Đăng vào: 12 tháng trước
Khả Lan cầm súng đối mặt với ngực anh.
Đây chính là cơ hội trả thù trừng phạt Cố Thành Viêm tốt nhất.
Nhưng im lặng hồi lâu.
Khả Lan thu hồi súng trong tay: “Súng không tệ, tôi muốn cây súng này.”
Dứt lời Khả Lan đẩy Cố Thành Viêm ra muốn rời khỏi nhà vệ sinh.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói lại đưa tay kéo cô lại.
“Không tức giận?” Cố Thành Viêm vội vàng hỏi, trong ánh mắt có chút mong chờ.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói ngước mắt khẽ nheo hai mắt, mấp máy môi nói: “Rất tức giận.” Dứt lời Khả Lan mím môi lộ ra vẻ mặt không vui.
Cố Thành Viêm nghe cô trả lời như vậy vẻ mặt hơi trầm xuống, hai tay vòng quanh eo cô nói “Vợ à, anh sai rồi.”
Một câu nói khiến sắc mặt Khả Lan ửng hồng, cô khẽ cúi đầu cắn môi nói: “Ai là vợ của anh.” Dứt lời cô muốn thoát khỏi lồng ngực anh.
Nhưng Cố Thành Viêm dần dần ôm chặt hơn, đè người lên tường, cúi đầu ngậm cánh môi cô.
Hơi thở ấm áp của anh phun trên mặt cô làm cho khuôn mặt cô ửng đỏ như quả táo chín.
Khả Lan bị anh hôn bỗng nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, thở hổn hển nhất thời cứng ngắc tại chỗ mặc cho anh chi phối.
Cho đến khi anh hôn dọc theo tới cổ dần dần đi xuống lúc này Khả Lan mới thở gấp hỏi: “Mẹ tôi ở đâu?”
Khả Lan biết Lương Tú Ly ở trong tối đối phó với cô, Cố Thành Viêm là ở ngoài sáng đối nghịch với Lương Tú Ly.
Hơn nữa với tính cách của Cố Thành Viêm đã sớm biết nên đã sắp xếp xong xuôi.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nhắc tới mẹ dừng lại một chút ngẩng đầu nói: “Tạm thời không thể quay về.” Dứt lời bàn tay trượt xuống hông cô thâm nhập vào bên trong quần áo cô.
Khả Lan bị bàn tay nóng bỏng của ánh làm cho cả người khẽ run, miệng lại hỏi “Một mình anh cất giấu nhiều bí mật như vậy có mệt không?”
Trên người Cố Thành Viêm có quá nhiều bí mật cho tới bây giờ đều là một mình chiến đấu, xem như anh không kêu mệt Khả Lan cũng cảm thấy mệt thay anh.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói khẽ ngừng động tác dựa vào bên tau cô khẽ thở, hơi thở phun bên tai cô, tê tê dại dại khiến cơ thể Khả Lan dần dần cương cứng.
“Mệt chết đi.” Giọng đàn ông chầm chậm mang theo vẻ mệt mỏi.
Những năm gần đây anh thật sự rất mệt mỏi, lừa gạt, nắm giữ, cất giấu, anh lại không dám tiết lộ nửa điểm bí mật, nếu như vứt bỏ tất cả đều là tính mạng của các anh em.
Anh không đành lòng nhìn các anh em dâng mạng, lại càng không muốn dâng mạng của các anh em.”
“Vậy sau này anh chia sẻ với em được không?”
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, con ngươi đen nhánh sáng ngời nhìn khuôn mặt cương nghị của Cố Thành Viêm.
Cô hy vọng có thể chia sẻ với anh, cô không biết Cố Thành Viêm mệt mỏi như thế nào nhưng mấy ngày nay cô rất vất vả khi phải cất giấu bí mật.
Cô muốn cùng chia sẻ với anh nhưng lại e sợ.
Lúc này nếu như Cố Thành Viêm lui bước cô sẽ lui bước.
Cô vẫn tin tưởng vào tương lai sau này.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói dừng động tác lại đứng thẳng trước mặt Khả Lan.
Nhưng nếu Khả Lan biết quá nhiều sẽ mang tai vạ đến cho cô.
Nhưng lúc này anh không nói khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng ngày càng xa.
Chần chừ hồi lâu cuối cùng Cố Thành Viêm gật đầu nói: “Được.”
Một câu nói cam kết kiên định, anh nói cho cô biết không hề kiêng kỵ gì nữa, không hề chia ly nữa.
