Chương 27: Chương 25: Không thể tin được

Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Đăng vào: 12 tháng trước

.


“Pằng” - Tiếng súng vọng trong tai nghe
- Tiềnnnnnnnnnnnnn – Mình hét lên
- Tất cả mau tới đó – Cường ra lệnh
Tức tốc tất cả chúng tôi chạy tới đó
“Pằng pằng...”
“Pằng pằng...”
“Pằng pằng...”
...
Vẫn có tiếng súng từ hướng đó đến
- Nhanh lên mọi người – Đức nói
“Pằng pằng...”
“Pằng pằng...”
“Pằng pằng...”
...
Trên đường có vài cản trở nhỏ nhưng tất cả đều đã biết mất dưới dàn đạn của chúng mình
Chạy tới nơi.
- Tiền mày không sao chứ - Mình nói
- Tao không sao. Khi nãy rơi mất cái tai nghe – Tiền nói
- Cái này là cái gì vậy – Hào nói
- Đây là máy bay chiến đấu không người lái MQ – 1C – Tiền nói
- Là loại như thế nào
- MQ – 1C là máy bay chiến đấu không người lái. Dài 8m, cao 2.1m, sải cánh dài 17 m. Tốc độ lên đến 280km/h, hoạt động liên tục trong 30 giờ. Có thể mang theo từ 4 đến 8 tên lửa – Tiền giải thích
- Không thể tin được - Thái nói
- Chúng nhập máy bay này để làm gì chứ - Tuấn thắc mắc
- Cái đó tạm thời chưa biết – Tiền nói
- Chúng ta mang nó về chứ - Một tên trong đội D nói
- Chúng ta cần có trực thăng - Tiền nói
- Thiên Ưng! Chúng tôi cần trực thăng - Tên trong đội D
- Được 10 phút - Tiếng Cương vọng ta từ tai nghe

- Rõ - Tất cả nói
- Các cậu đi đặt mìn đi. Ta phải hủy con tàu – Tiền nói
- Được - Mình nói
Chúng tôi đi đặt mìn ở các yếu điểm của con tàu. Khi chúng tôi đang đặt thì trực thăng tới và đưa hàng đi.
- Tất cả tập trung để về - Giọng Cường vang qua tai nghe
- Vâng - Tất cả nói
- Anh này - Bé lay tay mình
- Sao vậy? - Mình nhìn Bé
- Anh có thấy gì kỳ lạ không?
- Gì cơ
- Chúng có 75 tên đúng không?
- Ukm
- Nhưng chỉ có 74 cái xác
- Ý em là
- Còn một tên
- H, N sao lâu thế - Cường nói
- Tụi em ra ngay đây - Mình trả lời
Mình và Bé chạy ra
- Cẩn thận – Bé kéo mình vào trong
“ Pằng”
“ Pằng” - Mình bắn trả lại
“ Pằng”
“ Pằng”
....
“Bộp”. Hắn đạp rơi súng của mình
“Bộp”
“Bộp”
“Bộp”

Người hắn là cái quái gì mà đánh không thấy thấm vậy. Cả mình và bé cùng lên
Hắn quá khỏe.
“Bộp”
“Bộp”
“Bộp”
Hắn đánh bay mình ra xa. Rồi chạy lại gần mình. Khi cánh tay của hắn đang vung xuống thì
“ Pằng”
Hắn nằm xuống dưới sàn tàu
Là bé. Bé đã giúp mình
Cầm lấy đôi tay đang run rẩn của bé. Bé đang rất sợ
- Về thôi - Mình nói
- Vâng
Chiếc cano di chuyển
8h sáng, nhà B, tầng 3, phòng 312
- Vào học rồi kìa. Ngồi yên lặng đi – Giọng cái Quỳnh uy nghiêm
- Quỳnh này - Mình gọi nó
- Sao. Không quản lớp cùng đi - Quỳnh nói giong đầy uy lực
- Im lặng coi nào – Mình quay xuống quát tụi nó, rồi quay lên hỏi Quỳnh – Bé đâu?
- Được gọi thế rồi à - Quỳnh nó ghẹo mình
- Lâu rồi. Mà Bé không đi học à. - Mặt mình đỏ ửng
- Sáng ra thấy nó đang sốt, nằm ngủ trong phòng ấy
- Phòng có ai không? - Mình thấy lo lắng
- Không. Làm gì? - Quỳnh nó tỉnh bơ
- Hỏi thế. Hôm nay điểm danh hộ nhé
- Lớp phó không gương mẫu
- Mình có quyền mà. Haha – quay ra thằng bạn – Tao mượn chìa khóa phòng mày nào
- Làm gì? - Thằng bạn trả lời
- Hỏi nhiều
- Không học à?
- Không
- Nè. Đừng có làm bẩn phòng tao đấy
- Bà mày - Giơ nắm đấm lên dọa nó
Chạy lẹ ra chợ mua thịt, hành, trứng... về nấu cháo cho Bé. Vào phòng thằng bạn bắt đầu nấu
9h. Cổng ký túc xá nữ
Chẳng khó khăn gì đẻ lên trên phòng bé. Lớp hôm nay gần 12h30 mơi tan nên không lo
Đến trước cửa phòng đã nghe thấy tiếng động. Nhẹ nhàng bước đến mở cửa. Sao cửa không khóa?
- Bé..............