Đăng vào: 12 tháng trước
Đèn trong phòng riêng lại lần nữa bật lên, đã được khoảng hơn mười phút sau khi Tô Hà Miêu gọi điện đến.
Ôn Từ sờ so.ạng cúc áo sườn xám, sau khi xác định đã mặc chỉnh tề mới nói với người nọ: "Anh vào muộn một chút."
Cô vừa dứt lời, Thịnh Kinh Lan lại giơ tay lên.
Cô vô thức lùi về phía sau, lại nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ của đối phương, "Trốn cái gì?"
"Trốn anh." Ôn Từ hoàn toàn không hề mặt.
"Chậc, trở mặt không thèm nhận người kìa." Thịnh Kinh Lan thẳng tay đè tay cô lại, giơ tay lên lau vết son lem trên khóe môi cô, dựng ngón cái lên chứng minh, "Lem ra này, lau giúp em đó." Lòng bàn tay kia cọ qua làm đáy lòng Ôn Từ vô cùng ngứa ngáy, ngoài miệng vẫn không chịu nói chuyện hẳn hoi với anh: "Thì đúng ý anh quá rồi còn gì?" Thịnh Kinh Lan cười khẽ một tiếng, rút ngón tay về: "Nếu anh muốn tuyên bố chủ quyền thì có nhiều cách lắm." Anh cúi người xuống, đôi mắt đào hoa thâm tình nhìn cô chăm chú: "Làm sao nỡ để bé con nhà mình bị người ta khinh thường được"
Ôn Từ khẽ mỉm môi, lảng tránh ánh mắt anh rồi chậm rãi duỗi tay đẩy người ra, đi ra cửa.
Rời khỏi không gian tràn ngập bầu không khi ái muội, Ôn Từ như một chú chim được thả tự do.
Cô thở phào một tiếng rồi mới giả vờ bình tĩnh, quay lại phòng riêng bên cạnh.
Trong phòng, Tô Hòa Miêu chán đến mức chia bài hết lần này đến lần khác, Chu Văn Sâm đoan chính ngồi trên ghế, dáng người thẳng tắp.
"A Từ." Tô Hòa Miêu quay mặt ra cửa, nhiệt tình vẫy tay với cô, trông biểu cảm rất kiểu "cuối cùng cũng nhìn thấy chị rồi".
"Quay lại rồi đây.
Hai người đang nói chuyện gì thế?" Ôn Từ hơi chột dạ, cô không thể nhìn thẳng vào vách tường kia.
Tô Hòa Miêu giơ bộ bài trong tay lên: "Em đang học cách mọi người tỉnh bài, lần sau mà chơi chắc chắn phải học cách của anh Kinh Lan, nhắm trúng con bài, mỗi lần ra tay là nhanh, chuẩn, mạnh."
Tô Hòa Miêu nói là bài, nhưng trong đầu Ôn Từ lại hiện lên bóng dáng người kia, tính cách của Thịnh Kinh Lan không chỉ thể hiện trong trò chơi.
Lúc nói chuyện với Tô Hòa Miêu, Ôn Từ rất chú ý đến Chu Văn Sâm, anh ta ngồi đó với bộ dạng nho nhã lễ độ, không thăm dò tại sao cô ở ngoài lâu như vậy mới quay về.
"Cô Ôn." Chu Văn Sâm buông chén trả trong tay xuống, nhẹ nhàng nói với cô, "Chắc cũng đến lúc chúng ta phải quay về rồi."
Họ còn phải về đón người lớn nhà mình, Ôn Từ không hề dị nghị, đồng ý ngay: "Được."
Hai người cùng đi ra ngoài, chạm mặt Thịnh Kinh Lan đang đi từ hướng nhà vệ sinh lại.
Ôn Từ khẽ thở dài một tiếng, Chu Văn Sâm lập tức quan tầm nhìn sang: "Làm sao thế?"
Ôn Từ lắc đầu, trên mặt là nụ cười mỉm nhàn nhạt, nói: "Không có gì." Chỉ trách con hồ ly giảo hoạt kia, đi ngang qua còn phải vuốt ngón tay cô một cái, đúng là vô cùng ác liệt.
