Ừ.” Hà Thích gật đầu một cái, “Thiếu chút nữa thì quên, chúng ta qua khán đài kia đi.”

“Anh có uống nước không? Chỗ đó có nước nóng, em đi lấy cho anh nha?”

Hà Thích cúi xuống, hôn một cái trên má cô, mặt vui như hoa, cười không ngừng. Nhất thời tâm trạng của Nhã Kỳ cũng rất tốt, không vui lúc đầu đều đã quên sạch sẽ. Bọn họ đi lại chỗ khán đài, Hà Thích cầm quần áo của mình, anh còn mở ra một chai nước suối để uống.

“Lát nữa anh còn dự thi nữa, không cần đi đâu hết, ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút đi.”

“Còn tới một tiếng nữa, em sẽ chán đấy.”

“Không đâu.” Nhã Kỳ lắc đầu, vẻ mặt sùng bái nhìn anh, “Anh rất lợi hại.”

“Được huấn luyện từ nhỏ, không tính là gì.” Hà Thích nhận được không ít ánh mắt si mê, nhưng hôm nay Nhã Kỳ si mê nhìn anh, anh cảm thấy rất hưởng thụ. Thấy Nhã Kỳ muốn ngồi xuống, anh lấy quần jean lúc nãy cởi ra để dưới mông cô, “Em ngồi đây đi, trên đất lạnh.”

Hà Thích ngồi bên cạnh Nhã Kỳ, khoác áo lên người, cánh tay đưa ra ôm cô vào ngực, không ngừng cọ vào má cô, “Em sao lại đến đây, anh cũng không nghĩ tới. Mới vừa rồi trong lúc hoảng hốt, nghe được tiếng em, anh lập tức tràn trề năng lượng.”

Nhã Kỳ cười, “Nhớ anh nên muốn đến xem một chút. Đợi lát nữa em xem anh thi nhảy cao nữa…”

“Ngốc, cũng không nói với anh trước.” Hà Thích không cách nào biểu đạt tâm tình mình lúc này, kích động đến tột đỉnh. Cùng cô nói chuyện, quên cả đi nhận giải, may mà có bạn học nhắc nhở.

“Đi nhanh đi, còn chụp ảnh nữa.” Nhã Kỳ đẩy anh, “Không nên để mọi người đợi.”

Hà Thích nhìn cô, cười một tiếng, tâm trạng hạnh phúc không giấu được.

Thời gian ở chung với nhau thì ngắn, nói cũng chưa được bao nhiêu lời, Hà Thích đã phải thi nhảy cao. Nhã Kỳ không hứng thú với thể thao, chơi bóng rổ là vì Hà Thích thích chơi, xem thi đấu cũng vì Hà Thích. Hà Thích cho tới bây giờ chưa để người khác thất vọng, nhảy cao cũng vậy, sức bật của anh rất tốt, chạy lấy đà, nhảy lấy đà, nhảy qua, tư thế chuẩn, tiết tấu chính xác, động tác liền mạch, nhẹ nhàng nhảy qua. Nhã Kỳ nhìn anh, trong mắt là kiêu ngạo hay đắc ý, chính cô cũng không biết.

Đây là một chàng trai hăng hái, mỗi cái giơ tay nhấc chân, ánh mắt, gương mặt, thân hình cũng sẽ tản ra một lực hấp dẫn chết người, tỏa ra ánh sáng chói mắt, chói mắt làm người khác không cách nào bỏ qua.

Chỉ nhìn anh ấy như vậy, tim cũng như muốn dừng lại, người cũng say.

Hết chương 37