Chương 93: Xung đột

Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 93: Xung đột
Beta: Utano_Yuuki
"Sao con lại không về công ty thực tập hả?" Diệp Định cầm điện thoại tức giận nói.
Vốn cho là năm tư đại học Diệp Hiểu Tư sẽ về thành phố Y thực tập, đến lúc đó liền đưa cô tới công ty để luyện tập, sau khi tốt nghiệp thì để cô làm quản lý của công ty trong nước, sau đó thì từ từ thăng chức.
Trình độ của hai đứa con gái nhà mình, ông rõ ràng nhất.
Mặc dù cho tới bây giờ Diệp Hiểu Hà luôn ở bên ông, nhưng mà lại bị Miêu Vân Vân nuông chiều, cộng thêm EQ cực kỳ thấp, thậm chí đầu óc thì không được thông minh, nên bảo ông giao công ty cho nàng là tuyệt đối không được.
Còn Diệp Hiểu Tư thì ngược lại, mặc dù một năm cũng không gặp cô được mấy lần, nhưng mà thành tích hay biểu hiện ở trong trường, có thời gian ông nhất định cũng sẽ cho người điều tra rõ.
Mặc dù đại học Z không lớn bằng đại học B hoặc đại học Q, nhưng cũng coi như là một trường đại học tốt.
Điều duy nhất làm ông không hài lòng là Diệp Hiểu Tư lại chọn khoa tiếng Đức học.
Điều này làm cho ông có hơi sợ hãi, sợ có một ngày Diệp Hiểu Tư sẽ tới Đức tìm Tiêu Nhàn Ninh.
Vậy công ty của ông phải làm sao bây giờ?
Ai sẽ kế thừa?
Gả Diệp Hiểu Hà cho một nam nhân có năng lực, sau đó giao cho nam nhân đó tới xử lý sao?
Người ngoài xử lý, ông không thể yên tâm được.
Cho nên ông phải tính toán thật tốt, muốn thừa dịp Tiêu Nhàn Ninh chưa có trở về làm ra bất kỳ hành động nào, ông phải đưa Diệp Hiểu Tư vào công ty mình bồi dưỡng thành người nối nghiệp.
Ai biết được Diệp Hiểu Tư lại không làm như suy nghĩ của ông, không về thành phố Y thực tập.
"Con ở đây cũng khá quen rồi." Diệp Hiểu Tư tùy tiện trả lời.
Thật ra cô cũng không có ý định để Diệp Định biết, dù sao ông ta cũng chả quan tâm tới cô.
Nhưng mà, thật sự quá kỳ lạ rồi, tại sao bỗng nhiên lại gọi điện thoại tới hỏi cô chứ?
"Không được, con phải trở về cho ba." Diệp Định cau mày, cố gắng khống chế không để cho mình thét lên, "Có nghe thấy không!"
"..." Diệp Hiểu Tư nhướng mày, suy nghĩ một chút, rồi nói, "Nhưng mà con không muốn trở về."
Trở về để làm gì?
Để Diệp Hiểu Hà với Miêu Vân Vân dày vò cô à?
"Mày!" Diệp Định lập tức nổi giận, muốn thét Diệp Hiểu Tư, thì lại nghe được giọng nói của người bên kia vô cùng bình tĩnh.
"Con không về, cứ như vậy đi, cúp."
Sau đó, trong điện thoại chỉ còn nghe được tiếng 'tút tút'.
Điện thoại xém chút nữa bị ném ra ngoài, Diệp Định nổi giận đập xuống bàn, sau đó nhấc điện thoại phòng làm việc lên.
"A lô? Tiểu Vương sao? Bảo tài xế đi chuẩn bị, tôi muốn đi thành phố Z."
Ở bên này, sau khi Diệp Hiểu Tư cúp điện thoại thì gãi gãi sau ót, tùy tiện ném điện thoại lên giường.
