Đăng vào: 12 tháng trước
Lý Trừng thả bộ trên đường không mục đích, vốn dĩ giờ này anh phải đến gặp người nhà A Tảo, song bỗng dưng anh lại không muốn đi nữa. Lúc đến một quán bar được mở ở dưới hầm ngầm, anh bước vào. Buổi tối cuối tuần có rất nhiều người. Anh ngồi lên chiếc ghế đệm ở trước quầy, quay lưng lại với chiếc đàn pi-a-nô ở phía xa xa.
Không rõ vì sao, người đánh đàn lại tác động đến tâm trí của anh, khiến anh nhớ tới câu chuyện anh đang viết dở – một đôi nam nữ yêu nhau lúc nào cũng cãi cọ. Đàn pi-a-nô được đặt cách anh rất xa, mặt của người đánh đàn bị nắp đàn che khuất, anh không nhìn thấy được diện mạo của anh ta, chỉ nghe thấy tối nay anh ta đã đàn một bản nhạc rất đỗi thê lương.
Bây giờ là mười rưỡi, đã quá trễ để trở lại quán ăn.
Về đến nhà, khoảnh khắc móc chìa khóa ra mở cửa, Lý Trừng tự hỏi mình, cái gì đã thôi thúc anh trở lại nơi này lần thứ hai? Là tình yêu sao?
Anh đẩy cửa vào, Phương Huệ Tảo đang ngồi trên ghế sa lon đợi anh, biểu cảm trên mặt cô khiến anh vô cùng bối rối.
“Vì sao anh không đến?”
“Anh quên mất.” Anh ngồi xuống cởi giày ra.
“Anh không quên, anh chỉ không giữ đúng lời hứa thôi. Ăn cơm cùng gia đình em chính là một lời hứa, có đúng không?”
Anh không trả lời, chính anh cũng không rõ vì sao mình lại phải trốn chạy như vậy.
“E rằng sẽ có ngày, anh quên luôn cả đường về nhà. Có cái gì mà anh không quên được cơ chứ.” Cô bỏ anh lại, chạy ào lên trên giường.
Anh nghĩ rằng, đối với phụ nữ, tình yêu và sự hứa hẹn không thể tách rời. Cô yêu những người đàn ông biết giữ lời hứa.
***
Lúc chạng vạng, trong phòng ăn của tiệm Trứng Gà, A Hữu đang đứng trên một chiếc thang để treo đồ trang trí Nô-en.
“Muốn em giúp một tay không?” Lý Triệt đứng sau lưng hỏi.
“A Triệt, em đến rồi à? Có chuyện muốn gặp anh hả?”
“Anh dạy em làm bánh kem được không? Mấy ngày nữa là sinh nhật của bạn em, em muốn tự mình làm một chiếc bánh sinh nhật để tặng cho anh ấy.”
“Không thành vấn đề.” Anh bước xuống khỏi chiếc thang và đáp.
“Vậy ngày mai được không?”
“Mai lúc đóng cửa thì em tới nhé, giờ ấy không có khách, anh có thể dạy em kĩ hơn.”
“Cảm ơn anh.”
“Em muốn làm bánh sinh nhật kiểu nào?”
“Bánh Napoleon(*).”
(*). Là một loại bánh kem có nhiều tầng xếp chồng lên nhau.
“Bánh kem Napoleon hả? Làm bánh này hơi khó đấy.”
“Người bạn kia của em thích ăn, được không anh?”
“Không thành vấn đề, mai em tới đây, anh sẽ dạy cho em.” A Hữu mỉm cười đáp.
Hôm nay, lúc tan làm, Phương Huệ Tảo đến tiệm bách hóa tìm mua một chiếc mặt nạ ông già Nô-en. Mai là giáng sinh, trường cô tổ chức liên hoan, cô phải đóng vai ông già Nô-en. Trong góc tiệm đặt mấy cây thông Nô-en, trang trí rất lộng lẫy. Đây là lễ giáng sinh đầu tiên sau khi Lý Trừng và cô yêu nhau. Lúc đầu cô toan mua một cây thông Nô-en đặt trong nhà, nhưng phòng của họ quá nhỏ, không đủ chỗ trống để đặt cây thông Nô-en, hơn nữa, mấy ngày nay, bọn họ đang chiến tranh lạnh. Cô không chịu nói chuyện với anh, anh thường xuyên ra khỏi nhà, hình như là để tránh mặt cô. Cô không cam lòng bắt chuyện với anh trước, rõ ràng là anh sai, chẳng có lý do gì mà cô phải nhượng bộ cả.
