Chương 43: Làm mai

Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tiệc tất niên bắt đầu lúc 12 giờ 30, Triệu Bắc Hành một mình ăn hết ba đồng xu trong mấy miếng sủi cảo mà mẹ Triệu nấu. Cũng không phải do anh may mắn hay gì, chỉ đơn giản là ba mâm sủi cảo đều vào hết trong bụng Triệu Bắc Hành mà thôi.

Dùng bữa xong, Bạch Chỉ buồn ngủ díu cả hai mắt. Tivi đã lên nhạc bài “Không thể quên đêm nay”, Triệu Bắc Hành ngồi bên cạnh xoa tay cậu bảo: “Buồn ngủ thì vô phòng ngủ đi.”

*Không thể quên đêm nay là nhạc kết chương trình Gala mừng năm mới của đài CCTV.

“Anh thì sao ạ?”

“Chưa buồn ngủ, anh ngồi đây đón giao thừa.”

Bạch Chỉ vốn định bảo mình còn tỉnh lắm, nhưng cậu vừa mở miệng đáp ngáp chảy cả nước mắt. Triệu Bắc Hành vỗ lưng cậu dỗ dành: “Đi ngủ lẹ lên, mai anh với cậu còn dậy sớm đi vòng vòng chúc Tết nữa.”

Bạch Chỉ nghe thế bèn gật đầu, không dám mạnh miệng thêm nữa. Cậu đứng lên rồi đi về phòng phía Tây nằm ngủ. Hai đứa Bình An cũng mắt nhắm mắt mở trở về phòng. Mẹ Triệu bồng Hoan Hoan đang say giấc về ngủ cùng hai chú. 

Trong nhà chỉ còn lại ba Triệu và hai ông anh lớn, cả ba người đều tỉnh như sáo. Ba Triệu chưa buồn ngủ, Triệu Bắc Lâm ban chiều mới làm một giấc, riêng Triệu Bắc Hành lòng đầy tâm sự nên không chợp mắt nổi. Anh châm một điếu mới, thay thuốc trong điếu cày cho ba Triệu: “Ba hút thử cái này coi, Hoàng Hạc Lâu hơn trăm tệ một hộp đó.”

Triệu Tân Đài cười bảo: “Chậc, mắc gì mà mắc dữ thần! Hút vô mồm phát là hết rồi còn đâu, mua chi cho phí tiền cái thằng này.”

“Anh hai làm gì dám bỏ ra nhiêu đó tiền mua ba cái đồ quỷ này, của người ta tặng chứ gì?” Triệu Bắc Lâm cũng thử một điếu.

Triệu Bắc Hành gật đầu, cười đáp: “Có một hộp thôi đó, anh mày giữ nguyên si chưa hút miếng nào.”

“Con có chuyện muốn thương lượng với ba và thằng Lâm.”

“Gì đó?”

Triệu Bắc Hành lần lữa một lúc rồi tiếp lời: “Con muốn nhận nuôi Hoan Hoan.”

“Hả?” Hai ba con đều sững người.

Triệu Bắc Lâm hoang mang: “Ủa khoan, sao tự dưng anh hai lại muốn nhận Hoan Hoan làm con nuôi vậy?”

Triệu Bắc Hành rít một hơi thuốc: “Tết này là mày hăm ba rồi đó Lâm, đang tuổi thanh niên trai tráng thì cưới đứa khác đi. Tiền sính lễ tao lo cho.”

“Em… Em chưa cần mà.”

Triệu Tân Đài hiểu ý thằng con cả nhà mình nên im lặng chẳng nói câu nào. Dù sao tụi nhỏ cũng đã lớn, biết cái gì nên làm cái gì không, việc gì ông phải chen vào.

“Tao nói thật, tính mày đó giờ hiền như bụt, gặp ai dữ dữ là mày xếp re. Hiền thì cũng tốt, nhưng anh hỏi mày, lỡ mốt mày lấy trúng con vợ hung tợn, nó đối xử với Hoan Hoan không đàng hoàng rồi mày tính sao?”

“Thì em khỏi cưới nữa!”

Triệu Tân Đài sút cho nó một phát: “Nói tào lao.”

“Mày cũng phải nghĩ cho Hoan Hoan chứ Lâm. Sau cháu nó lớn rồi hỏi mẹ con đâu, mày trả lời thế nào đây? Mấy con mẹ nhiều chuyện trong xóm cứ nói ra nói vào, sớm muộn gì Hoan Hoan cũng biết sự thật, rồi làm sao mà nó dám ngẩng cao đầu đi học được hả?”