Ngồi trước máy tính, lấy một quyển vở ở trong ngăn kéo ra, ngẩn người nhìn từng con số ở phía trên.
Một trăm lẻ hai ngày...
Đã được một trăm lẻ hai ngày từ khi Nhan Mộ Sương đi Đức, bàn chải đánh răng cũng đã sử dụng hết.
Diệp Hiểu Tư thở dài, nằm dài lên bàn ngẩn người.
Mấy ngày nữa là phải đi thực tập rồi.
Sau khi Nhan Mộ Sương đi Đức, cô liền bắt đầu tới Nhan gia hai lần trong một tuần.
Đinh Hinh Trúc thì vẫn luôn rất tốt với cô, mà Nhan Hữu Sơn thì không hề muốn gặp cô.
Bất quá, mặc dù ông không cho cô sắc mặt tốt, nhưng mà khi Đinh Hinh Trúc nghe nói cô phải bắt đầu thực tập, thì liền liên lạc với đơn vị để cho cô thực tập.
Nghĩ đến đây, Diệp Hiểu Tư nở một nụ cười tự tin.
Sớm hay muộn ba vợ đại nhân cũng sẽ chấp nhận cô.
Ô... Cô phải thực tập thật tốt, như vậy ba vợ đại nhân sẽ cảm thấy cô sẽ chiếu cố tốt nương tử nhà cô.
Không biết nương tử ở Munich thế nào rồi...
Từ cái lần gọi điện thoại cho Tiêu Nhàn Ninh, cô không biết tại sao tần suất Tiêu Nhàn Ninh gọi điện về cho cô lại cao hơn trước kia
Trước kia, một tháng chỉ gọi có một hai lần, còn bây giờ thì hai ba ngày một lần, thậm chí còn cố ý gọi ở khoảng thời gian cô chuẩn bị đi ngủ nữa.
Có lần lại còn nói muốn hát ru cho cô nghe, làm cho cô phải đỏ mặt thiếu chút nữa là cúp luôn điện thoại.
Diệp Hiểu Tư có nhiều lần hỏi bà, Nhan Mộ Sương như thế nào?
Nhưng mà, Tiêu Nhàn Ninh là đại sứ quán ở Berlin nước Đức, công việc lại nhiều, cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được cơ hội đi Munich.
Bà chỉ có thể nhờ bạn là đại sứ quán ở Munich nước Đức giúp bà đi tới đại học Munich để quan sát Nhan Mộ Sương, chỉ quan sát chứ không có yêu cầu làm cái gì cả.
Cho tới bây giờ, Diệp Hiểu Tư chỉ biết Nhan Mộ Sương ở Munich rất tốt, chỉ có như vậy thôi.
Bất quá, tuy chỉ biết có nhiêu đó, nhưng cô cũng rất vui vẻ.
Tiêu Nhàn Ninh vẫn luôn muốn tìm cơ hội để đi thăm cô gái tên Nhan Mộ Sương kia.
Mặc dù mỗi lần gọi điện thoại cho Diệp Hiểu Tư, con gái bà cũng giả vờ như không để ý hỏi bà tin tức liên quan tới Nhan Mộ Sương, nhưng mà...
Làm sao có thể giấu bà được chứ?
Có lúc Tiêu Nhàn Ninh muốn biết.... Diệp Hiểu Tư với Nhan Mộ Sương kia... rốt cuộc là quan hệ gì, nhưng lại không dám hỏi Diệp Hiểu Tư.
Đã nhiều năm như vậy, bà rốt cuộc cũng có thể gần gũi được với Diệp Hiểu Tư, mà Diệp Hiểu Tư cũng không còn giống như trước đây nữa, lúc nào cũng lạnh nhạt.
Bà không dám, cũng không muốn mất đi mọi thứ khó khăn lắm mới có được.
Diệp Hiểu Tư không biết Tiêu Nhàn Ninh có hơi hoài nghi quan hệ của cô với Nhan Mộ Sương, chỉ là thỉnh thoảng cô cảm giác mẹ vẫn để ý mình.