“A Tảo!”
Cô ngẩng phắt đầu lên, thấy Lý Triệt đang đứng cạnh mình.
“Chị có khỏe không? Đang mua gì đó?”
“Chị mua mặt nạ, còn em thì sao?”
“Em mua mấy cây nến ấy mà. Chị có rảnh không? Chúng ta đi uống cà phê nhé?”
“Ừ.”
“Liệu anh em có ngóng chị về không nhỉ?” Lúc uống cà phê, Lý Triệt hỏi cô.
“Chắc anh ấy ra ngoài rồi.”
“Từ nhỏ đến lớn anh ấy đều như vậy, không thích bị gò bó. Hồi bé, hầu như lúc nào cũng là em đi tìm anh ấy về nhà ăn cơm.”
“Vậy ư? Rất ít khi chị nghe thấy anh ấy kể chuyện về gia đình.”
“Anh và bố không thân nhau lắm. Em cũng chẳng hiểu nổi bọn họ, có lẽ đàn ông đều như thế đó, cái gì cũng để trong lòng. Bố em là tay đánh pi-a-nô trong một ban nhạc giao hưởng, thường phải đi khắp nơi biểu diễn, rất ít khi bọn em được gặp ông ấy. Mẹ thường oán trách bố để cho mẹ phải cô quạnh một mình, nhưng em lại thấy không việc gì phải phàn nàn cả, vì trước đây lúc mẹ yêu bố, bố cũng như thế rồi.”
“Đôi lúc, chị thấy em trưởng thành hơn so với tuổi đấy.”
“Khi em yêu một ai đó, em vẫn sẽ rất ngây thơ.”
“Dạo này em có gặp A Hữu không?”
“Mai chúng em có hẹn với nhau đó.”
Phương Huệ Tảo về nhà một mình. Lý Trừng cũng vừa mới trở về. Hai người liếc mắt nhìn nhau, yên lặng không nói gì.
“Em đi mua đồ à?” Lý Trừng cất tiếng hỏi.
“Ờ.”
Cô trông thấy trên tóc anh có vết sơn trắng, bèn hỏi: “Sao trên tóc anh lại có sơn thế?”
“Thế à?” Anh sờ lên đầu, nói: “Có lẽ là lúc anh đi đường, sơn rơi xuống từ trên tầng nhà người ta.”
Cô phát hiện ngón tay anh cũng bị dính một chút sơn trắng, bèn chỉ vào tay anh nói: “Tay anh cũng bị dính sơn kìa.”
“Ơ, thế à?” Anh lảng đi, “Em mua gì đấy?”
“Không liên quan đến anh.”
“Rốt cuộc là cái gì thế?”
Anh mở túi mua hàng của cô ra, nhìn thấy chiếc mặt nạ ông già Nô-en.
“Thì ra là một cái mặt nạ.” Anh lấy mặt nạ ra rồi đội lên mặt, hỏi cô: “Em mua cái mặt nạ này làm gì?”
“Em phải đóng vai ông già Nô-en trong buổi liên hoan của trường.”
“Em á? Trông em đâu có giống ông già Nô-en.”
“Chẳng ai chịu hóa trang thành ông già Nô-en cả, thế là em đành phải làm thôi. Trả lại cho em đi.”
“Không!” Anh né người ra.
“Trả lại cho em! Anh ghét em lắm à?”
“Ai nói thế?” Anh gỡ mặt nạ xuống, hỏi cô.
“Anh không cảm thấy ở cùng em rất ngột ngạt sao?”
Anh ôm cô vào lòng, không nói gì. Anh đang học cách chấp nhận sự gò bó, bởi nó không bao giờ tách rời khỏi tình yêu với một cô gái được.
