Chương 6: ngắm mặt trời lặn

Chim Công Trắng

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Thứ hai, giám đốc bảo Tiểu Tuệ, Kỷ Nguyên cùng đến trụ sở chính của công ty khách hàng ký hợp đồng.

Bởi vì không nằm cùng một khu vực, bảy giờ sáng ba người cùng xuất phát, xe chạy gần hai tiếng mới đến.

Sau khi tiến vào tòa lầu, giao giấy chứng minh đăng ký. Lúc đang chờ thang máy, Kỷ Nguyên phát hiện có người đứng bên cạnh cô.

Cô quay đầu nhìn, là Lý Mậu buộc tóc đuôi ngựa.

Giám đốc còn có Tiểu Tuệ đều quen biết anh, gọi anh tổng giám đốc Lý, đặc biệt tôn kính.

Lý Mậu có chút mánh khóe nói với Kỷ Nguyên: “Lần trước đã nói cùng nhau ăn cơm, hôm nay em làm xong việc, chúng ta đi ăn món Quảng Đông, thế nào?”

Cô hơi ngớ ra, anh mỉm cười.

Giám đốc và Tiểu Tuệ đều tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ sinh thời có thể nhìn thấy tiết mục trực tiếp tổng tài bá đạo yêu thương tôi.

Lý Mậu lại hỏi: “Còn phải tăng ca à?”

Giám đốc vội nói: “Không cần tăng ca.”

Lý Mậu nhìn Kỷ Nguyên, trong ánh mắt có ý cười.

Cô lấy lại tinh thần, nói được.

Văn phòng Lý Mậu ở tầng cao hơn, anh vào một thang máy khác đi lên.

Tiểu Tuệ kề sát bên tai Kỷ Nguyên nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lý chính là vị cấp trên ma quỷ không chịu phê duyệt dự án kia, giám đốc bộ phận mà lát nữa chúng ta sắp gặp, sợ anh ta nhất đó.”

Giám đốc tỏ vẻ điềm tĩnh, nói: “Kỷ Nguyên, cô quen biết rộng vậy sao không nói sớm? Tôi nói trong số những công ty ứng cử, sao lại chọn chúng ta, hóa ra có cứu tinh là cô.”

Nụ cười Kỷ Nguyên hơi cứng ngắc.

Theo cô thấy, Lý Mậu cũng sẽ không bởi vì cô mà sửa đổi quyết sách, nhưng người ngoài lúc nào cũng muốn tin tưởng loại giải thích này hơn.

Hôm nay ngoài việc ký hợp đồng, còn phải thảo luận rất nhiều chi tiết về dự án, gần chập tối, nhóm người Kỷ Nguyên mới rời khỏi văn phòng bộ phận.

Giám đốc và Tiểu Tuệ biết điều lái xe đi trước.

Kỷ Nguyên đứng dưới lầu tòa nhà, ngắm mặt trời lặn một lúc.

Lý Mậu lái xe ra từ bãi đỗ xe ngầm, đón cô lên xe.

Trên đường nắng chiều mang màu vỏ quýt, tựa như một dấu hôn dừng trên cửa kính xe.

Lý Mậu bỗng nhiên nói: “Tháng ba năm sau có thể đi ngắm hoa vông nem và chim hút mật, tôi biết có một mảnh sân rất thanh tĩnh, bên dòng suối ở chân núi.”

“Hoa vông nem và chim hút mật trông như thế nào?” Kỷ Nguyên cảm thấy đề tài nhảy vọt, đành phải hỏi anh.

“Di động của em.” Anh nói.

Cô nhìn di động của mình, hình nền chính là một đôi chim và hoa.

“Cái này?” Cô cầm di động kinh ngạc hỏi.

Cô rất thích khóm hoa đỏ tươi này, cũng rất thích loài chim có hai gò má xanh biếc giống như chim ruồi.

“Em không biết ư?” Anh hỏi.

“Tôi vẫn chưa tìm ra được tên của chúng nó.” Cô nói.