Lúc quay lại phòng riêng, hai người già đứng cùng con cháu nhà mình, bốn người đều cười đùa nhưng tâm tư lại khác nhau.
Họ tạm biệt nhau trên con đường ngoài Thùy Vân Gian, Ôn Từ dẫn bà ngoại lên xe.
"A Từ, vừa nãy ra ngoài đi dạo à?" Tống Lan Chi bắt đầu hồi dò.
Đương nhiên Ôn Từ không thể nói thật, cũng không nói đổi, mà gạt luôn suy nghĩ của bà đi: "Bà ngoại, cháu hiểu ý của bà, nhưng cháu với anh Chu không có ý đó."
Tổng Lan Chi không chịu từ bỏ: "Vừa nãy bà thấy hai cháu đi vào trông rất hòa hợp."
"Bà quen với bà anh ấy, cháu đầu thể trở mặt với anh ấy được." Ôn Từ nói thẳng cho bà, tất cả đều là nể mặt hai người lớn nên cô mới phối hợp.
Nói đến nước này, Tổng Lan Chi không thể giả vờ không hiểu được nữa, bà chỉ thở dài: "Cháu thấy không hợp, không thích, bà ngoại cũng sẽ không ép cháu chấp tiếp nhận.
Nhưng mà A Từ, rốt cuộc cháu thích kiểu nào, nói bà ngoại nghe thử xem."
Mấy tháng trước Tô Hòa Miêu cũng hỏi cô câu này.
Khi ấy trong đầu cô chỉ có vài hình ảnh lóe qua, bây giờ bà ngoại hỏi lại, đáp án như hiện lên ngay lập tức.
Người mà cô thích như một cơn gió tự do, không vướng bận, không hình thức, khiến người ta khó lòng năm bắt.
Cô không thể đoán trước kết cục của mình với Thịnh Kinh Lan nên chỉ đành vô thức né tránh đáp ăn, nói: "Chắc đến khi nào gặp được cháu mới biết."
Lúc hai bà cháu về đến nhà, Tô Hòa Miêu đã về trước.
Cô ấy ôm goods của thần tượng mà vui vẻ lăn lộn như một chú ngựa hoang phấn khích.
Đến tận khi Ôn Từ bước vào, ngồi bên cạnh nhìn cô ấy chăm chăm.
Tô Hòa Miêu lập tức đứng dậy, tự giác chịu phạt: "A Từ."
Cô ấy biết ngay Ôn Từ sẽ đến gây sự với mình.
Ôn Từ bình tĩnh nhìn cô ấy: "Bây giờ em hẳn phải ở trường chứ nhỉ?"
"Haha." Tô Hòa Miêu tỉnh mập mờ cho qua chuyện: "Nhớ mọi người nên về nhà xem sao."
Ôn Từ: "À."
Rõ ràng sáng nay mới về trường, nói đổi mà cũng qua loa như thế.
Cô cũng lười nhìn Tô Hòa Miêu giả ngây giả ngô cho qua chuyện, hỏi thắng vào vấn đề: "Tại sao em lại ở Thùy Vân Gian trước với Thịnh Kinh Lan?"
Chuyện mà cô còn không biết mà hai người này lại biết rõ, rất không thích hợp.
"Ừm..." Tô Hòa Miêu chột dạ vặn ngón tay, "Tối qua bà Tông cho em xem ảnh chụp Chu Văn Sâm, hỏi em xem anh ấy có đẹp trai không."
"Bà Tống nói muốn đứng sau tác hợp hai người, nên em nói cho anh Kinh Lan biết." Cô ấy chỉ là một người bảo vệ tình yêu bé nhỏ thôi.
Ôn Từ lại nói: "Chị nhớ mấy hôm trước em còn gọi anh ấy là anh Thịnh." "Chị đừng hiểu lầm, đổi xưng hô là có lí do cả." Chiều nay Thịnh Kinh Lan đưa cô ấy cũng đi gây sự nên mới đổi xưng hô, nếu không, gọi anh Thịnh thì nghe xa lạ quá.
Ban đầu cô ấy suýt thì gọi chủ giống Thịnh Phỉ Phỉ, Thịnh Kinh Lan đặc biệt nhấn mạnh: "Tôi chi lớn hơn Ôn Từ một tuổi."