Lúc tiệm Trứng Gà đóng cửa, A Triệt tới. A Hữu đóng cửa chính vào rồi nói: “Chúng ta vào phòng bếp nhé.”
“Khâu quan trọng nhất khi làm bánh Napoleon là lúc làm lớp vỏ bánh. Bột mì và bơ phải được trộn đều với nhau, sau đó cho vào tủ lạnh một ngày để cho nước nó cạn.”
A Hữu lấy một đĩa vỏ bánh ra khỏi tủ lạnh, nói: “Hôm qua anh đã làm lớp vỏ này trước, em có thể mang một nửa về, em không tự làm được đâu, vì quy trình làm nó rất phức tạp, lặp đi lặp lại vô số lần. Bây giờ chúng ta bỏ đĩa vỏ này vào trong lò, chỉnh nhiệt độ lên 180o, khi nó chuyển sang màu vàng kim rồi thì chỉnh nhiệt độ thấp xuống, vỏ bánh mới giòn và xốp được.” Nói đoạn, anh bỏ đĩa vỏ vào trong lò.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu làm các tầng bánh sinh nhật nhé.” Anh đặt một khay bột mì lên bàn.
Lý Triệt nhìn trộm A Hữu đang chăm chú làm bánh, anh nói cái gì, cô cũng không để vào tai. Cô chỉ muốn tận hưởng những giây phút được gần bên anh.
Tối nay là sinh nhật của một cô biên tập viên ở trong tòa soạn, có mấy người đồng nghiệp tổ chức sinh nhật cho cô ở sàn nhảy, Lý Trừng cũng được mời đến dự. 12 đêm, khi chiếc bánh sinh nhật cắm đầy nến được đem ra, mọi người cùng nhau hát mừng sinh nhật, Lý Trừng gọi điện về nhà.
“Anh quên nói với em, hôm nay là sinh nhật của một biên tập viên ở tòa soạn, bọn anh đang ở sàn nhảy chúc mừng cô ấy.”
“Em biết rồi.” Phương Huệ Tảo nói.
“Có lẽ anh sẽ về nhà muộn một chút.”
“Ừ.”
“Em đi ngủ trước đi, đừng chờ anh.”
“Em biết rồi.” Cô nói nhỏ nhẹ.
Cô đang học cách để cho được anh tự do, chỉ cần trong lòng anh có cô, ở ngoài mà còn có thể nhớ tới cô là cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Anh bỏ ống nghe xuống. Mặc dù chỉ là một cuộc điện thoại, song anh biết anh đang thay đổi từng chút, từng chút một, và lý do chính là tình yêu.
…
A Hữu lấy chiếc bánh đã nướng ra khỏi lò, dùng dao cắt thành vài phần, rải lớp vỏ màu vàng kim lên trên, rồi cuối cùng là phết kem lên và nói: “Em làm thử xem nào, rải từng chút từng chút một thôi nhé.”
Lý Triệt cẩn thận rải lên bánh một lớp vỏ, sau đó phết kem lên.
“Thường là sẽ rải ba tầng, em thích rải mấy tầng?”
“Năm tầng.” Lý Triệt giơ 5 ngón tay lên.
“Năm tầng cơ à?”
“Ừ.”
“Được rồi, tự em làm nhé.”
Lý Triệt rải nốt lớp vỏ cuối cùng lên bánh, còn A Hữu thì đổ sô cô la nóng vào một chiếc túi hình phễu.
“Bây giờ viết lời chúc và tên của bạn em lên nhé, tên bạn em là gì nào?”
“Anh cứ viết cho em câu chúc sinh nhật vui vẻ là được rồi.”
“Thế em tự viết đi.”
“Không được, em sẽ làm hỏng chiếc bánh sinh nhật này mất.”
“Cái bánh này chỉ dùng để tập luyện thôi mà.”
Lý Triệt cầm chiếc túi hình phễu kia lên, bóp kem sô cô la ra rồi viết lên bánh ga tô. Những chữ đó xiêu vẹo, nghiêng ngả, chữ nào cũng được kéo thêm một cái đuôi thật dài.
A Hữu không chịu được, bèn cầm tay cô lên dạy bảo: “Phải viết nhẹ hơn một chút.”