“Đúng lúc, chờ tới đầu xuân năm sau, em có thể nhìn thấy vật thật.” Anh cười nói.

Cô nhịn không được nhìn nụ cười tươi của anh, phát hiện mình đã qua một tuổi tác nào đó, càng ngày càng lề mề.

Kỷ Nguyên nghĩ về tình cảnh của anh, cảm thấy không lâu dài.

Lý Mậu vô thức chạy xe đến đoạn đường sầm uất, đưa cô đến một quán ăn lâu đời nổi tiếng.

Thịt nướng, hải sản và trà bánh là đặc sản của quán ăn, anh gọi mỗi thứ một chút.

Cô nói ăn không hết.

Anh lại nói dạ dày của mình lớn lắm.

Chờ đồ ăn bưng lên, cô đành phải nới rộng bụng mình ăn uống, tiếc là cũng ăn không hết bao nhiêu. Anh cũng ăn không nhiều lắm, định lãng phí lương thực.

Hai người ăn no rồi, Lý Mậu chợt hỏi: “Em ở vườn vải đánh bài với bọn Liêu Tuấn à?”

Kỷ Nguyên ừ một tiếng.

Lý Mậu nhìn ánh mắt cô, nói: “Trưa hôm đó bài của em là thùng phá sảnh, tại sao từ bỏ?”

Kỷ Nguyên hỏi: “Anh xác định là bài của tôi sao?”

Anh nhoẻn miệng cười, nói: “Em rất thích loại cảm giác này ư?”

Cô điềm tĩnh hỏi: “Cảm giác gì cơ?”

Lý Mậu nói: “Cảm giác có sự lựa chọn. Có thể chọn thắng, cũng có thể chọn thua.”


Kỷ Nguyên nói: “Tôi không phải người như vậy.”

Lý Mậu hỏi: “Thế thì em là loại người gì?”

Cô đáp: “Một người khách nghe theo chủ.”

Lý Mậu có ý định gây chuyện, nói: “Vậy thì càng hỏng bét rồi. Em không chỉ tính toán ván bài, còn tính toán cả con người.”

Kỷ Nguyên im lặng rồi hỏi: “Bữa cơm này là buổi tiệc Hồng Môn sao?”

Lý Mậu nở nụ cười, nói: “Buổi tiệc Hồng Môn lần sau đi, tôi mời em ăn heo quay.”

Kỷ Nguyên nói: “Tôi ăn no rồi.”

Anh nói: “Tôi cũng ăn no rồi.”

Anh bỏ khăn ăn xuống, thanh toán rồi lái xe đưa cô về nhà.

Trên đường trầm lắng lạ thường, anh bật radio, nghe xong một đoạn phát thanh về giao thông, lại đổi sang đài khác, âm thanh của DJ êm dịu, nói tiếng Quảng Đông.

“Đài này thế nào?” Anh hỏi.

“Phát tin tức à?” Cô rốt cuộc lên tiếng.

“Đang phát thông tin tìm bạn trăm năm,” anh dừng một chút, hỏi, “Cần phiên dịch không?”

Cô không từ

chối. Anh đầy hứng thú, dịch từng câu cho cô nghe.

Quan niệm chọn bạn trăm năm luôn rất truyền thống, phụ nữ hy vọng bạn trai trung hậu tin cậy, đàn ông thì muốn bạn gái dịu dàng săn sóc. Ngoài những cái đó ra, lại thêm cơ thể khỏe mạnh, không có yêu cầu gì khác.

Lý Mậu trông như tỉnh ngộ, cười nói: “Xem ra điều kiện của tôi không tệ.”

Cô cảm thấy anh nói chuyện rất trực tiếp.

Lý Mậu hỏi: “Em không cảm thấy sao?”

Cô khựng lại rồi nói: “Là rất tốt.”

Anh hài lòng.

Xe chạy đến ngoài tiểu khu, trùng hợp gặp Tống Mân lái xe qua đây, không xa không gần nhìn thấy Kỷ Nguyên xuống xe của Lý Mậu, cô hết sức bất ngờ.