Lúc Trần Lão Thực nhìn thấy Diệp Định, hai mắt lập tức sáng lên.
"Diệp tổng, sao ngài tới đây vậy?"
Nịnh nọt nghênh đón, cũng không để ý tới vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Định, Trần Lão Thực thành thật hỏi, "Là vì Diệp tiểu thư sao?"
"Ừ, đưa tôi đi gặp con bé." Diệp Định nhìn xung quanh, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Trần Lão Thực lập tức tái đi, "Tôi chỉ biết mỗi ký túc xá của Diệp tiểu thư."
"Thì là ký túc xá của con bé." Diệp Định không kiên nhẫn nói.
"Hả?" Trần Lão Thực ngây người ra, qua một hồi lâu mới tỉnh hồn lại, "Được."
Nhưng mà trong lòng lại đang lẩm bẩm, làm lão sư nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên đụng phải phụ huynh không biết ký túc xá của con mình.
Khi tới trước cửa ký túc xá 302, Diệp Định liếc nhìn Trần Lão Thực, mặt không biểu tình nói, "Trần lão sư đưa tôi tới đây là được rồi, làm phiền lão sư."
Nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, Trần Lão Thực có hơi xấu hổ gật đầu, lại nhìn Diệp Định một cái rồi rời khỏi.
Ôi, còn tưởng là có thể lấy được một chút lợi ích nữa chứ.
Lúc này Diệp Hiểu Tư đang nằm ngủ ở trên giường, trong tay thì cầm điện thoại.
Nghe được tiếng đập cửa, thì mơ mơ màng màng đứng dậy, còn không quên nhét điện thoại vào túi, sau đó đi mở cửa.
Diệp Định vẻ mặt hung dữ đứng ở ngoài cửa nhìn Diệp Hiểu Tư đang dụi mắt, thì suy nghĩ muốn chửi mắng cô lập tức biến mất.
Nhiều năm như vậy, ông chưa bao giờ thấy bộ dáng này của con gái.
Lại ngáp thêm một cái, Diệp Hiểu Tư mới ngẩng đầu lên nhìn, sau đó thì đờ người ra một hồi lâu.
"Ế..."
Gãi gãi đầu, để Diệp Định đi vào ký túc xá, sau đó ngơ ngác đứng ở bên cạnh không biết phải làm gì.
"Chỉ có một mình con thôi à? Bạn cùng phòng của con đâu?"
Diệp Định nhìn bốn phía, ánh mắt rơi vào giường ngủ của Khang Quả Duy vừa nhìn là biết đã lâu không có người ngủ, nhíu mày nói.
"Đi tới nơi thực tập rồi."
"?" Diệp Định nhìn cô, "Chỗ thực tập có cung cấp chỗ ở à?"
"Ừm."
Khang Quả Duy đi tới công ty Trần Úc thực tập, chỗ ở dĩ nhiên là ở chung với Trần Úc rồi.
Đâu có giống cô....
55555, cô thật là nhớ nương tử nhà cô a.
Diệp Định lại nhìn vào kệ sách của Diệp Hiểu Tư, nhìn thấy trên kệ toàn là sách có liên quan với tiếng Đức, lại nhíu mày lần nữa, "Sao lại có nhiều loại sách này quá vậy?"
Thân là người thừa kế của Diệp gia, tại sao lại đi xem mấy cuốn sách này chứ.
Diệp Hiểu Tư đứng ở sau lưng Diệp Định, liếc mắt, "Con học khoa tiếng Đức."
Phụ thân đại nhân của cô là do quá bận rộn nên quên sự thật cô học khoa tiếng Đức à?
"Ba dĩ nhiên biết con học khoa tiếng Đức!" Diệp Định xoay người nhìn cô, gắt gao nhăn mày lại, "Chẳng lẽ con không xem sách khác sao?"