Thế là cô ấy hiểu ngay, phải gọi anh.
Ôn Từ đầu muốn nghe cô ấy giải thích chuyện này, cô chỉ muốn biết: "Rốt cuộc anh ấy lấy cái gì ra mua chuộc em, để em phản bội chị thế này."
Từ đầu đến cuối cô không hề nghi ngờ giữa Thịnh Kinh Lan và Tô Hòa Miêu có gì đó, Tô Hòa Miêu trông hợp tác thế kia, chỉ thiếu điều đóng gói cô tặng luôn cho Thịnh Kinh Lan thôi.
"Em cũng có muốn giúp đầu, nhưng anh ấy tặng em album có chữ ký tay của thần tượng đó." Thậm chí còn hứa cho cô ấy gặp mặt thần tượng.
Ôn Từ liếc nhìn đống đồ trên bàn, hỏi: "Mấy tấm album thôi mà em muốn bán cả chị?" Tô Hòa Miêu chột dạ: "A Từ, chị giận à?"
Ôn Từ không đáp.
Tô Hòa Miêu nhanh chóng chạy tới khoác tay cô: "Em có muốn bán chị đầu, nếu chị thật sự không có hứng thú gì với anh ấy thì dù thần tượng có đứng trước mặt em, em cũng không giúp người ta đâu."
Nói cho cùng, vì cô ấy biết Ôn Từ cũng có ý với Thịnh Kinh Lan nên mới đồng ý giúp đỡ anh.
"Nếu chị không vui, em sẽ trả lại mấy món đồ này, sau này cũng không bao giờ báo tin cho anh ấy nữa." Tô Hòa Miêu chỉ thiếu nước chỉ tay lên trời thề tấm lòng thành.
Ôn Từ chần chờ nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, em trả về thì cũng thiệt thòi quá?"
"Đúng đó." Tô Hòa Miêu xoa xoa tay, nhìn cô với ánh mắt chờ mong: "Thế nên, không trả được không?"
Thật ra cô cũng không thật sự giận Tô Hòa Miêu, dù không có Tô Hòa Miêu bắc cầu, người đàn ông kia cũng không bỏ qua như vậy.
Trên đường về phòng, Ôn Từ hoảng hốt nhìn bầu trời đầy sao, lúc đi ngang qua hành lang lại vô tình gặp được Ôn Như Ngọc.
Hai mẹ con ăn ý cũng dừng lại, Ôn Như Ngọc mở miệng hỏi: "Hôm nay đi gặp người nhà họ Chu?"
"Mẹ cũng biết sao?" Ôn Từ hơi bất ngờ, từ vụ cãi nhau to lần trước, đã lâu lắm rồi hai mẹ con không nói chuyện với nhau.
"Đương nhiên mẹ sẽ điều tra kỹ những người có thể trở thành đối tượng của con." Dù Tống Lan Chi có muốn giới thiệu cho Ôn Từ thì cũng phải bảo bà ấy trước.
"Người con trai duy nhất của ba đời nhà họ Chu, gia đình hòa thuận, không có quá khứ li hôn, điều kiện kinh tế cũng tương đương với nhà họ Ôn." Đây là tổng kết của Ôn Như Ngọc sau buổi điều tra, bà ấy cho răng, "Từ quan hệ gia đình đến năng lực cá nhân đều không tệ."
Ôn Từ nghe thấy mấy điều này, trong lòng chỉ cảm thấy vô cũng mệt mỏi.
Không thể nghi ngờ, mẹ cô rất có tâm với cô, nhưng cái sự có tâm này không phải thứ cô muốn.
Ôn Từ thở dài: "Mẹ, chăng nhẽ mẹ không nên hỏi trước xem con có thích hay không à?"
"Có đôi khi, thứ con thích chưa chắc đã là thứ tốt." Ôn Như Ngọc đã chi phối thành thói quen, dường như bà ấy nhớ đến những lần cãi vã trước đây nên bổ sung một câu: "Đương nhiên, nếu con có người mình thích rồi thì cũng có thể đưa về nhà xem xem."
Ôn Từ cười không nổi: "Đợi con gặp được đã rồi tính."
Có lẽ là vì mấy lần cãi nhau trước quá mệt mỏi, tối nay giọng điệu hai người đều trầm xuống, trong lòng cũng như bị một tảng đá đè nặng, bí bách đến không thở nổi.