Anh vẫn nhớ như cũ ngày ấy Khả Lan nói sẽ biến mất vĩnh viễn; cô có biết lúc ấy tim anh như bị lăng trì từng nhát dao cắn nuốt anh.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời chân mày khẽ nhíu lại mấp máy môi “Trả lời chi tiết một chút.”
Từ trước đến giờ Cố Thành Viêm nói chuyện đều tiếc chữ như vàng, nói một nửa còn cô đoán một nửa.
Hiện tại Khả Lan không muốn đoán tới đoán lui cho nên anh phải nói cho rõ ràng, rất rõ ràng cô mới có thể thả ra.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói chân mày nhíu chặt, hai mắt tối tăm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Lan ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ tươi của cô.
Khả Lan cảm thấy anh vẫn nhìn chằm chằm cô thật lâu không trả lời cô.....trái tim rất là tăm tối, ngước mắt, con người đen nhánh như chân trâu nhìn thẳng khuôn mặt anh, thở dài nhẹ giọng nói: “Nếu như anh không chịu chia sẻ vậy thì thôi.” Dứt lời Khả Lan đưa tay muốn đẩy anh ra.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói chợt thấy trái tim nhói đau, đôi tay ôm chặt Khả Lan “Nếu như muốn đối phó với Lương Tú Ly anh cần phải chết.”
Vẻ mặt anh nghiêm túc, Lương Tú Ly quá thông minh, anh thậm chí đã từng gặp khó khăn vài lần vì Lương Tú Ly.
Anh không muốn Khả Lan bị liên lụy.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm đột nhiên nhắc tới chữ chết, trái tim hoảng loạn, không đồng ý.
Cô không biết Lương Tú Ly sẽ làm gì dính đến Cố thủ trưởng nhưng cô biết Cố Thành Viêm không thể chết.
Nếu như anh chết rồi cô phải làm sao?
Nghĩ đến đây Khả Lan bỗng thò tay ôm eo anh, ở trong ngực anh lắc đầu một cái hỏi “Không còn cách nào khác sao?”
Cô đột nhiên sợ Cố Thành Viêm vì sự nghiệp, vì danh dự mà dâng ra tính mạng của mình.
Mặc dù là vinh quang vô bờ nhưng nếu như anh chết những vinh quang này còn có ích gì?
Giữ lại cho đời sau sao?
Cả đời cứ như vậy hiến đi?
Cô không cần, không muốn.
Không phải Cố Thành Viêm là ông chủ Lãnh sao?
Không bằng vứt bỏ thân phận Cố thủ trưởng làm một đại ca của xã hội đen, tùy ý không câu nệ, không bị ràng buộc, không cần đeo sự vinh nhục trên lưng.
Nhưng......
Câu trả lời của anh chỉ là: “Không có.”
Một câu nói của Cố Thành Viêm khiến đầu Khả Lan như muốn nổ tung, rầm......một tiếng, một mảnh trống không.
Đôi tay cô côm chặt eo anh, đột nhiên cảm thấy lúc trước mình muốn trừng phạt nah thật là ngây thơ.
Cô hy vọng Cố Thành Viêm đứng ở góc độ của cô, giúp cô suy nghĩ vấn đề.
Cô cho rằng Cố Thành Viêm giấu giếm lừa cô.
Nhưng cô lại phát hiện cho tới bây giờ cô đều đứng ở góc độ của mình mà suy nghĩ vấn đề, cho tới bây giờ cũng không nhớ tại sao Cố Thành Viêm lại ngồi vào vị trí như ngày hôm nay.
Tham quyền tham lợi? Như vậy làm sao có thể làm cho người ta thần phục dưới tay anh!
Cô nghĩ Cố Thành Viêm quá hắn ám, quá ích kỷ; cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện Cố Thành viêm không hắc ám, không ích kỷ mà là trên lưng đeo quá nhiều sự vinh nhục hưng suy của cả gia tộc.
Chữ chết đối với Khả Lan mà nói có lúc quá gần, có khi lại quá xa nhưng bây giờ đối mặt.
Cô mới biết chữ chết đáng sợ thế nào.
Đã từng mang người thân của cô đi, bây giờ lại muốn mang Cố Thành Viêm đi?
Cô không tức giận, không suy đóa, không nghĩ lung tung, không trừng phạt, cô không muốn anh chết.
Khả Lan dần dần dùng sức trong tay.
