Đăng vào: 12 tháng trước
Lưu Quang mơ một giấc mơ. Nàng mơ thấy mình chạy trốn trên thảo nguyên rộng lớn. Chạy, túm quần áo, dẫm đạp những cây cỏ cao mà chạy. Rõ ràng không ai đuổi theo phía sau, phía trước cũng không ai rình rập rượt tới, chính là không dừng lại được mà chạy.
Trời cao trong xanh mây trắng bay, bên tai thổi qua tiếng gió vù vù táp vào mặt; nhưng tâm lại mờ mịt, não trống rỗng, nàng căn bản không biết mình chạy vì cái gì.
Cảnh trong mơ rất chân thật, cho nên nàng vẫn chạy vẫn chạy cho tới vách đá ở thảo nguyên. Một cước đạp không, cả người rơi xuống. Nàng cả kinh đầu đầy mồ hôi mà tỉnh lại.
Lưu Quang tỉnh lại vẫn kinh hồn chưa định, người như đang bị cự thạch đè ép; nàng thở hổn hển, sau đó trợn mắt nhìn đỉnh giường.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Lưu Quang chậm rãi xoay đầu lại, nhìn đến Túc Mệnh ngồi ở bên giường nhìn mình. Đột nhiên, nàng rất muốn khóc. Mà nước mắt đã không tiếng động chảy xuống, ướt gối rồi.
"Ngươi khóc cái gì?"
Lưu Quang tự giễu nói: "Ta rất vô dụng, đúng không? Ngươi giao mạng cho ta, ta lại hôn mê."
"Ai nói ta giao mạng cho ngươi?" Túc Mệnh nâng mày.
Lưu Quang nhìn Túc Mệnh lại đả thương người đến tận xương. "Ừ, " Lưu Quang nhìn đỉnh giường, "Ngươi là ai, ta là ai chứ. Là ta không biết tự lượng sức mình."
"Ta là ai, ngươi là ai... rất quan trọng sao?" Túc Mệnh đứng dậy, cúi người xem Lưu Quang.
Lưu Quang bị bắt đối diện cùng nàng, sau đó thấy Túc Mệnh cúi đầu đến. Mái tóc của nàng trợt xuống để trên chăn của Lưu Quang, Túc Mệnh vươn tay mò vào trong áo Lưu Quang.
"Ngươi làm cái gì?" Lưu Quang khàn giọng hỏi. Tay Túc Mệnh lạnh lẽo, không e dè luồng từ cổ nàng đi xuống.
Túc Mệnh cũng không nói gì, đụng đến ngực Lưu Quang. Nàng chỉ muốn tìm hổ phách thôi, nhưng không ngờ sẽ thấy sắc mặt Lưu Quang từ tái nhợt chuyển thành ửng đỏ.
Túc Mệnh cười nói: "Ta thích nhìn mặt ngươi đỏ."
Tiếng nói Túc Mệnh tựa như nước giếng ở tiểu viện vào đông, là ấm áp; mắt Túc Mệnh lại giống dương quang chiếu xuống xuyên qua gốc cây già ngày hè, làm người ta không dời mắt. Túc Mệnh như thế khiến Lưu Quang không thể nào thích ứng, cũng không phản kháng được. Vì thế, chỉ có thể tùy ý tay Túc Mệnh xẹt qua ngực nàng.
Túc Mệnh lôi hổ phách ra. Điểm đỏ trong hổ phách đã hồi phục nguyên trạng trở về trung tâm. Nghe nói nó có thể sử dụng lại, thì ra là sự thật.
Túc Mệnh buông hổ phách, sau đó lui ra phía sau một ít: "Còn nằm? Dậy đi chứ."
Lưu Quang vừa thẹn vừa giận, bởi vì biết mình lại bị Túc Mệnh đùa giỡn. Túc Mệnh, cũng chỉ muốn nhìn hổ phách mà thôi. Quả nhiên, nàng tương đối quan tâm tới nó.
Tim Lưu Quang đập mạnh và loạn nhịp trong lúc đó, Túc Mệnh bưng tới một chén trà: "Hai ngày này ngươi mất rất nhiều sức, đan dược bổ nhất này cho ngươi."
Lưu Quang tiếp nhận trà và đan dược, trong lòng lại phức tạp. Nàng ngơ ngác nhìn nước trong chén nửa ngày, đột nhiên nhớ tới cái gì kinh hoảng nói: "Ngươi..."
"Ta không sao, " Túc Mệnh trấn an nói. "Uống nhanh đi."
Lưu Quang lúc này mới ngoan ngoãn ăn chúng, sau đó hai mắt không dời nhìn Túc Mệnh.
Túc Mệnh thả bát, thấy Lưu Quang vẫn còn nhìn mình, cười nói: "Ngươi muốn nhìn xem ba hồn bảy vía ta có quay về hết không à?"
Lưu Quang không khỏi xấu hổ ho nhẹ một tiếng, sau đó vén chăn xuống giường.
"Nếu thấy khỏe rồi, hai ngày sau chúng ta có thể lên đường trở về."
"Phải trở về?" Lưu Quang kinh ngạc.
"Ngươi muốn ở lại?" Túc Mệnh buồn cười hỏi lại.
"Kỳ thật, ta ở đâu cũng không sao cả." Lưu Quang nâng mắt nhìn thoáng qua Túc Mệnh, sau đó lại nói, "Mấy ngày nay Hoa Lê cũng rất vất vả, ta muốn làm vài món cám ơn người ta."
"Ta thấy ngươi đưa trâm cho Bảo nhi rồi." Túc Mệnh khen ngợi điểm đầu, "Có chút bộ dáng làm chủ mẫu."