Quay lại phòng ngủ, Ôn Từ kéo tủ quần áo ra, nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu treo đơn độc bên trong.
Cuộc đời cô đúng là quanh co lòng vòng, muốn tặng một món quả cũng không có thời gian thích hợp.
Điện thoại di động trên bàn bỗng đổ chuông, Ôn Từ đóng tủ quần áo lại rồi đi lấy, tiếng chuông lại bỗng im bặt.
Như kiểu trời định không cho cô nhận cuộc gọi vậy.
Mất kiên nhẫn thế cơ à? Không chịu chờ thêm vài giây nữa?
Ôn Từ không khỏi bất mãn trong lòng, tiếng chuông quen thuộc lại lần nữa truyền vào tai, lần này cô ấn nghe không chút do dự.
"Cuối cùng cũng chờ được rồi." Người nọ cảm thán với giọng điệu như vất vả lắm.
"Có việc gì sao?" Ôn Từ cố ý hỏi.
Anh hỏi lại: "Có việc mới được gọi cho em à?"
Không đợi Ôn Từ trả lời, anh nói thẳng: "Nếu cứ phải có lí do, thì lí do là "nhớ em" có được không?"
"Anh…" Mỗi lần Thịnh Kinh Lan nói thắng như vậy, Ôn Từ lại không nói nên lời.
Rõ ràng họ vẫn đang chiến tranh lạnh, anh lại bắt đầu khua môi múa mép rồi.
"Ôn Từ." Thịnh Kinh Lan hơi tém lại, tự dưng lại đứng đắn gọi tên cô: "Anh nghĩ những món quà liên tiếp mỗi ngày đã đủ để thế hiện thái độ của anh."
Ý Thịnh Kinh Lan rất rõ ràng, bây giờ đang chờ cô thể hiện thái độ, nhưng cô lại rất mờ mịt, không biết nên làm thế nào.
"Thịnh Kinh Lan…Em không biết." Cô biết rõ tâm ý của mình, nhưng lại không thể chấp nhận quá khứ hoang đường của Thịnh Kinh Lan trong thời gian ngắn, hai điều này mâu thuẫn với nhau, không ngừng tranh chấp trong lòng cô.
Phản ứng của cô đã giúp Thịnh Kinh Lan hiểu thêm phần nào: "Không vội, anh phải đến thành phố Dung một thời gian, em có thể suy nghĩ cho kĩ xem có muốn tiếp tục hay không."
Tin tức bất ngờ này kéo Ôn Từ ra khỏi mối suy tư, cô vô thức hỏi: "Anh đến thành phố Dung làm gì?ll
Cô còn hỏi chứng tỏ là còn có hứng thú với anh, Thịnh Kinh Lan nghiêng người dựa vào ghế, thoải mái nói lí do cho cô: "Ban khảo cổ có món đồ sứ cần phục hồi."
Thì ra là vì công việc.
Ôn Từ không hỏi thêm, nhưng Thịnh Kinh Lan lại không định kết thức: "Ngày mai đến tiễn anh không?"
Ôn Từ từ chối: "Không."
Nhưng lần này anh không theo ý Ôn Từ, trực tiếp lấy "quả" ra bắt báo đáp: "Cô Ôn, nể mặt năm món quà kia, tiên anh đi chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?" Ôn Từ: "..."
Da mặt dày thật đấy.
Hôm sau, các du khách lui tới nhìn thấy một vị mỹ nhân sườn xám xuất hiện ở sân bay, người qua kẽ lại không khỏi đưa mắt nhìn thêm vài cái, lại không rời mắt đi nổi.
Nhưng họ nhanh chóng nhận ra bên cạnh giai nhân có một người đàn ông bầu bạn, dung mạo và khi chất hai người đều là dạng ngàn năm có một, có thế nói là tuyệt phối.
Ôn Từ tới sân bay nhưng không nói gì, đến tận khi Thịnh Kinh Lan sắp qua hải quan, cô mới đưa hộp điểm tâm trong tay cho anh: "Trả cho anh."
