Đăng vào: 12 tháng trước
Một trận tuyết rơi dầy khắp nơi, kéo theo hơi lạnh chưa từng có, khẽ phả ra một hơi, có thể ngưng tụ thành băng rất nhanh.
Thành phố Tân Giang nghiêng về phương nam, mùa đông không có hệ thống sưởi hơi, phải dựa vào điều hòa để sưởi ấm. Tác dụng của điều hòa chỉ thấy rõ ràng vào mùa hè, nhưng ở mùa đông, thiết bị thông gió bên ngoài có quay ro ro vù vù thì độ ấm bên trong cũng không tăng lên được là bao. Thông thường những người ở bên ngoài mặc quần áo dày bao nhiêu thì ở bên trong phòng cũng mặc bấy nhiêu, dùng áo khoác một cách tối đa.
Bắt đầu vào giữa mười hai tháng, các cuộc hội nghị như nhiều hơn, phía ngoài, đơn vị, Trì Tiểu Ảnh đều phải tăng thêm mấy người, cuối cùng vẫn thấy tài liệu viết thế nào cũng không xong.
Ngày hôm nay Viện trưởng nói rằng chiều nay muốn mở đại hội công nhân viên chức, để cô chuẩn bị bài phát biểu. Cô cầm trong tay những tài liệu khác đặt sang một bên, nằm úp sấp trước máy vi tính, đang vắt óc nghĩ bản thảo bài báo cáo để gõ thì cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông thông minh khoảng hơn bốn mươi tuổi từ bên ngoài bước vào, tự xưng họ Trần, là luật sư ủy thác của Văn phòng Tuyên Tiêu.
Cô đứng lên, rót cho anh ta chén trà.
Luật sư Trần lấy ra hai bản thỏa thuận ly hôn từ trong túi ra, để Trì Tiểu Ảnh ký tên lên trêи đó.
Trì Tiểu Ảnh tiếp nhận, rất dầy, nhìn mấy hàng chữ trêи trang thứ nhất, những toàn là điều khoản thuật ngữ chuyên ngành, thấy đầu cháng váng, trong lòng cô đang nhớ tới bản báo cáo, không có tâm trạng nhìn kỹ hơn, dù sao thì cũng đã đối thoại dứt khoát với Tuyên Tiêu rồi, có lẽ chỉ bổ sung thêm mấy thủ tục tiếp theo, cô lật thẳng tới một trang cuối cùng, nhanh nhẹn ký xong tên mình, một phần tự mình giữ lại, một phần đưa cho luật sư Trần.
"Lúc nào thì tổng giám đốc Trì quay về Văn phòng điều hành công việc?" Luật sư Trần giải quyết việc xong, hỏi.
Tổng giám đốc Trì?
Trì Tiểu Ảnh nhíu nhíu mi, hỏi: "Tôi.... tại sao tôi phải tới Văn phòng điều hành công việc?"
Luật sư Trần sờ mũi một cái.
"Tổng giám đốc Trì, cô không nhìn kỹ thỏa thuận sao? Sau khi cô và Tuyên Tiêu ly hôn, bất động sản, ô tô, toàn bộ tiền gửi ngân hàng, Tuyên Tiêu nắm giữ chín mươi phần trăm cổ phần công ty, cũng coi như là tài sản chung của hai người, hai người không có con, tài sản chia theo bình quân, giảm phần trước này, phần của cô có lên tới sáu mươi phần trăm cổ phần công ty Văn phòng Tuyên Tiêu, như vậy, cô chính là cổ đông lớn nhất của Văn phòng Tuyên Tiêu, theo lẽ thường thì cô nên phụ trách công việc ở Văn phòng Tuyên Tiêu."
"Tôi... không rõ ràng lắm những chuyện này." Trì Tiểu Ảnh buồn bực chớp mắt, ngay cả nhà ở, tiền gửi ngân hàng cô cũng không cần, Văn phòng Tuyên Tiêu có quan hệ gì tới cô chứ?
"Cô Trì rảnh thì nên đọc "Luật công ty" và "Luật kinh tế", ở trong đó có nói tương đối kỹ càng." Luật sư Trần kiên nhẫn cười.