Lưu Quang trừng mắt nhìn Túc Mệnh, rồi đi ra ngoài. Dù sao nàng sẽ lấy mình làm trò cười hoài.
"Nói thật." Túc Mệnh giữ chặt Lưu Quang, "... muốn bất kì cái gì, ta sẽ đưa cho ngươi."
Lưu Quang không có cúi đầu, chỉ là yên lặng đứng, sau đó hỏi: "Cái gì cũng có thể?"
"Ừ, cái gì cũng có thể."
Lưu Quang hơi ngửa đầu, cắn răng. Tri Ngọc đại sư cái gì, nàng chính là yêu nghiệt nhân gian, tai họa của người trần thế! Ngay tại Túc Mệnh trong trạng thái tràn ngập hấp dẫn thốt ra những lời này, Lưu Quang nghĩ.
Nhưng Lưu Quang không dám trả lời; nàng không biết mình trả lời xong, Túc Mệnh có thể lại nói như vừa rồi: "Ai nói ta giao mạng cho ngươi?"
Nếu nói thế để chứng minh "Cái gì cũng có thể"...
"Hỏi chậm rồi." Lưu Quang chớp mắt nói.
"Chậm?" Túc Mệnh kỳ quái hỏi, "Lời ấy là ý gì?"
"Trước đó ngươi nên hỏi ta, ' ta cho ngươi cái gì, ngươi có thể giúp ta '." Lưu Quang chậm rãi nở nụ cười. "Như vậy ta mới biết được mạng của ngươi rốt cuộc nặng nhẹ bao nhiêu."
Túc Mệnh sửng sốt.
Lưu Quang cung kính khom người rồi bước đi.
Sau một lúc lâu, Túc Mệnh mới ở trong phòng bật cười. "Rõ ràng, nha đầu mang thù." Túc Mệnh hiểu ra, sau đó thật lâu mới khẽ thở dài, "Đồ ngốc..."
Tuy rằng trong thôn không có nguyên liệu nấu ăn, nhưng Lưu Quang vẫn làm một bàn đồ ăn nhỏ. Đoạn Hoa Lê, Tần Hải Lâu, mẫu tử Bảo nhi, còn có lão giả trong thôn ngày ấy —— tức là thôn trưởng, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm. Thôn trưởng tuy không biết Túc Mệnh đến làm gì, nhưng vài phần nhãn lực nhìn người vẫn có. Giữa những lời nói, ông hy vọng Túc Mệnh đừng công khai nơi này; thôn nhỏ nhiều năm bị quên lãng ổn cư, không chịu nổi ngoại lực quấy rầy.
Loại trường hợp này tự nhiên Túc Mệnh ứng đối tự nhiên, vài lời qua lại liền làm thôn trưởng vui vẻ ra mặt. Lưu Quang luôn tại bên cạnh châm rượu, rồi lẳng lặng dùng bữa.
Đoạn Hoa Lê thấy hai người cũng không có mắt qua mày lại gì, và cũng không biết Lưu Quang tỉnh lại bọn họ nói gì. Mà câu nói Túc Mệnh vẫn còn vang bên tai, Đoạn Hoa Lê biết những điều này không phải thứ mình lo lắng.
Nếu yêu, dũng cảm yêu. Đây là điều nàng và Hải Lâu hiểu được, hy vọng Lưu Quang cùng Túc Mệnh cũng thế.
Đoạn Hoa Lê hướng hai nàng nâng chén, sau đó uống một mình. Túc Mệnh cũng uống một ly. Chỉ có Lưu Quang không biết vì sao Đoạn Hoa Lê hướng mình nâng chén, cũng mạc minh kỳ diệu uống một chút.
Ở Vũ-Khởi-thôn một đêm cuối cùng, Túc Mệnh bắt Lưu Quang trở về phòng cùng ngủ. Lưu Quang tuy trước sau đều không yên bất an, nhưng tối này kỳ thật rất rất bình thường, ngay cả nhiều lời cũng không có.
Ngày thứ hai, Túc Mệnh cùng Lưu Quang rời đi Vũ-Khởi-thôn. Đoạn Hoa Lê tiễn hai người đến Vũ-Khởi-thạch, nhìn bọn họ ẩn sau những ngọn cỏ cao mới xoay nguòi lại.
Trước lúc trở về, Đoạn Hoa Lê vỗ về Vũ-Khởi-thạch. Sau đó, nàng nghe Hải Lâu nói làm sao tìm được họa quyển của Bích Kiều để lại. Đột nhiên có điều cảm thán: đúng là các hữu nhất phương thế giới, các hữu một đoạn nhân sinh.
Đường trở về, Túc Mệnh, Lưu Quang đến một tòa thành. Tòa thành có Thế-Liễu-tự nổi danh. Chùa đều là nữ ni, từ trước đến nay nổi danh vì cầu tự, hương khói tràn đầy. Lưu Quang đi ngang qua ngửi được mùi nhang khói quen thuộc, vì thế liền nghĩ tới mẫu thân xa ở Hoành Quốc. Nàng xin Túc Mệnh nghỉ lại ở trong chùa tá túc một đêm; Lưu Quang quỳ ở trước phật trắng đêm, khẩn cầu phù hộ mẫu thân xa ở Hoành Quốc có thể bình an vô sự. Túc Mệnh lúc này mới nhớ, sai người đến Hoành Kinh xem xét.
Rời đi Thế-Liễu-tự, Túc Mệnh cúng một số bạc lớn cho chùa. Sau đó, bọn họ không có dừng lại nữa. Vài ngày sau đã trở lại Trúc-Sắt-sơn.