Viết xong, A Hữu buông tay ra nói: “Xong rồi đấy. Lúc em làm bánh, nếu quên chỗ nào thì có thể gọi điện hỏi anh.”
“Ờ.” Lý Triệt móc mấy cây nến hôm qua mua ở cửa hàng bách hóa ra khỏi túi xách, cắm lên bánh ga tô.
“Có diêm không anh?” Cô hỏi.
“Mấy cây nến này để làm chi vậy?”
“Đây là nến pháo hoa, em mua mấy cái thử xem nó có sáng không. Anh tắt cái đèn dùm em với.”
A Hữu tắt đèn trong phòng bếp đi.
Lý Triệt quẹt một que diêm thắp lên mấy cây nến. Những cây nến ấy tựa như pháo hoa, kêu lên lép ba lép bép, bắn ra những tia lửa rực rỡ trong bóng đêm.
“Đẹp quá!” Lý Triệt cảm thán.
“Ừm, đúng là đẹp thật.”
“Chúng ta cùng hát bài chúc mừng sinh nhật đi!”
“Hát chúc mừng sinh nhật?” A Hữu cảm thấy khó hiểu.
“Chỉ là trông thấy bánh sinh nhật nên em muốn hát bài chúc mừng sinh nhật thôi mà, hát cùng em được không nào? Happy Birthday to you…”
“Happy Birthday to you, Happy Birthday to you, Happy Birthday to you…” A Hữu cũng hát cùng cô.
“Cảm ơn anh.” Lý Triệt vui vẻ nói.
“Cảm ơn anh?” A Hữu ngạc nhiên hỏi.
“Hôm nay là sinh nhật thứ 26 của em.”
A Hữu đứng đó, không biết phải nói gì. Cô bé trước mắt anh đã dùng cách này để trải qua sinh nhật của mình, lời ám thị trong đó rất rõ ràng. Cô là một cô gái tốt, anh cảm thấy mình không gánh nổi tình cảm sâu đậm ấy của cô.
“Sinh nhật vui vẻ!” Anh chúc mừng cô một cách chân thành.
“Cảm ơn anh.” Lý Triệt nhìn anh và nói.
“Sao em chưa thổi nến thế?”
“Kiểu nến này không thể thổi tắt được, đợi đến khi pháo hoa đốt sạch thì nó sẽ tự tắt.”
Khoảnh khắc ấy, pháo hoa đốt sạch, chỉ còn lại mấy ngôi sao sáng sa xuống từ trên bầu trời, tô điểm cho một mối tình đơn phương mỹ lệ và tịch liêu.
“Đây là lần sinh nhật mà em cảm thấy hạnh phúc nhất.” Lý Triệt nói.
Đúng lúc này, có người tới gõ cửa.
“Để anh đi xem.” A Hữu nói.
Anh nghĩ thầm, đã trễ như thế này rồi mà tại sao vẫn còn người đến. Anh mở cửa ra, thấy Đào Tuyết Lộ đang ngồi trên bậc đá ngoài cửa. Hai tay cô ôm gối, ngẩng đầu lên, mỉm cười. Đã hơn một năm không gặp, cô lại gầy thêm, đôi mắt dài kia ánh lên vẻ mệt mỏi.
“Em đi qua đây, thấy đèn vẫn còn sáng. Lâu rồi không gặp.”
Đào Tuyết Lộ bước vào, thấy cửa phòng bếp mở ra.
“Còn có người chưa về cơ à?” Lý Triệt bước ra khỏi phòng bếp,
“Đây là A Triệt, hai em đã từng gặp nhau rồi.”
“Hình như đã gặp một lần thì phải, cách đây lâu lắm rồi. Cô ấy là em gái của anh Lý Trừng, đúng không nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“A Hữu đang dạy tôi làm bánh ga tô.” Lý Triệt nói.
“Hmm, tôi không quấy rầy hai người chứ?” Đào Tuyết Lộ hỏi.
“Bánh ga tô đã làm xong rồi. A Hữu, anh có hộp đựng bánh không, em muốn mang về.”
A Hữu bỏ chiếc bánh Napoleon kia vào một chiếc hộp.