Cô nói là "trả" chứ không bảo "tặng", Thịnh Kinh Lan cẩn thận mở ra nhìn, nhận ra đây là món bánh anh từng tặng Ôn Từ.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Thịnh Kinh Lan trầm giọng bật cười hai tiếng: "Vậy anh không khách sáo đâu nhé."
Ôn Từ "ừm" một tiếng, không dặn dò thêm gì.
Lúc sắp xếp hàng đến khu an ninh, Thịnh Kinh Lan lại đột nhiên vòng lại, duỗi tay ôm lấy cô.
Cái ôm bất ngờ làm trái tim Ôn Từ cũng nảy lên.
Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ, cô không đoán được tâm tư của anh, không thể đoán được bước tiếp theo trong kế hoạch của anh, rồi anh lại bất ngờ kí.ch thích vào đúng chỗ nhất.
Ôn Từ ngây cả người, thậm chí quên cả phản ứng lại.
Thịnh Kinh Lan ôm lấy gáy cô, âm thanh dán bên tai: "Không tạm biệt anh à?"
Ôn Từ không tập trung, hiếm khi ngoan ngoãn được một lần: "Hẹn gặp lại." Đầu ngón tay xuyên qua mái tóc đen của cô, Thịnh Kinh Lan nhân cơ hội xoa nhẹ hai cái, cong môi cười: "Ngoan thế nhỉ."
Anh chăng nỡ đi nữa rồi.
Sau khi Thịnh Kinh Lan rời đi, cuộc sống của cô không có gì thay đổi, Ôn Từ vẫn đi đi về về giữa Linh Lung Các và nhà họ Ôn, giải trí thì đến quán trà của Sa Sở và studio dạy múa của Lý Chiếu Tuyết.
Có khi múa xong một điệu với Lý Chiêu Tuyết, cô sẽ hẹn cùng đến Thùy Vân Gian ăn cơm, Ôn Từ nhận ra món rượu trái cây nổi tiếng của Thùy Vân Gian đã thay đổi sang hai loại khác, nhân viên phục vụ cũng không còn đề cử vị trước đó cô uống với Thịnh Kinh Lan nữa.
Lúc gọi xe về nhà, cô cứ thấy trong lòng trống rỗng.
Nơi chiếc xe dừng lại là nơi người đó đứng lại mỗi khi đưa cô về nhà.
Cuối tuần, ở Linh Lung Các, Tô Hòa Miêu đang học thêu với cô bỗng hỏi một câu: "A Từ, dạo này chị không vui à?" Ôn Từ khẽ nhắm mắt lại, không phản bác.
Từ sau khi người nọ đi, cô chưa từng thấy vui vẻ.
Tô Hòa Miêu muốn hỏi cô có phải là vì Thịnh Kinh Lan không, nhưng lúc chạm phải ánh mắt trầm buồn của cô, Tô Hòa Miêu dừng lại, đổi đề tài: "Cảnh cây này phải đảm kim từ chỗ nào, dùng mũi gì thế ạ?"
Vấn đề về thêu thùa đã kéo tâm tư Ôn Từ quay lại, cô không cần nghĩ ngợi nói: "Từ ngoài sườn thêu vào, dọc theo mạch sinh trưởng, dùng mũi đâm xô thêu nền màu đậm."
Những tri thức đã in sâu trong đầu, cô không cần ngẫm nghĩ cũng có thể buột miệng thốt ra.
Tới chiều hôm ấy, Ôn Từ nói với Tô Hòa Miêu trước: "Tối nay chị muốn qua studio múa, tới lúc đó A Phi đến đón, em cứ đi xe về là được"
Tô Hòa Miêu giơ tay ra hiệu "ok", giọng điệu cũng thay đổi: "ĐƯỢC."
Lý Chiếu Tuyết muốn tham gia một sân khấu múa trong thành phố, gần đây hay gọi cô qua biên đao, giúp đề xuất ý kiến.
Ôn Từ rời khỏi Linh Lung Các sớm nửa giờ, Tô Hòa Miêu thành thật đợi đến năm rưỡi, cất kỹ tác phẩm đang thêu rồi mới đeo cặp sách chuẩn bị về nhà, lại vô tình phát hiện ra một người xuất hiện ở Linh Lung Các.
Tô Hòa Miêu kinh ngạc hỏi: "Anh Kinh Lan?"