Triệu Bắc Lâm im như thóc, rít nốt miếng thuốc cuối cùng rồi dụi vào gạt tàn: “Nhưng làm vầy khác gì bắt anh gánh nợ đâu… Anh chưa vợ đã có con, sau này kiếm bồ kiểu gì?”

Tâm trạng Triệu Bắc Hành khá hơn một chút, anh đáp: “Cứ kệ tao. Anh mày kiếm được cả đống tiền, mốt muốn cưới ai thì cưới mấy hồi? Dám tao cưới được cả sinh viên đại học luôn chứ ở đó mà nói!”

Tình cảm Triệu Bắc Lâm dành cho Hoan Hoan thật sự rất khó tả. Rõ là máu mủ ruột rà của mình, nhưng mối quan hệ giữa hai cha con lại chẳng mấy khắng khít vì Cao Tú Quyên đã ngoại tình. Lắm khi ở một mình cùng Hoan Hoan, Triệu Bắc Lâm bất giấc nhìn con rồi ngẫm xem thằng bé có giống mình hay không, đây có thật sự là con đẻ của mình chăng?

Hạt giống nghi ngờ một khi đã đâm rễ và nảy mầm sẽ khó lòng nhổ đi được. Ba Triệu và Mẹ Triệu biết chứ, nhưng ông bà chỉ đành lặng im. 

Triệu Tân Đài hút thuốc xong bèn gõ điếu cày cộp cộp mấy phát: “Hai đứa bây mà chịu thì cứ cho Hoan Hoan làm con nuôi thằng Hành đi. Hên chưa khai Hoan Hoan vô hộ khẩu, qua Tết xách giấy tờ đi mần cho thằng nhỏ làm con nuôi anh hai mày đi. Cháu thì cứ để đó để tao với má bây chăm cho.”

Triệu Bắc Lâm không đáo, chỉ khẽ gật đầu. Triệu Bắc Hành véo gáy em trai bảo: “Coi như chưa từng có cuộc hôn nhân này đi.”

***

Sáng hôm sau, trời còn chưa tỏ Triệu Bắc Hành đã lôi Bạch Chỉ ra khỏi giường.

“Dậy lẹ, lát mấy đứa nhỏ tới chúc Tết nó đè cậu nằm luôn trong mền bây giờ.”

Bạch Chỉ buồn ngủ híp mắt, cậu rầm rì nũng nịu: “Cho em ngủ tí nữa đi mà…”

Triệu Bắc Hành nghe mà nhũn tim, anh dịu giọng: “Dậy rửa mặt đi, cơm nước xong chiều về cho cậu ngủ tiếp.”

Bạch Chỉ lơ mơ khoác áo len vào, vuốt lại mái tóc rối bù rồi mới đi vệ sinh. Mặt trời hẵng còn chưa ló dạng, chân trời đàng xa vẫn còn sắc bàng bạc. Gió bấc rít qua mang theo những hạt tuyết đọng khiến thằng cu em của Bạch Chỉ run bần bật, cơn buồn ngủ bay biến. Đi tiểu xong xuôi, Bạch Chỉ nhón chân lon ton đi vào nhà, tiếp tục lủi vào trong chăn không muốn dậy.

Hôm nay Triệu Bắc Hành mặc chiếc áo khoác dạ mà lần trước Bạch Chỉ mua cho. Thấy anh đang đứng chải tóc trước gương, Bạch Chỉ quấn chăn quanh người, u mê nở nụ cười: “Anh Hành đẹp trai quá đi à!”

Triệu Bắc Hành cong khóe môi: “Tưởng nịnh anh mấy câu là được nằm tiếp hả? Dậy dọn mền gối đi, lát khách tới chúc Tết bây giờ.”

Triệu Bắc Hành còn đang nói, giọng chị hai đã vang lên: “Chúc ba mẹ năm mới vui vẻ.”

“Ông bà ngoại năm mới vui vẻ ạ.” Giọng bé con bi bô chúc Tết đầu năm.

Bạch Chỉ vội mặc quần áo cho đàng hoàng, đoạn nhanh tay dọn giường rồi đi theo Triệu Bắc Hành ra chúc Tết.

“Cậu hai năm mới vui vẻ, anh Tiểu Bạch năm mới vui vẻ ạ!” Bé Hạt Thông xỏ đôi giày da nhỏ chạy bình bịch tới ôm Triệu Bắc Hành, hôn chóc một cái lên má anh.

