Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: An Yên / Beta: Sam
Trên đường đi đến bệnh viện, Liên Trầm rất trầm lặng, Thẩm Quả cũng biết giờ phút này trong lòng cô có lẽ không dễ chịu, cậu vẫn luôn nắm thật chặt tay cô. Cô cũng cực kỳ ngoan ngoãn, tùy ý để cậu nắm.
Liên Trầm không muốn cùng Thẩm Quả đi vào phòng bệnh, nên bảo cậu ở đại sảnh chờ.
Thẩm Quả không chịu buông tay, có chút lo lắng cho cô, sợ cô không may bị mẹ kế ức hiếp.
Liên Trầm có lẽ cũng đoán ra được suy nghĩ của cậu, cô nhẹ nhàng tách mở tay cậu ra: “Cậu yên tâm, bà ấy sẽ không làm gì tôi đâu, huống chi nơi này là bệnh viện.”
Thẩm Quả bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ ý định của mình, nhìn cô đi vào thang máy.
Cậu chờ ở đại sảnh lầu một lo lắng đủ các kiểu, không biết qua bao lâu, cuối cùng thấy một bóng người quen thuộc, viền mắt có chút ửng đỏ, xuất phát từ sự lo lắng với bạn cùng trường, cậu đi theo.
Trong phòng bệnh người đàn ông im lặng nằm đó, đầu quấn băng vải, có mấy chỗ lộ ra, có thể thấy tóc đã bạc hơn phân nửa, sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt. Dáng vẻ yên tĩnh này, không còn đáng ghét như trước nữa.
“Lần này em thật sự không hiểu chuyện.”
“Ba gọi cho em mấy cuộc điện thoại, vậy mà một cuộc gọi em cũng không muốn nhận.”
Mạnh Thu Đình xưa nay bất hòa với cô em gái cùng cha khác mẹ này, nhưng lần này anh ta hiển nhiên thất vọng với cô rồi.
“Lần trước tôi đã nói rồi, tôi không cần sự sắp đặt ông ấy.” Cô vẫn kiên trì với nguyên tắc của mình.
“Liên Trầm!” Muốn nói chuyện tốt tính với cô nhưng không được, anh ta cao giọng.
“Em có biết hay không, là ba đi tìm em nên mới xảy ra tai nạn xe.”
“Ba vẫn luôn muốn bù đắp cho em, ông ấy cũng là vì muốn tốt cho em.”
Càng nói về sau, Mạnh Thu Đình không lộ vẻ tức giận như trước kia, chỉ là vô cùng đau lòng cho ba của mình.
“Lúc trước tôi đã sớm nói rồi, gửi tôi đi hoàn thành việc học, ông ấy không cần lo cho tôi nữa, cũng không cần ông ấy bù đắp gì hết.” Liên Trầm biết người anh trai trên danh nghĩa này oán hận mình, nhưng trước sau cô vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình. Cô sẽ không tiếp nhận tình thương người cha của Mạnh Hoa Nham, cô không cần.
“Em, tại sao em không chịu hiểu?”
“Em có biết hay không, ba vì em…”
“Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết.” Liên Trầm ngắt ngang lời anh ta nói, lại nói tiếp, “Hôm nay tôi đến đây chính là muốn nói rõ ràng.”
Cuối cùng Liên Trầm xoay người, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Thu Đình: “Anh Thu Đình, anh nói với ông ấy, về sau đừng lo cho tôi nữa, những gì ông ấy nợ tôi đã trả hết rồi, về sau không ai thiếu nợ ai, cũng đừng quấy rầy cuộc sống của đối phương nữa.”
“Các người hãy chăm sóc ông ấy thật tốt, tôi đi đây.” Cô thậm chí không có nửa phần lưu luyến.
“Em.” Mạnh Thu Đình giữ chặt tay Liên Trầm.
Liên Trầm sửng sốt trong phút chốc, có lẽ không nghĩ tới tiếng xưng hô này, ngay cả Mạnh Thu Đình cũng không thể lường trước được mình lại buột miệng gọi cô là em gái. Suy cho cùng vẫn là quan hệ máu mủ, mà anh ta lại lớn hơn cô rất nhiều tuổi, không thể nào trách cứ cô.
“Liên Trầm, em cùng chúng tôi về nhà, được không?”
“Ba đã già rồi, lại chịu không nổi giày vò, em nhìn nếp nhăn trên gương mặt của ông ấy xem, ở lại, được không?”
“Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với anh.”
Đã từng có người thương tiếc cho mẹ chưa?
Liên Trầm cố gắng kìm nén nước mắt trở lại hốc mắt, cô giãy khỏi tay của anh ta đẩy cửa phòng bệnh ra, chưa từng nghĩ đến đứng bên ngoài phòng bệnh là Mạnh Thu Thực và Thu Hoàn.
Mạnh Thu Thực nhìn thấy cô, giữ chặt tay cô, giọng đau xót trách cứ: “Đều tại cô, nếu không phải tại cô, ba sẽ không hôn mê bất tỉnh, xảy ra tai nạn xe không phải là vì cô sao!”