"Luật sư Trần, anh không nên nói đùa, Văn phòng Tuyên Tiêu vừa nghe tên cũng biết là tài sản cá nhân của Tuyên Tiêu, tôi không có lý do gì được chia cổ phần ở đó cả."
"Luật sư không bao giờ nói đùa, tên Văn phòng không liên quan gì tới quyền được chia tài sản, trước kia hai người là vợ chồng, cô có quyền lợi này."
Trì Tiểu Ảnh cảm thấy giống như "Quý ngài hai mặt", thật hối hận là khi nãy mình vội vàng hấp tấp như vậy.
"Tôi có thể từ chối không?"
"Cô đã ký tên xong, tức là đã có hiệu lực về pháp luật. Nếu như cô muốn chuyển nhượng cổ phần cho người khác, dựa theo quy định, ít nhất phải hai năm. Tổng giám đốc Trì, bây giờ Văn phòng Tuyên Tiêu là của cô."
Trì Tiểu Ảnh ngã ngồi trêи ghế, vốn tưởng rằng sau khi ly hôn sẽ phân rõ giới tuyến với Tuyên Tiêu, hiện tại thì tốt rồi, cô "cướp thành chiếm đất", thành lãnh đạo của Tuyên Tiêu.
"Nếu như tôi không trở về Văn phòng Tuyên Tiêu điều hành công việc thì sao?"
"Cô có thể triệu tập cuộc họp cổ đông, bán Văn phòng hoặc giải thể."
Trì Tiểu Ảnh khóc không ra nước mắt, con đường này không thông suốt.
"Tuyên Tiêu biết việc này sao?" Cô xoa trán.
"Đương nhiên."
"Anh ta nói gì?"
Luật sư Trần dừng lại một lát, đáp: "Cậu ấy nói chấp nhận."
"Luật sư Trần, tôi không muốn giải tán Văn phòng Tuyên Tiêu, cũng không muốn số cổ phần này, anh có thể giúp tôi nghĩ một cách vẹn cả đôi đường không?"
"Cô và Tuyên Tiêu phục hôn, tất cả khôi phục như bình thường, phần thỏa thuận ly hôn này cũng vô hiệu."
Trong đầu Trì Tiểu Ảnh đột nhiên lóe lên tia sáng, cô cắn cắn môi: "Tôi đã biết, luật sư Trần, anh chờ tôi một lát, chúng ta cùng tới Văn phòng Tuyên Tiêu."
Cô lưu lại bản thảo, tắt máy vi tính, cài nút áo khoác, kéo chặt khăn quàng cổ, cùng luật sư Trần ra khỏi phòng làm việc.
Tuyên Tiêu đã dọn dẹp được tương đối, văn kiện quan trọng đặt vào két, những thứ thuộc về anh đóng gói cho vào hộp, để dưới đất, quần áo trong phòng nghỉ được gấp lại gọn gàng,
đặt ở một bên. Bàn làm việc được lau chùi tới nỗi không nhiễm một hạt bụi, trêи mặt bàn sáng loáng phản chiếu bóng người rõ ràng.
Trì Tiểu Ảnh cùng luật sư Trần đứng bên cạnh những thùng giấy đựng đồ, anh thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô.
"Tôi sẽ đem mấy thứ này dời đến phòng làm việc của tôi ở bên dưới kia ngay lập tức."
Đây là lần đầu tiên sau khi ly hôn, họ mặt đối mặt nhau như vậy. Có một chút khó xử, có một chút luống cuống, có một chút xa lạ, có một chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là hai người quen thuộc hiểu rõ nhau.
Trì Tiểu Ảnh mỉm cười, lộ ra hàm răng nhỏ thẳng tắp rất trắng. Trong lòng Tuyên Tiêu run lên, hàm răng nhỏ thẳng tắp này ở trong bóng tối sẽ lóe lên như một tia sáng rực rỡ đến chói mắt, khiến cho anh mê say gấp bội.