Anh tới không đúng lúc, vì Ôn Từ đã đi; anh tới cũng đúng lúc, vì người bảo vệ tình yêu biết Ôn Từ đi đầu.
Từ sáu giờ chiều đến tám giờ tối, Ôn Từ vẫn luôn ở trong studio múa luyện tập cùng với Lý Chiếu Tuyết.
Khi tiếng nhạc kết thúc, Lý Chiếu Tuyết nhảy xong động tác cuối cùng: "Hôm nay cũng đã được kha khá, vất vả cho cậu rồi."
Ôn Từ cười nói: "Chuyện nhỏ thôi."
"Nhảy đến nóng cả người, uống miếng nước trước đi." Lý Chiêu Tuyết đi đến máy lọc nước lấy hai cốc nước ấm về, đưa cho cô một cốc.
Ôn Từ xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, thong thả uống hết một cốc.
Lúc Lý Chiêu Tuyết xem lại video múa, Ôn Từ cũng cầm điện thoại lên, phát hiện có hai người nhăn tin cho cô.
Tô Hòa Miêu thi thoảng lại nhăn tới Vài tin:
[A Từ! A Từ! A Tử! Anh ấy về tìm chị kia.]
[Lúc ấy chị đi mất rồi, em bảo anh ấy là chị qua studio múa.] [Hai người gặp nhau chưa?]
[Sao không trả lời tin nhắn?] [Hẹn hò rồi à?]
[Hai người đừng chơi cái kịch bản máu chó bỏ lỡ nhau này kia đó nha, trái tim em không chịu nổiđâuị
Tóm lại là cứ nháo nhào lên muốn biết cô với Thịnh Kinh Lan có gặp nhau không, như là hỏng phim từng tập vậy.
Ôn Từ thoát ra, do dự vài giây rồi mới nhấn vào khung thoại với Thịnh Kinh Lan, anh không nói gì mà chỉ gửi một tấm ảnh tới.
Ôn Từ vừa liếc mắt đã nhận ra ngay, đây là cảnh dưới lầu studio múa.
"Tiểu Tuyết, tớ còn chút việc phải đi trước."
"Ơ, tớ còn đang định mời cậu bữa khuya mà."
"Lần sau đi, cầu bảo phải quản lý vóc dáng còn gì."
"Đùa cậu thôi, đi đi."
Ôn Từ cầm điện thoại di động về phòng thay đồ, đổi sang đồ của mình rồi vội vàng rời đi.
Lúc bước ra khỏi thang máy, cô nhanh chóng đi tới nơi chụp ảnh, nhưng nhìn bốn phía cũng không thấy ai.
Cũng đúng, tin nhăn kia đã là chuyện của một giờ trước, chưa biết chừng anh đã đi mất rồi.
Cô mở điện thoại ra, ngay khi màn hình hắt sáng lên mặt, bên tai lại vang lên một giọng nói quen thuộc: "Đang tìm anh à?" Ôn Từ ngẩn ra.
Nửa tháng không gặp, nhất thời lại không dám quay đầu lại.
Thịnh Kinh Lan từ đăng sau vòng đến trước mặt cô: "Mới nửa tháng đã không nhận ra anh nữa rồi à?"
Nương theo ánh đèn nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc kia, Ôn Từ cảm giác trái tim tĩnh lặng của mình như sống lại: "Anh về khi nào thế?"
Anh thành thật đáp: "Chiều nay máy bay vừa hạ cánh."
"Nếu đã tới từ lâu thì sao không gọi thắng điện thoại?" Giữa chừng cô không xem tin nhắn nên hoàn toàn không biết.
"Không muốn quấy rầy công việc của em." Trước nay anh chưa từng dùng bất cứ lí do gì để ảnh hưởng đến công việc của Ôn Từ.
Bên lùm cây xanh có mấy con muỗi bay ra, chỗ này còn nóng.
"Trên xe có điều hòa, lên đã rồi nói." Thịnh Kinh Lan tự nhiên nắm tay cô như thể giữa hai người chưa từng có hiềm khích, cũng chưa từng tách ra.
Trong xe mát mẻ, Ôn Từ thở phào một hơi, cánh tay lại hơi ngứa.