“Giỏi, cậu hai cho con lì xì.” 

Triệu Bắc Hành đã soạn sẵn cho mỗi đứa một bao lì xì 1 nghìn tệ. Nhiều tiền như thế dĩ nhiên là để ba mẹ giữ, chứ bọn trẻ không được tự ý tiêu xài. Triệu Thục Phân ngó thấy cả xấp 100 tệ trong bao, lật đật trả lại cho em trai: “Nhiều dữ vậy cái thằng này, cho dăm ba đồng tượng trưng được rồi.”

Triệu Bắc Hành quắc mắt nhét bao lì xì vào lại trong chiếc túi nhỏ của Hạt Thông: “Chị cứ kệ đi, này là em cho thằng nhỏ mà.”

Triệu Thục Phân chỉ vào đầu anh mắng xơi xơi: “Cứ chiều nó quen thói. Nó ở nhà ngày nào cũng la lối om sòm cậu hai là số một, coi mấy ông cậu còn lại như không khí.” 

Nói thì nói thế thôi nhưng đáy mắt Triệu Thục Phân vẫn tràn đầy ý cười. Có thằng em giỏi giang thế này chị cũng vững gót chân ở nhà chồng. Triệu Thục Phân có hai đứa con, đứa nhỏ chưa đầy ba tuổi, mấy nay bị cảm nên không ra đường được, bao lì xì đưa cho nó chị hai quyết không nhận. Cuối cùng Triệu Bắc Hành đành phải cất đi, nghĩ bụng lần sau phải mua quà bù lại cho cháu.

Hoan Hoan dĩ nhiên là cũng có phần. Triệu Bắc Hành cho thằng bé bao lì xì 1 nghìn tệ y như mấy đứa kia. Ban đầu Triệu Bắc Lâm cũng định từ chối, nhưng suy đi nghĩ lại sau này Hoan Hoan cũng thành con của anh hai nên lại thôi, lòng có hơi chua xót.

Bạch Chỉ cũng móc trong túi ra mấy bao lì xì mà cậu đã lén lút mua hôm đi chợ phiên. Cậu mua mười bao lì xì, mỗi bao bỏ vào 100 tệ, chung quy là vẫn sợ cho nhiều quá người ta không dám nhận.

“Bậy bậy, cái này cháu nó không nhận được đâu em.” Triệu Thục Phân vội rút bao lì xì trong tay con trai ra trả cho Bạch Chỉ, cậu lúng ta lúng túng quay sang nhìn Triệu Bắc Hành.

“Chị hai cứ để nó cầm đi, tấm lòng của Tiểu Bạch mà.”

“Nhiều vầy chị ngại quá… Cảm ơn chú Bạch lẹ đi con.”

Bé Hạt Thông cười tít cả mắt: “Con cảm ơn chú ạ.”

Một lúc sau Triệu Bắc Lâm, Triệu Bắc Bình và Triệu Bắc An đều thay quần áo mới ra, cả bốn anh em chuẩn bị đi chúc Tết. Từ đời ông nội Triệu Bắc Hành là nhà họ Triệu đã dời đến đây, trong thôn cũng có họ hàng dời đến cùng. Giờ mấy anh em đi thăm họ hàng trực hệ trước rồi mới ghé nhà các chú bác khác sau.

Trên đường đi, anh em nhà họ Triệu đụng mặt rất nhiều thanh niên cũng đi chúc Tết đầu năm. Đại đa số đều biết Triệu Bắc Hành, cứ đi ngang qua là ai nấy đều gào to: “Anh Hành năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.” Triệu Bắc Hành đút tay vào túi quần, gật đầu chào lại.

Đến nhà ông cậu Ba, Triệu Bắc Hành chỉ tay vào cổng bảo Bạch Chỉ: “Đây là nhà anh trai của chú Sáu hôm rồi mình đi Sơn Đông gặp đó, cậu nhớ không?”

Bạch Chỉ gục gặc: “Dạ nhớ, chú họ Trương ạ.”

Mấy đứa lũ lượt bước vào nhà chúc Tết cụ ông. Bà mợ Ba vốc cho mỗi đứa một nắm kẹo bỏ vào túi.

Triệu Bắc Hành dở khóc dở cười: “Tụi con lớn tồng ngồng rồi mà bà còn cho kẹo hả?”