"Tuyên Tiêu, anh có thể dừng lại một lát không? Chúng ta nói chuyện." Trì Tiểu Ảnh nói.
"Được, Tổng giám đốc Trì." Tuyên Tiêu bỏ quần áo đặt ở trêи ghế ra, ý bảo cô ngồi xuống.
"Tôi nghĩ ra là có một cuộc điện thoại quan trọng phải gọi, đi ra ngoài một chút." Luật sư Trần thức thời đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Trì Tiểu Ảnh cọ tay vào chiếc áo khoác ngoài, ngẩng đầu nói:
"Tuyên Tiêu, tôi không biết anh xuất phát từ mục đích gì khi làm như vậy, nhưng bây giờ nên ngừng lại đi. Tôi không muốn có cổ phần công ty này, tôi có công việc, có hai tay, mẹ tôi có tiền lương hưu, cuộc sống cũng không quá khó khăn tới nỗi không vượt qua được. Nếu như anh vẫn cố phân chia tài sản cho tôi, được, tôi sẽ nhận một nửa số tiền gửi trong ngân hàng."
"Tôi sợ tôi không có cách nào, em đã ký tên trêи bản thỏa thuận." Thái độ của Tuyên Tiêu rất bình tĩnh.
"Chúng ta có thể lập một bản thỏa thuận mới."
"Như vậy trước tiên chúng ta phải tái kết hôn sau đó lại ly hôn."
Trì Tiểu Ảnh không tự chủ được bấm móng tay vào trong da.
"Tuyên Tiêu, anh cho là chúng ta làm chung trong công ty sẽ cảm thấy vui vẻ sao?"
"Tôi có thể làm được."
"Tôi có thể đảm nhiệm được công việc mới này sao?"
"Không ai ngay từ nhỏ đã làm được, em có thể từ từ học."
Trì Tiểu Ảnh đột nhiên đứng dậy.
"Tuyên Tiêu, được rồi, tôi muốn ly hôn là vì muốn bắt đầu một cuộc sống mới, không phải muốn tiếp tục dính dáng không rõ với anh. Tôi không có đủ tự tin như anh rằng mình có thể đảm nhiệm được công việc này, cũng không có cách nào bảo đảm mình sẽ duy trì được tâm trạng thật tốt để đối mặt với anh."
"Em suy nghĩ nhiều quá, em làm công việc Tổng giám đốc của em, tôi làm chuyện nhân viên của tôi, công việc giữa chúng ta phân công rất rõ ràng, sẽ không dính dáng tới nhau. Tôi sẽ nắm chặt chừng mực, em không làm được sao?"
"Tuyên Tiêu..." Trì Tiểu Ảnh cắn cắn môi. "Nếu như anh không muốn hủy diệt Văn phòng Tuyên Tiêu của anh, tìm luật sư Trần nghĩ cách đi. Pháp luật là chết, người là sống. Phải đối mặt với anh, đối với tôi mà nói, đều là một loại dằn vặt. Bỏ qua cho tôi đi!"
Nói cô thật vô dụng, giả làm đà điểu, "mắt không thấy tâm không phiền". Nhìn Tuyên Tiêu, trước mắt sẽ hiện ra cảnh tượng anh cùng với Yên Nam Nam, Ninh Y, hay còn có những người phụ nữ khác, như vậy cơn ác mộng lại tiếp tục, cô sẽ phát điên.
Gương mặt điển trai của Tuyên Tiêu khẽ giật giật.
"Em... thích người khác?"
"Tôi có quyền như vậy, có đúng hay không?" Cô hỏi ngược lại, giọng nói nghẹn ngào.
Anh gật đầu, nhìn có vẻ rất bất đắc dĩ.
"Tuyên Tiêu, bây giờ là những ngày tháng mà tôi vẫn luôn khát vọng, xin anh đừng phá hỏng nó. Tôi còn có bài phát biểu phải viết, tạm biệt."
Nói xong, cô kéo cửa ra chạy ra ngoài.
Tuyên Tiêu không nhúc nhích, qua rất lâu sau, anh đứng dậy, ôm lấy chiếc hộp giấy, kiên định đi xuống lầu dưới.