“Thu Thực!” Mạnh Thu Đình đuổi theo ra quát mắng Mạnh Thu Thực, không lo đi học lại chạy đến đây, giờ lại thốt ra lời thế này.
Thu Hoàn ở một bên vậy mà bất ngờ không nổi giận, ngược lại bảo Mạnh Thu Thực buông tay.
Mạnh Thu Thực không cam lòng buông tay, lau nước mắt.
“Liên Trầm, con đồng ý về nhà không?” Thu Hoàn là một người mạnh mẽ, đã từng vì tôn nghiêm của mình mà không chịu được chồng phạm sai lầm, giờ phút này vậy mà cũng nguyện ý nhượng bộ.
Nhưng muốn bà lên tiếng cầu xin Liên Trầm là không có khả năng, lúc này âm thanh của bà hơi cứng nhắc.
“Nhà? Nhà của tôi ở huyện An.”
Khóe miệng Liên Trầm nhếch lên ý cười giễu cợt, ai đã từng nghĩ mọi cách muốn đuổi cô đi, bây giờ làm bộ làm tịch cho ai xem.
Ngoài dự đoán, Thu Hoàn không tiếp lời cô: “Ba con, ông ấy hôn mê bất tỉnh, sợ là.” Bà khẽ thở dài một tiếng, không tiếp tục nói nữa, trước kia bà quá coi trọng sĩ diện, không chịu nổi sự tồn tại của Liên Trầm, sự tồn tại của cô chính là một vết nhơ.
Nhưng dù sao cũng là ông ấy phạm sai lầm, ông ấy muốn bù đắp lại thì đâu có gì sai. Nếu không phải do bà cố chấp, ông ấy cũng sẽ không trở thành như ngày hôm nay.
“Bác sĩ nói, ba có thể không tỉnh lại nữa, sẽ trở thành người thực vật.” Mạnh Thu Thực không nhịn được nói tiếp, khóc nức nở.
Có lẽ Liên Trầm cũng không nghĩ tới mức nghiêm trọng như vậy, nhất thời trong lòng buồn bã cũng không biết nên di chuyển chân theo hướng nào.
Sau một lúc lâu cô mới nói: “Ông ấy sẽ tỉnh lại.” Sau đó cất bước bỏ đi.
“Chị Liên Trầm, chị trở về nhà được không, trước kia là vì em không tốt, trong lòng ba chị là nhất, chị trở về được không. Em đảm bảo, đảm bảo không bao giờ ức hiếp chị nữa.” Chỉ có chị trở về ba mới có thể khỏe lên. Lần đầu tiên trong cuộc đời Mạnh Thu Thực gọi cô là chị, vì ba của cô ta.
Nhưng chị của cô ta sẽ không cho nhà bọn họ một phần thương hại, tổn thương trong quá khứ không xóa đi được.
Thẩm Quả đứng trong góc cũng nhanh chóng rời đi. Nếu không phải vừa rồi thấy bạn cùng trường Mạnh Thu Thực bất thường, cậu cũng sẽ không theo đi đến đây thấy một màn này.
Rốt cuộc cậu không biết Liên Trầm đã từng chịu tổn thương gì, chỉ biết cô nhất định rất khó chịu.
Đến đại sảnh đã thấy Liên Trầm ngoan ngoãn ngồi ở đó rồi, thấy cậu đi tới còn cười hỏi cậu đi đâu. Nhưng nụ cười kia rất là chói mắt, rõ ràng nước mắt không kìm nén được, mà âm thanh của cô cũng khàn giọng rất kỳ cục.
Cậu kéo cô vào lòng: “Chị đừng cười, cũng đừng nói chuyện, ở trong lòng em, muốn khóc thì khóc đi.”
“Hu hu hu……”
Thẩm Quả nhất thời không biết làm sao bây giờ, tiếng cô khóc nức nở thật sự làm cho người khác rất đau lòng.
Bệnh viện có quá nhiều người, cậu lại lo lắng chút nữa gặp lại mấy người nhà kia, dứt khoát một tay ôm Liên Trầm ra khỏi bệnh viện.
Cậu ôm cô, đi ở trên đường lớn, cô ở trong ngực nức nở.
Những người đi ngang qua đường nhịn không được tò mò mà nhìn qua đây, nhưng Thẩm Quả không hề để ý.
Cũng không biết trải qua bao lâu, không biết đi tới chỗ nào, người ở trong lòng khóc đến mệt đã ngủ rồi, Thẩm Quả mới hơi yên lòng.
Cô gái của cậu, trước đây rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, cậu đau lòng cho cô.
Liên Trầm lại mơ thấy chuyện hồi còn nhỏ. Ba của cô cầm cái roi rất dài đánh mẹ, cả người mẹ toàn là máu, bà đã bị đánh ngất. Cô được mẹ giấu trong tủ quần áo, mẹ không để cho cô ra ngoài, nhưng cô sợ lắm, rất sợ mẹ bị đánh chết.