Tống Mân đợi Kỷ Nguyên để gặng hỏi.

Kỷ Nguyên nói sự thật, bởi vì chuyện công việc gặp được, Lý Mậu mời cô ăn cơm.

Tống Mân kinh ngạc, rõ ràng là hai người không cùng một tần số.

“Con người anh ấy rất tốt.” Kỷ Nguyên nói.

“Tốt chỗ nào?” Tống Mân hỏi lại.

“Đối xử với người ta rất tốt.” Kỷ Nguyên nói.

“Hai người ngược lại có một nhược điểm chung.” Tống Mân chế giễu. Cô luôn phản đối việc Kỷ Nguyên đưa tiền cho mẹ đánh bài bạc.

Kỷ Nguyên không nghe vào lỗ tai, ôm cánh tay Tống Mân, cười hỏi: “Cậu đặc biệt tới dạy dỗ à?”

“Tớ đến nhà cậu ngủ đêm.” Tống Mân nói.

“Cãi cọ với Thượng Phi hả?” Kỷ Nguyên kinh ngạc, bỗng nhiên cảm thấy thời gian đảo ngược.

Hồi cao trung, hai người này cũng yêu rồi cãi cọ, qua hôm sau đỏ mắt hòa thuận, khiến người ta hâm mộ biết bao.

“Sắp tổ chức tiệc rượu, nhưng mẹ chồng tương lai của tớ vẫn sắp đặt cho con trai bảo bối của bà ấy đi xem mắt đó.” Tống Mân nói.

“Thượng Phi đi rồi sao?” Kỷ Nguyên giật mình.

“Đương nhiên không đi, dám đi tớ chém anh ấy! Nhưng mà, phú quý của anh ấy đều do cha mẹ cho, còn có khí khái gì chứ?”

“Sau khi hai cậu kết hôn, dọn ra ở riêng đi.” Kỷ Nguyên nói.

“Tớ không lấy anh ấy! Phụ nữ sinh ra ở thời này sẽ không đói chết, muốn tìm một người đàn ông yêu mình thật lòng sẽ có thôi. Nhẫn đính hôn Thượng Phi tặng tớ, lúc rời khỏi tớ đã trả lại cho anh ấy!”

Tống Mân đang nổi nóng.

Kỷ Nguyên bất ngờ, vốn tưởng hai người chỉ như con nít cãi cọ thôi.

Tống Mân chẳng hề quan tâm đi vào nhà.

Kỷ Nguyên suy nghĩ, Tống Mân vẻ ngoài xinh đẹp, kinh tế độc lập, từ bé là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, không muốn tủi thân gả đi, là lẽ thường của con người.

Hôm sau, Tống Mân lái xe đi làm, chở Kỷ Nguyên một đoạn. Tới dưới lầu công ty, khóe miệng Tống Mân chứa ý cười nói: “Đây là thời khắc tự do nhất trong cuộc đời chúng ta, cậu đừng lo cho tớ.”

Kỷ Nguyên nói: “Được.”

Tống Mân lái xe phóng khoáng rời khỏi.

Kỷ Nguyên nghi ngờ, người bị thương nặng chính là bạn học Thượng Phi.

Buổi trưa, đồng nghiệp Tiểu Tuệ kéo cô ra ngoài ăn cơm.

Tiểu Tuệ nhiều chuyện hỏi cô và tổng giám đốc Lý quen biết thế nào.

Kỷ Nguyên nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh họ của người bạn của vị hôn phu trước của bạn trung học của tôi.”

Tiểu Tuệ nở nụ cười, nói: “Cách xa đến thế à! Xem ra cô còn chưa biết rồi.”

Kỷ Nguyên hỏi: “Chưa biết cái gì?”

Tiểu Tuệ nói: “Tôi từ công ty khách hàng kia nghe ngóng được tin tức nội bộ, tuần này tổng giám đốc Lý sẽ bị tập đoàn tạm thời cách chức.”