“Cảm ơn anh, em về đây.” Lý Triệt xách túi lên, ôm bánh ga tô đi ra ngoài.
“Có muốn anh đợi xe cùng em không?” A Hữu tiễn cô ra ngoài.
“Có xe tắc xi mà, anh quay về với cô ấy đi, tạm biệt.” Lý Triệt vội vã leo lên chiếc xe tắc xi kia.
A Hữu trở lại cửa hàng, Đào Tuyết Lộ đang rót một chén whisky ra uống.
“Anh có muốn uống không?”
“Không.”
“Em muốn ăn ốc sên chiên trứng.”
“Anh sẽ đi làm ngay.”
Cô biết, A Hữu sẽ không bao giờ từ chối cô.
…
Sáng sớm tinh mơ, có người bấm chuông cửa. Lý Trừng ra mở cửa. Lý Triệt đang cầm hộp bánh sinh nhật đứng bên ngoài.
“Muốn ăn bánh sinh nhật không? Hôm nay là sinh nhật em.”
“Ồ, đúng rồi, sinh nhật của em trước Giáng sinh, anh quên mất.”
“Lúc nào anh cũng thế.”
“Anh đi lấy dao.”
“Chị A Tảo đâu?”
“Cô ấy đang ngủ.”
Lý Triệt mở hộp, lấy bánh ga tô ra.
“Là bánh kem Napoleon em thích ăn nhất.” Lý Trừng nói.
“Vâng.”
“Có cần hát chúc mừng sinh nhật không?” Lý Trừng hỏi.
“Em vừa hát rồi.” Lý Triệt dùng dao cắt hai miếng bánh ga tô.
Lý Trừng ăn một miếng, nói: “Ngon quá.”
“Ừm, ngon thật.” Lý Trừng vừa ăn vừa nói, chiếc bánh ga tô này rất đặc biệt đối với cô.
Lý Triệt cắt một miếng nữa rồi đưa cho Lý Trừng: “Ăn nhiều thêm xíu nữa đi anh.”
“Anh không ăn được nữa.”
“Ăn đi! Bánh Napoleon không để đến mai được, đến mai là không ăn được nữa.”
“Sao em lại mua loại bánh chỉ để được một ngày thế này? Anh với em chỉ có hai người, không cách nào ăn hết sạch chiếc bánh này được.”
“Đó chính là lý do em thích nó, thích nó chỉ có thể để qua một đêm, không thể để tới ngày mai. Anh, anh có yêu chị A Tảo không?”
“Tại sao em lại hỏi thế?”
“Yêu là phải buông tay, đừng để người con gái của mình phải chết chìm trong nước mắt của cô ấy.”
Lý Triệt nhớ đến lúc cô cùng A Hữu làm bánh sinh nhật, vốn dĩ cô tưởng rằng tối nay chỉ có mình và A Hữu, thế nhưng, người con gái anh yêu lại đột nhiên trở về. Có lẽ đây là số phận chăng?
Rời khỏi cửa hàng, lúc leo lên xe tắc xi, cô cúi đầu xuống không ngước lên nhìn anh. Khi xe lăn bánh rồi cô mới dám quay đầu lại. Trông thấy bóng lưng A Hữu xoay người đi vào cửa hàng, cô đau đớn suýt nữa rơi nước mắt. Chẳng phải cô thích anh vì anh rất chung thủy với một cô gái sao? Vậy thì không nên khóc nữa, ít nhất, lúc cô và anh cùng làm bánh, cùng hát mừng sinh nhật, không có người thứ ba xen vào. Vui sướng trong chốc lát, tựa như những ngôi sao sa xuống trên bầu trời vậy, tuy rằng rất ngắn, song ở trong ký ức của cô thì nó vĩnh viễn vô cùng đẹp đẽ.
…
Đêm Giáng sinh, Lý Trừng vẫn ở trong phòng đọc sách vẽ tranh, cả ngày không nói câu nào, dường như bất luận là ai cũng không thể bước vào thế giới của anh.
“Em có thể mang giúp anh hai bản thảo này đến tòa soạn không?” Lý Trừng đưa bản thảo đã vẽ xong cho Phương Huệ Tảo.