Cô lập tức chạy ra, che chở trên người của mẹ: “Ba, cầu xin ba, đừng đánh mẹ nữa, cầu xin ba, mẹ sẽ chết mất.”
“Con nhóc đê tiện này, mày còn không biết xấu hổ đi ra đây, tao hôm nay không đánh chết mày không được.”
Cái roi kia rất nhanh đánh lên người cô, trước đây cô chưa từng bị đau đến vậy, đau đến khóc hu hu ra tiếng, không biết qua bao lâu, có lẽ là mẹ nghe thấy tiếng khóc của cô, lại tỉnh lại, che chở trên người cô.
Đau quá, Trầm Trầm đau quá. Cô muốn nói với mẹ.
Đoạn kí ức di chuyển, lại đến biệt thự nhà họ Mạnh.
Trong biệt thự người nào cũng xấu xa, người làm cũng thích trêu chọc cô. Một mình cô nằm lạnh run trong căn phòng lạnh băng.
“Liên Trầm, Liên Trầm……”
Không biết là ai đang gọi cô, âm thanh kia, lại lo lắng như vậy, trước đây âm thanh như thế chỉ có mẹ mới có.
Liên Trầm mơ hồ mở mắt ra, hồi lâu sau, cuối cùng nhìn thấy rõ cậu.
Cậu nói: “Cuối cùng chị cũng tỉnh, chị bị sốt.”
“Đừng sợ, tất cả chỉ là mơ.” Thì ra cô đang ở trong lòng cậu, cậu đang lau nước mắt cho cô.
Thì ra cô khóc nước mắt đầy mặt.
Cậu thật dịu dàng.
Cô ngẫm nghĩ, cậu thật tốt, cô rất thích cậu.
Cô không dám buông cậu ra, cô giống như chim sợ cành cong, lập tức nắm chặt tay cậu: “Đừng đi, đừng đi mà.”
Thẩm Quả biết cô còn chìm đắm trong mơ nên sợ hãi, vì thế lại ôm cô vào trong lòng, vuốt tóc cô: “Ngoan, đừng sợ, em không đi đâu hết.”
Ôm một lúc lâu, dỗ cả buổi cô mới chịu thả lỏng, Thẩm Quả rốt cuộc cho cô uống hạ thuốc hạ sốt. Mà Liên Trầm giờ phút này đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Lâu lắm rồi cô không mới gặp ác mộng. Ba cô có khuynh hướng bạo lực, cô và mẹ không biết đã bị đánh bao nhiêu lần. Trên người cô không biết có bao nhiêu vết thương, cho nên cô chưa bao giờ mặc quần áo ngắn tay vào mùa hè.
Năm đó cô mười hai tuổi ba mẹ rốt cuộc ly hôn, cô và mẹ dọn đến sống ở huyện An, cuộc sống ở nơi đó rất hạnh phúc, nhưng khoảng thời gian vui vẻ không dài. Năm lớp mười hai, mẹ cô qua đời.
Cũng vào khi đó, cô mới biết được, người ba ly hôn với mẹ không phải ba ruột của cô. Là mẹ mang thai rồi gả cho ông ấy, mẹ trước sau vẫn không thích ông ấy. Cho nên ông ấy biến thái vừa yêu mẹ lại hận mẹ.
Ba ruột của cô là người kế thừa bất động sản hàng đầu của thành phố Hoa. Cô là đứa con gái riêng.
Sau khi mẹ qua đời, quyền nuôi dưỡng cô được chuyển đến cho ba ruột cô ở nơi đó, nhưng cô hận ông ta, vì ông ta làm mẹ mất sớm.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ, trước khi chết mẹ kéo tay mình. “Trầm Trầm, bây giờ con còn nhỏ, phải nương tựa ba mới có thể học xong đại học, ngàn vạn lần không được hận ông ta, không được đối nghịch với ông ta. Học thật giỏi, tìm một công việc thật tốt, gả cho một người tốt, đồng ý với mẹ, được không?”
Cô đến ở căn nhà lớn đó chưa được nửa năm, không chịu nổi thủ đoạn của mẹ kế, thế nên trở về sống tại căn nhà của mẹ.
Người ba ruột kia đã chu cấp cho cô học hành, cô thì sống một mình.
Nếu không vì ông ấy thì làm sao mẹ lại dẫn đến kết cục như vậy, tại sao cô phải vì ông ta mà buồn, thế nhưng, không có ông ta thì cô sẽ như thế nào.
Liên Trầm chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như lúc này.
Cô không biết phải làm sao mới đúng?
“Ngủ đi nào, ngủ đi nào.” Thẩm Quả vỗ nhẹ lưng cô, may mắn thuốc có chất gây buồn ngủ, cô có thể an tâm ngủ một lát.
Thẩm Quả nắm tay cô, không biết suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, cậu mới đi ra phòng ngủ, cầm điện thoại trong tay bấm số gọi.