"Có xem a." Vẫn tùy tiện trả lời, Diệp Hiểu Tư suy nghĩ một chút, mở tủ ra lấy ly, rót nước vào cho Diệp Định, rồi lại lấy ghế để ở sau lưng ông, sau đó mới ngồi lại giường.
Đúng là cảm thấy quá kỳ lạ rồi.
Diệp Định hài lòng ngồi lên ghế, rồi uống một ít nước, vẻ mặt hưởng thụ giống như là đang uống một loại trà cực phẩm hay một loại rượu ngon nào đó.
Để ly xuống, vẻ mặt Diệp Định nghiêm túc, lúc này mới nhìn Diệp Hiểu Tư nói, "Tại sao lại không muốn về thành phố Y?"
Thành phố Y là quê của cô, tại sao lại không muốn về?
Nơi đó có rất nhiều người quen của cô không phải sao?
"Không có hứng thú về đó." Nhún vai một cái, Diệp Hiểu Tư không thèm để ý trả lời, trong lòng thì bất đắc dĩ thở dài.
Chẳng lẽ người cha lúc nào cũng rất bận rộn này đặc biệt tới đây để gọi cô về thành phố Y thực tập à?
Có cần phải làm tới như vậy luôn không a....
"Không được. con phải trở về." Nghiêm túc nhìn cô, giọng nói của Diệp Định đầy uy nghiêm ép cô không được từ chối, "Con là người thừa kế của Diệp gia ta, phải trở về!"
"Shit..." Diệp Hiểu Tư vô cùng khinh thường 'shit' một tiếng, quay đầu không thèm nhìn Diệp Định nữa.
Người thừa kế của Diệp gia gì gì đó, cô cũng không lạ gì.
"Cái thái độ này của con là gì vậy!" Diệp Định lại tức giận, lập tức đứng lên, từ trên cao nhìn xuống trợn mắt nhìn cô, "Con phải về cho ba."
"Không!"
"Diệp Hiểu Tư!"
"Con không về!"
"Con láo xược!"
"Shit..."
Lại là tiếng 'shit' đó, làm cho Diệp Định càng thêm bực bội, nâng tay lên, trong ánh mắt dường như lộ ra hung ác, "Mày có về hay không?"
"Shit..."
"Bốp!"
Diệp Hiểu Tư ngây người ra.
Che gò má mình lại, không thể tin nhìn Diệp Định, sau khi hiểu rõ thì cũng tức giận theo.
Đứng lên, quật cường nhìn ông, "Tôi không muốn về, ông dựa vào cái gì bắt tôi phải về chứ?"
"Chỉ bằng ba là ba của con."
Cảm giác nóng rát trên tay để Diệp Định biết sức lực của cái tát kia lớn tới bao nhiêu, trong lòng vô cùng hối hận, nhưng trên mặt vẫn cực kỳ nghiêm khắc.
"Shit..." Diệp Hiểu Tư hoàn toàn khinh thường, trề môi, "Ông là ba của Diệp Hiểu Hà, người thừa kế gì gì đó, phiền ông đi tìm nó đi, muốn đánh muốn chửi, phiền ông cũng đi tìm nó, OK?"
"Mày!" Diệp Định chỉ vào Diệp Hiểu Tư, tức giận đến nỗi không nói ra lời, dứt khoát vung tay một cái, trực tiếp đi ra khỏi cửa, nhưng vẫn lạnh lùng bỏ lại một câu.
"Coi như con không về thành phố Y, thì con cũng phải tới chi nhánh công ty ở thành phố Z thực tập!"
Đây là phương án giải quyết cuối cùng ông ở trên xe nghĩ tới.
=====================
Xưng hô tui thay đổi liên tục là tui cũng dựa theo tâm tình + tình huống của hai người, chứ không phải quên rồi để bừa này nọ đâu.
:"< Chương này Hiểu Tư bị tát làm tui đau lòng quá aaaaaaaaa