“Có, bây giờ em đi luôn.” Cô lập tức thay quần áo giúp anh đưa bản thảo.
Tòa soạn ở Cửu Long, đáng lẽ nên đi bằng tàu hỏa, song vì muốn ngắm đèn trang trí trên biển, cô chọn đi tàu thủy. Đèn trang trí năm nay rất đẹp, nhưng cô lại ngắm một mình.
Đến bến tàu, cô gọi điện cho Lý Trừng: “Giáng sinh vui vẻ!”
“Không phải em đang đi đưa bản thảo hả?”
“Em đã đến Cửu Long rồi, nhưng vẫn muốn chúc anh một câu Giáng sinh vui vẻ sớm hơn.”
“Bao giờ về hẵng nói nhé.”
Cô có chút hụt hẫng, đành cúp máy. Cô không hiểu được anh. Có lúc anh nhiệt tình, đôi lúc lại hờ hững. Hoặc có lẽ không phải do anh không quan tâm, mà anh đang cần nộp bản thảo gấp, cô nên thông cảm cho anh mới phải. Trước đây, cô luôn cho rằng có người yêu thì sẽ không cô đơn nữa, giờ mới biết, dẫu có yêu một người đi chăng nữa, cũng vẫn sẽ cô đơn.
Lý Trừng vẽ lên tường một cây thông Nô-en bằng sơn trắng. A Tảo đã từng nói với anh bằng vẻ tiếc nuối: “Ở đây không thể đặt một cây thông Nô-en được nhỉ.”
Anh sẽ không để người con gái anh yêu phải thấy tiếc nuối.
Lúc Phương Huệ Tảo về, trông thấy cây thông Nô-en vẽ trên tường, cô lặng đi.
“Ai nói ở đây không thể đặt được một cây thông Nô-en?” Lý Trừng mỉm cười nói.
“Hóa ra là anh cố ý đuổi em đi.” Cô chạm tay vào cây thông Nô-en còn cao hơn cả mình
“Chỉ cần em nhắm mắt lại, nó sẽ trở thành thật.”
“Vớ vẩn.”
“Thật mà.”
“Anh cũng đâu thể hóa phép được.”
“Anh sẽ hóa phép thật đấy, em nhắm mắt lại đi.”
“Anh đừng có nói dối.”
“Mau nhắm mắt lại đi nào.”
Anh che mắt cô lại, nhắc: “Không được mở mắt đâu nghe.”
“Giờ mở mắt được rồi đấy.”
Cây thông Nô-en không hề biến thành thật. Trước mắt cô là tập tranh vẽ xe đạp, được đặt trên chiếc xe đạp xuất xứ từ Italia, cả xe đều là màu bạc, ghi đông và yên xe được bọc da màu nâu, đằng trước ghi đông có một chiếc giỏ màu trắng, trên giỏ được sơn bức tranh nghiêng mặt của Mạn Ny, Mạn Ny khẽ ngẩng đầu lên cười nhẹ.
“Xin lỗi em, anh bị lỡ tay, lúc đầu một biến ra một cây thông Nô-en cơ, chả ngờ nó lại biến thành một chiếc xe đạp.”
“Anh tệ lắm!” Cô chảy nước mắt, nói.
“Cái giỏ này do anh thiết kế riêng đấy nhé, bây giờ chiếc xe này là độc nhất vô nhị. Em lại đây, ngồi lên xe thử đi.” Anh kéo cô về phía xe đạp.
“Em biết tóc anh vì sao lại có sơn rồi.” Cô nói tiếp, “Anh vẫn luôn giấu chiếc xe này ở đâu vậy?”
“Trong nhà của bác trai và bác gái ở tầng trên.”
“Hèn chi.”
“Em mau ngồi thử xem nào.”
Cô leo lên xe đạp.
“Đẹp lắm.” Anh tán thưởng.
Cô lượn xe một vòng trong căn phòng chật hẹp.
“Em có muốn đạp thử trên đường một lát không?” Anh hỏi.
Cô mỉm cười gật đầu. Anh ngồi sau lưng cô, ôm cô và nói: “Xuất phát nào!”