Cố Thành Viêm cũng như vậy đưa tay ôm Khả Lan thở dài nói: “Sau khi anh chết hy vọng em có thể trải qua được, thật ra thì Kim Hạo nhân phẩm không tệ, chỉ là quần áo hơi bóng bẩy.” Cố Thành Viêm đột nhiên giống như giáo phó hậu sự, chậm rãi nói bên tai Khả Lan.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói ánh mắt ửng đỏ, cắn cắn môi, trong lòng chần chừ rồi nói: “Giữa anh và Lương Tú Ly rốt cuộc có vấn đề gì? Thật sự không có các nào khác sao? Anh không thể suy nghĩ cho em một chut sao.....anh chết rồi em phải làm sao?” Khả Lan nói xong đôi tay ôm chặt quần áo anh.
Nếu như không phải ngày đó quá bình thường, cô cũng sẽ không phát hiện Lương Tú Ly kỳ quái nhưng cô chỉ suy đoán chứ không biết nhiều chuyện.
Cô chỉ có thể theo kế hoạch của Lương Tú Ly, xem bọn họ sẽ làm gì tiếp theo.
Nhưng cô lại phát hiện rất ít ỏi.
Cô phát hiện mẹ cô không chết, trừ vấn đề thi thể nguyên nhân quan trọng nhất là Lương Tú Ly xuất hiện.
Nhiều năm như vậy nếu như Lương Tú Ly muốn giết cô và mẹ đã sớm ra tay không cần chờ tới bây giờ.
Theo tác phong làm việc của Lương Tú Ly, cô cảm thấy Lương Tú Ly sẽ không giết mẹ cô mà sẽ hành hạ mẹ cô sống không bằng chết. Sống đời sống thực vật.
Nghĩ đến đây trong đầu Khả Lan khẽ co rút đau đớn; cô biết rất rõ ràng mẹ cô không sao, có thể là bị Lương Tú Ly hành hạ đến sống không bằng chết nhưng không còn cách nào tìm thấy mẹ hơn nữa cứu mẹ ra.
Mà sự oán giận của cô đẩy hết lên người Cố Thành Viêm bởi vì kế hoạch ban đầu là do anh mà sau này anh lại không tin tưởng cô.
Cô tức giận, cô căm phẫn, cô đau lòng.
Ngoài mặt Cố Thành Viêm đối với cô cưng chiều nhưng khi có chuyện chỉ coi cô như sủng vật nhốt cô lại.
Cho nên cô muốn rời khỏi anh sống cuộc sống mới.
Nhưng trên thực tế không bỏ được, tim cũng không buông.
Cô ghen tỵ khi nhìn thấy Cố Thành Viêm ôm người con gái khác.
“Không có, chỉ có một phương pháp này.” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan hỏi trầm giọng trả lời, giọng nói không nhanh không chậm, thận trọng nghiêm túc.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời sắc mặt chợt chìm, hốc mắt dần dần đỏ, đôi tay gắt gao ôm lấy anh nói “Em không đồng ý.”
Khả Lan nói nghiêm túc kiên quyết, không đồng ý, vô cùng không đồng ý.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói cũng thở dài trầm giọng nói: “Anh không thể ngồi xem mà bỏ qua được.”
Giọng nói của anh trầm thấp, anh không thể nào mặc kệ, liên quan rất nhiều.
“Nếu như em mang thai anh cũng muốn mặc kệ em cùng con sao?” Khả Lan chợt trầm giọng hỏi Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, đôi tay đang ôm eo cô càng ôm chặt hơn.
Trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Mang thai?
Khả Lan thấy vẻ mặt anh hưng phấn kích động, khóe miệng nở nụ cười nói: “Buổi tối anh tới tìm em, em cho anh xem kết quả xét nghiệm.” Dứt lời Khả Lan đẩy anh ra rời khỏi nhà vệ sinh.
Cố Thành Viêm đứng trong nhà vệ sinh thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Thật sự mang thai? Bọn họ vẫn luôn rất cẩn thận.
......
Sau khi Khả Lan rời khỏi nhà vệ sinh lại mím môi thầm tính trong lòng, cô vừa mới hết kinh một tuần là thời kỳ đỉnh điểm để mang thai.
Khả Lan rời khỏi nhà vệ sinh quay lại bàn ăn lúc này mới phát hiện Mộ Dung Triển tới, lúc này đang uống rượu với Kim Hạo hơn nữa nhìn chằm chằm Lương Bảo Nhi.
Khó trách cô cùng Cố Thành Viêm ở bên trong lâu như vậy ở bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.
Thì ra là do Mộ Dung Triển sắp xếp.
Nghĩ đến đây Khả Lan ngồi lại vị trí của mình, đưa tay cầm đũa, sắc mặt bình tĩnh muốn ăn gì đó.
Lâm Bảo Nhi chợt ngồi xuống bên cạnh cô, lại gần cô nói: “Chị Khả Lan, ngày mai chúng ta đi dạo phố đi, ở đây em không quen ai ngoài chị.”