Thịnh Kinh Lan đưa cho cô một chai phun sương trị ngứa, Ôn Từ không hề khách sáo mà phun vài cái vào vết muỗi đốt, mùi hương thơm ngát lấp đầy khoang xe.
Tự dưng cô nhớ đến tin nhắn Thịnh Kinh Lan gửi một giờ trước, cô hỏi thử: "Nãy giờ anh vẫn chờ bên ngoài à?"
"Ư." Anh không phủ nhận.
Ôn Từ bỗng kéo tay áo anh, loài muỗi đúng là vô cùng công bằng, dấu vết trên đó còn rõ hơn của cô.
"Này." Cô đưa bình phun sương cho Thịnh Kinh Lan, anh lại không nhận mà duỗi luôn cánh tay về phía cô.
Lại cái nết này.
Ôn Từ hiểu ngay, cô phun thắng vào cánh tay anh, bọt nước dư chảy xuống dưới, cô lại dùng ngón tay khẽ xoa đều.
Khoảng cách hai người bất giác kéo gần, một nụ hôn rơi lên sườn mặt cô.
Ôn Từ sửng sốt.
Khi anh cúi người xuống lần nữa, Ôn Từ quay đầu lảng tránh: "Anh về tìm em là vì chuyện này sao?"
"Nếu chỉ vì chuyện này, anh cần gì phải bay qua bay lại giữa hai thành phố?" Thịnh Kinh Lan lấy lại bình phun sương trong tay cô: "Ôn Từ, em có thể bớt để tâm chuyên vụn vặt được không?"
"Em xin lỗi." Cô cũng không hiểu mình làm sao, rõ ràng mọi người đều nói cô rất tốt tính, dịu dàng còn hào phóng, rất ít khi so đo được mất.
"Lần này anh sẽ ở thành Nam baolâu?"
"Chuyến bay sáu giờ sáng mai." Nhanh thế à… Chỉ còn không tới mười tiếng.
Cô hơi nuối tiếc, tại sao không nhìn thấy tin nhắn sớm hơn.
Ôn Từ nhìn thời gian trên điện thoại, thấp giọng nói: "Bây giờ đã tám rưỡi rồi."
"Đêm nay ở bên anh nhé?" Sợ cô từ chối, Thịnh Kinh Lan nói rõ trước, "Không làm chuyện đó." Cách một thời gian, Ôn Từ lại bước vào khách sạn này, thậm chí là căn phòng quen thuộc.
Bài trí bên trong chưa từng thay đổi, cô nghi ngờ Thịnh Kinh Lan coi đây là nhà ở...
Ôn Từ tò mò hỏi một cầu: "ở đây không có người khác tới à?" Thịnh Kinh Lan đặt chìa khóa xe lên bản trả, đáp: "Anh không trả phòng?
Tự dưng Ôn Từ hơi xót tiền.
Cô đồng ý ở lại đây, nhưng yêu cầu ngủ riêng.
Thịnh Kinh Lan thoải mái đồng ý, cũng tình nguyện để phòng ngủ chính rộng rãi thoải mái nhất lại cho cô.
Hai người đi vào hai phòng tắm để tắm rửa, tốc độ của Ôn Từ rất thong thả, lúc cô đi ra, Thịnh Kinh Lan đã ngồi ở phòng khách, màn hình to rộng đang chiếu một bộ phim Âu - Mỹ.
Khó lắm mới gặp mặt được, Ôn Từ đứng đằng sau một lát rồi đi về phía anh, ngồi xuống bên canhanh.
Nhân vật chính trong bộ phim điện ảnh đang cãi nhau kịch liệt, Ôn Từ nhìn màn hình chăm chăm, lại thấy hình ảnh thay đổi, khung cảnh chuyển lên trên giường.
Thì ra không phải cãi nhau mà là đang tán tỉnh qua lại.
Nhạc nền và tiếng thở d/ốc của nhân vật chính vang lên, không khí xung quanh cũng chịu ảnh hưởng.
Có một ánh mắt nóng bỏng và nguy hiểm dính chặt lên người cô, Ôn Từ chưa bao giờ thấy một đoạn phim tình cảm mãnh liệt lại kéo dài đến vậy, lòng như bị trêu chọc, tâm như lửa đốt.
------oOo------