Chương 150: Phồn x Nhiên 10: Gọi anh

Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghe Lâm Phi Phồn một câu anh Thanh Dương hai câu anh Thanh Dương, Cố Dư Nhiên rất không cao hứng, nắm chặt lấy tay Lâm Phi Phồn: "Cậu và anh ta rất thân sao?"

Lâm Phi Phồn nhíu mày, không thích ánh mắt hùng hổ dọa người của Cố Dư Nhiên, nhưng vẫn giải thích: "Anh Thanh Dương là bạn của anh tôi."

Hứa Thanh Dương và Lâm Cẩn từng diễn chung một bộ phim thần tượng tiên hiệp, từ đó về sau hai người trở thành bạn tốt.

Hứa Thanh Dương cũng thèm ăn giống như Lê Hi, thường xuyên tới nhà Lâm Cẩn cọ ăn cọ uống, thường xuyên qua lại, Lâm Phi Phồn cũng trở nên thân thiết.

Trong lòng Cố Dư Nhiên vẫn không thoải mái, nói với Hứa Thanh Dương: "Anh có thể ra ngoài rồi."

Hứa Thanh Dương thấy mặt hắn đầy địch ý, lại thấy hắn nắm chặt tay Lâm Phi Phồn, bừng tỉnh nói: "Thì ra hai người là một đôi."

Nói xong lại có chút buồn bực, một đám bạn bè cùng em trai bên người đều yêu đương, chỉ có cậu vẫn là một con cẩu độc thân cô đơn.

Hứa Thanh Dương thở dài, sâu kín nói: "Các cô ấy còn chưa đi xa, tôi ở lại thêm năm phút nữa. Không có việc gì, hai người không cần lo lắng khoe ân ái sẽ k1ch thích đến tôi, tôi đã quen rồi."

Nói xong Hứa Thanh Dương đi đến trước giường bệnh, lấy hai tờ khăn giấy vo thành cục rồi nhét vào lỗ tai, sau đó xoay người, lẳng lặng đối diện với vách tường.

Cố Dư Nhiên mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi: "Ai quản anh có thể chịu k1ch thích hay không, đừng có ở chỗ này của tôi làm bóng đèn!"

Hứa Thanh Dương mắt điếc tai ngơ, bịt chặt khăn giấy, rung đùi đắc ý rầm rì ca khúc nào đó.

Cố Dư Nhiên vừa muốn xuống giường đuổi người đi, Lâm Phi Phồn lạnh nhạt nhìn hắn một cái.

Cố Dư Nhiên tức khắc thành thật.

Hắn canh thời gian, vừa đúng năm phút, lập tức xua đuổi Hứa Thanh Dương: "Mau đi đi."

Hứa Thanh Dương một lần nữa đội tóc giả lên, sửa sang lại váy dài của mình, gương mặt nộn nộn đáng yêu, thoạt nhìn rất giống con gái.

Đương nhiên, người quen nhìn kĩ một chút vẫn sẽ nhận ra.

Vừa muốn mở cửa, Hứa Thanh Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu lại hỏi Lâm Phi Phồn: "Một tháng gần đây anh đang được nghỉ ngơi, nếu không anh viết cho các em một quyển đồng nhân văn tam sinh tam thế nha?"

Những idol khác đều thích viết chữ, vẽ tranh, khiêu vũ hoặc là chơi game. Hứa Thanh Dương lại không giống vậy, cậu thích viết đủ các thể loại đồng nhân văn, còn dùng mấy CP thật ngoài đời để viết.

Đương nhiên, loại sở thích này dù có đánh chết, cậu cũng không dám để fan biết, nếu không người đại diện sẽ bổ đầu cậu mất.

Lâm Phi Phồn biết anh Thanh Dương có sở thích này, bởi vì anh cậu Lâm Cẩn là một ví dụ sống điển hình nhất dưới ngòi bút của Hứa Thanh Dương.

Năm đó Hứa Thanh Dương và Lâm Cẩn xào CP, Hứa Thanh Dương còn tự mình viết ra một câu chuyện tình lâm li bi đát của hai người.

Sau đó bị Thịnh Diễn Chi hù dọa một chút, liền thành thành thật thật viết "chuyện xưa" của Lâm Cẩn và Thịnh Diễn Chi, vì thế cái acc clone Weibo kia của hắn còn tích được mười mấy vạn fan.

"Không cần." Lâm Phi Phồn quyết đoán cự tuyệt "ý tốt" của Hứa Thanh Dương.

Hứa Thanh Dương lộ ra biểu tình tiếc nuối.

Người chân trước vừa đi, sau lưng Cố Dư Nhiên đã bắt Lâm Phi Phồn treo thẻ "Đang nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy" lên cửa.

Hắn ôm Lâm Phi Phồn, dỗ dành nói: "Vừa rồi cậu gọi anh Thanh Dương thuận miệng như vậy, tôi cũng muốn nghe cậu gọi tôi là anh."

Lâm Phi Phồn đẩy hắn: "Tôi còn phải xem tư liệu giáo sư Lý gửi tới."

Cậu lấy điện thoại ra, Cố Dư Nhiên bỗng nhiên duỗi tay đoạt lấy, cười tủm tỉm nói: "Gọi anh, tôi lập tức trả cho cậu."

"Cố Dư Nhiên!" Lâm Phi Phồn có chút tức giận, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi trừng hắn.

Cố Dư Nhiên đem điện thoại giấu ở sau lưng, không biết xấu hổ nói: "Gọi anh."

Lâm Phi Phồn nhấp môi, nghiêng người qua muốn lấy lại điện thoại, bị Cố Dư Nhiên bắt lại ôm vào lòng.

Lâm Phi Phồn dựa vào ng.ự.c hắn, loay hoay muốn thoát ra, bị Cố Dư Nhiên giữ chặt lấy eo: "Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát."

"Vết thương của cậu......"

"Không có việc gì."

Cố Dư Nhiên nhéo nhéo gáy Lâm Phi Phồn, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa ấn, thấp giọng nói: "Chỉ gọi một lần thôi được không? Tôi muốn nghe."

Cổ và tai Lâm Phi Phồn đều rất mẫn cảm, Cố Dư Nhiên cứ sờ sờ nắn nắn, cả người cậu không nhịn được run rẩy.

"Anh Nhiên." Cậu thấp giọng gọi một tiếng.

Hô hấp Cố Dư Nhiên hơi cứng lại, ngay sau đó dùng sức ôm chặt người trong lòng, chậm rãi hôn lên từng bộ phận trên mặt Lâm Phi Phồn.

Lâm Phi Phồn ngẩng đầu, cùng hắn hôn môi, môi lưỡi nhão nhão dính dính vào nhau.

"Gọi thêm lần nữa...... Tôi còn muốn nghe, lần cuối cùng thôi." Cố Dư Nhiên rất kích động, hơi thở thô nặng, tựa hồ đang cực lực áp chế gì đó.

Lâm Phi Phồn nhấp môi, gương mặt thanh lãnh, nhưng hai lỗ tai lại hồng hồng, cổ cũng lộ ra màu đỏ ửng nhàn nhạt.

Bộ dáng này thu vào mắt Cố Dư Nhiên giống như mỹ vị ngon miệng, làm hắn ngo ngoe rục rịch.

"Cậu thật đẹp." Cố Dư Nhiên lẩm bẩm tự nói, lại lần nữa hôn lên môi Lâm Phi Phồn.