Bà mợ cười hiền: “Tồng ngồng cỡ nào vẫn là con nít ở nhà bà thôi nghen. Hành tuổi Trâu đúng không con, vậy là Tết này hăm sáu rồi heng?”

Bạch Chỉ ngẩng phắt lên nhìn bà cụ, lòng bỗng trào dâng cảm giác bất an.

Triệu Bắc Hành gật đầu.

“Lo mà kết hôn đi con.”

Bạch Chỉ co rụt ngón chân, quả nhiên sợ cái gì là tới cái đó mà.

Triệu Bắc Hành cười đáp: “Bồ con còn chưa có thì cưới xin sao được hả bà?”

“Chưa có bồ á? Ui là trời sao bây không nói sớm, để bà mợ giới thiệu cho con một đứa nè.”

“Khục… khục…” Tiếng ai đó ho sù sụ ngắt lời bà mợ đang hăng hái làm mai.

Triệu Bắc Lâm quay đầu lại hỏi han: “Sao đó anh Bạch?”

“Hả? Ờ không có gì đâu, chắc hồi sáng gió rét quá nên họng anh hơi đau thôi à.”

Bà mợ nhìn Bạch Chỉ một hồi rồi rù rì với Triệu Bắc Hành: “Con nhà ai vậy ta? Xinh trai thế này mà sao đó giờ bà chưa từng gặp nhỉ?”

Triệu Bắc Hành cười híp cả mắt: “Kế toán làm ở chỗ con á. Không mua vé về quê được nên về nhà con ăn Tết luôn.”

“À à à, bảo sao bà thấy lạ. Rồi vụ ban nãy bà nói con thấy ưng không?”

“Dạ? Cũng được ạ.” Triệu Bắc Hành gật đầu cho có lệ, anh vô thức liếc nhìn Tiểu Bạch đang đứng trong góc.

Bạch Chỉ gục đầu nhìn mũi giày chăm chăm, bên tai chỉ còn lại câu đồng ý của Triệu Bắc Hành. Người tí hon màu xám và màu hồng trong lòng cậu đang ôm nhau khóc lóc thảm thiết: “Anh í chịu rồi kìa, anh ấy muốn có bạn gái….”

“Đực mặt ra đó làm gì vậy, đi.” Triệu Bắc Hành kéo tay cậu.

“Ơ dạ.” Bạch Chỉ gật đầu theo mấy anh em đi ra. Sắc mặt cậu tái xanh, trái tim đau nhói. Giờ Bạch Chỉ đã hết sạch hứng thú đi chúc Tết tiếp.

Người tí hon màu xám: Sớm biết có ngày này ai bảo ban đầu cứ cố chấp làm gì? Mi cũng nhìn ra được ổng là thẳng nam mà, lấy vợ sinh con, làm tròn bổn phận của một gã đàn ông bình thường là điều hiển nhiên thôi.

Người tí hon màu hồng khóc đến độ chẳng ra hơi: Vì sao chứ? Anh í tốt với mình lắm cơ mà, nụ hôn đầu cũng là của mình rồi mà sao lại không tiếp tục ở bên nhau được chứ!

Người tí hon màu xóm: Làm như ổng biết á?

Bạch Chỉ muốn gào khóc một trận cho đã, nhưng đầu năm đầu tháng mà làm thế khéo người ta lại tưởng thần kinh cậu có vấn đề. Lúc bước vào thôn, cậu thấy mọi người đang tụ tập bàn tán gì đó.

“Bà Tư chết rồi…”

“Hả? Hồi nào?”

“Mới đêm qua nè, nghe nói cháu bả sáng nay tới đưa sủi cảo thì phát hiện bả chết cứng còng luôn.” 

“Chẹp chẹp, vầy rồi khó thay áo liệm lắm ha?”

“Đâu có, bả mặc áo liệm xong xuôi rồi lên giường nằm á, ra đi thanh thản lắm…”

Nhớ tới việc mấy hôm trước bà Tư còn giúp xem bệnh cho Hoan Hoan, Bạch Chỉ bỗng òa khóc tại chỗ khiến mấy anh em nhà họ Triệu giật thót.

Triệu Bắc Hành vội hỏi: “Sao đó?”

Bạch Chỉ lắc đầu không đáp.

“Bà Tư cũng già rồi, sinh lão bệnh tử là chuyện hiển nhiên thôi.”

Bạch Chỉ gật đầu nhưng lòng vẫn đau như cắt, nước mắt cứ tuôn không ngừng.